Dân tâm, đó là nhìn không thấu, sờ không được.
Nhưng cho dù là vua chúa hoàng thất, cũng không bao giờ giám xem thường.
Ở trong đất nước Đại Tề này, kể cả Vương gia, quý huân hào môn, trâm anh thế gia, ai cũng không dám công khai thu mua dân tâm.
Cho dù là có năm triều đình gặp phải tai ương, ngân khố quốc gia cạn kiệt, Hoàng thượng thật sự không thể quan tâm hết, một số kẻ có quyền có tiền liền dựng trạm phát cháo và bánh mỳ miễn phí cho dân, cũng phải dựa vào cái danh của triều đình.
Trước tiên là nói mình nhận phúc của triều định, sau đó mới giám xưng tên tuổi của bản thân.
Để cho dân chúng phải cảm tạ hoàng thượng trước mới được.
Mặc dù tấm lòng vàng này cùng với triều đình không có nửa xu liên quan.
Kỳ thật, cho dù là ở chổ này ngươi chính là một kẻ quyền quý có danh tiếng, nhưng đối với việc mua chuộc dân tâm, cũng rất là kiêng kị.
Tóm lại, cái chuyện dân tâm này, mặc kệ cho dù ngươi là ai đi nữa, cũng không dám tùy ý thu vào.
Nếu không lập tức sẽ bị chém đầu, thậm chí tịch thu tài sản, giết hết cả nhà kẻ phạm tội.
Giang Long làm ra báo chí, chính là đã hiểu thấu được mấu chốt trong đó, không thể quang minh chính đại làm việc này, mà âm thầm tiến hành thì lại không đủ, bởi vì loại chuyện như vậy cần phải tiến hành rộng rãi, chứ mua chuộc một hai cái dân tâm thì có được cái rắm gì?
Dân chúng vốn rất nhiều, liền dễ dàng truyền ra bên ngoài.
Triều đình bí mật thiết lập tai mắt ở rất nhiều nơi, nhằm giám sát các quan viên địa phương, những gia tộc có đất phong vương, cùng với những đám loạn dân muốn tạo phản.
Cho nên chỉ có thể dùng một loại phương thức khác, để khống chế hướng đi của dư luận trong dân chúng.
Đây coi như là dương mưu.
Cho dù là bây giờ Hoàng thượng đã phát giác ra, cũng không thể làm được gì nữa.
Báo chí này chính là nghề nghiệp có thể mặc sức tung hoành, trong kinh thành rất nhiều gia tộc làm quan hay những nhà quyền quý, đều biết được mấu chốt buôn bán ở bên trong, sau khi báo chí ra đời và phát triển được một thời gian ngắn, lập tức liền có hơn mấy chục tòa soạn báo giống như măng mọc sau mưa, xông ra thị trường, từng tòa soạn báo sau lưng đều có lai lịch lớn và chỗ dựa vững chắc.
Những tòa soạn báo này đều bắt chước phương thức phát triển của báo chí đang thịnh hành, dùng rất nhiều trang giấy để miêu tả những thượng quan thanh liêm ở khắp nơi, vô tình lại giống như đang giúp cho triều đình xây dựng lên một hình tượng tốt đẹp.
Trải qua một đoạn thời gian phát triển, sự nghiệp báo chí rốt cuộc đã có một chỗ đứng vững vàng.
Bởi vì có liên quan tới lợi ích của nhiều thế lực lớn, cho nên Hoàng thượng căn bản, không dám dùng sức mạnh trực tiếp ngăn cản.
Không thể làm cho nhiều người tức giận được!
Giang Long sử dụng ngôn từ văn vẻ hoa lệ, bài văn nổi bật ở trên trang đầu bài báo, đem chiến sự miêu tả làm cho người đọc như lâm kỳ cảnh, rất nhiều người nhiệt huyết sôi trào.
Đem tới cho kinh thành một trận sóng lớn.
Đám dân chúng ở đầu đường hay các nơi hẻo lánh đều nghị luận, nếu có người nào ngu ngốc nói rằng mình chưa từng nghe nói qua đại danh của đám người Quách Phóng, khẳng định người ta sẽ trừng mắt liếc ngươi một cái, khinh thường không thèm để ý tới ngươi nữa.
Sài Thế Vinh ở trong phòng của xưởng in ấn, nhìn đến lượng tiêu thụ báo chí, trên mặt lập tức vui vẻ như hoa nở.
Cười mãi chỉ thấy lộ cả hàm răng mà không thấy mắt đâu. cười híp mắt)J(
Vẫn là Giang Long có bản lĩnh, chỉ cần viết một bài văn, lập tức làm cho tòa soạn báo kiếm được một số tiền lớn.
Giang Long đi rồi, Sài Thế Vinh dựa theo lời hắn trước khi đi chỉ bảo, mở rộng phạm vi lớn, hiện giờ đã là đem báo chí bán được một phần ba khu vực khắp Đại tế.
Sở dĩ nhanh như vậy, là vì đã từng sữa đổi qua những thư phòng mà nhà máy in mở ra.
Hiện giờ quản sự các thư phòng đều là tâm phúc của Sài Thế Vinh, khiến cho bọn họ khi làm chuyện gì, đều là phi thường để tâm, không dám có nửa điểm chậm trễ.
Mà chỉ có thực sự quan tâm làm việc, hiệu suất mới nhanh như vậy được.
Báo chí diện tích che phủ đủ lớn, tự nhiên liền kiếm được nhiều tiền hơn.
Tuy nhiên, ở Bắc Cương bên này thì không thể bán được, nơi này quá nghèo, hơn nữa người biết chữ phi thường ít, chỉ có nhằm vào phía nam nơi đông đúc và giàu có hơn báo chí mới phát triển được.
Giang Long viết bài báo này làm cho lương tiêu thụ tăng vọt, có thể nói là cung không đủ cầu, trong khi Sài Thế Vinh đang vui vẻ đếm bạc, cũng là lúc, những tòa soạn báo khác vốn đang u mê, như được thắp sáng, mỗi nhà đều chợt bừng tỉnh, hóa ra còn có thể in ấn một bài văn như vậy a?
Trước kia bọn họ viết chuyện ngoài ca ngợi những vị quan thanh liêm ra, cũng chỉ có biểu dương những vị võ tướng tiếng tăm lừng lẫy năm xưa vì nước chinh chiến mà thôi.
Nhưng chuyện về những võ tướng này, cũng đã trôi qua không biết bao nhiêu năm rồi.
Đâu phải biểu dương những người đang sống sờ sờ trước mắt chứ?
Hơn nữa nếu là các thế lực to lớn, như vậy trong quân khẳng định còn có người của chính mình.
Vì thế một số người chính là bắt đầu lộ ra tâm tư.
Kinh thành và những địa phương khác đều rất là náo nhiệt, chỉ có hoàng cung một mảnh tĩnh mịch.
Ở trên bàn, đặt một tờ báo mới ra, lão Hoàng thượng ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, sắc mặt u ám.
Toàn bộ ngự thư phòng, chỉ có hai người là Hoàng thượng và lão thái giám.
Là một vị thiên tử, giữ ngôi vua mấy chục năm, lão Hoàng thượng có thể nói là cơ trí hơn mấy vị tổ tông trước kia rất nhiều.
Bậc đế vương, phải có tâm kế hơn người, nếu không thì không thể giữ được giang sơn.
Lão Hoàng thượng sau khi xem xong tờ báo kia, chính là nhìn ra thủ đoạn trong đó.
Uy thế của tờ báo này, đúng là vượt xa tưởng tượng của hắn.
Thứ nhất, ca tụng Quách Phóng, Trình Cương và Vi Hoán, còn có trung niên thái giám, đám dân chúng đều biết rằng rồi, người nào mới xứng đáng được thưởng?
Trên báo chí viết rất là dõng dạc, làm cho người đọc nhiệt huyết sôi trào, để cho dân chúng khắc sâu ấn tượng.
Trước kia muốn ban thưởng hay không, đều xem quyết định của hoàng thượng.
Nhưng hiện tại, nếu ngươi không thưởng, vậy dân chúng sẽ cảm thấy ngươi thưởng phạt không công bằng!
Chẳng khác gì là buộc ngươi không thưởng không được!
Cái này chính là chi phối hoàn toàn ý chí đế vương!
Thứ hai, trong triều có rất nhiều thế lực to lớn, vì suy nghĩ cho bản thân bọn họ cũng học theo viết những bài văn như vậy, đến lúc đó thì biết phải làm sao đây?
Nếu không quản lí nghiêm khắc, khống chế chặc chẽ, vậy thì chẳng phải tàn bộ triều đình sẽ rối loạn sao?
Thứ ba, trên báo chí lần đầu tiên xuất hiện một hình tượng tiêu cực, đó chính là Mục Hiên.
Muốn làm cho người ta xem nhiệt huyết trào dâng, không có nhân vật phản diện tất nhiên là không được, cũng giống như là viết tiểu thuyết mạng, nếu không có chuyện đáng giận, làm cho độc giả hận không thể tự mình xông lên chém giết nhân vật phản diện kia, vậy thì cả câu chuyện, cũng chẳng có một tí gì gọi là thú vị nữa.
Mục Hiên rất vinh hạnh được trở thành nhân vật phản diện.!L
Cấu kết mã phỉ, làm hại quân sĩ cấm quân tử thương vô số.
Lại cùng đám tiểu thương Bắc Cương làm giao dịch, muốn âm thầm cướp rất nhiều muối ăn, bán đi để kiếm tiền bỏ túi riêng.
Đồng thời cũng cố ý miêu tả một chút tình trạng ở Bắc Cương thật sự rất thiếu muối ăn, rất nhiều dân chúng sống ở nơi này, có tiền cũng không mua được muối.
Thậm chí rất nhiều quân sĩ phải cách thượng ba bốn ngày mới có thể được nếm vị muối.
Cùng với việc đưa ra nhân vật Mục Hiên tham lam vô lại, làm cho người đọc sinh lòng trách hận.
Hiện tại dân chúng trong kinh thành khi nhắc đến Mục Hiên, một đám đều là nghiến răng nghiến lợi.
Thứ tư, văn trung mơ hồ hạ thấp giá trị của đội cấm quân ở kinh thành, đồng thời ca ngợi sức chiến đấu của biên quân rất mạnh.
Phải biết rằng số lượng sủng cấm quân, trú đóng ở kinh thành rất lớn, là một quân đội có lực uy hiếp cực mạnh, làm cho quân đội trú đóng ở các địa phương khác không giám tạo phản.
Nếu là trước đây có kẻ giám chống đối, sẽ phái người đi tiêu diệt.
Hiện tại Giang Long làm rõ sức chiến đấu của cấm quân rất yếu, làm sao có thể đi uy hiếp người khác được?
Thứ năm, người xấu sẽ không chỉ có một.
Sau chuyện của Mục Hiên, phỏng chừng rất nhiều dân chúng bây giờ cũng đang chờ đợi, hy vọng nhìn thấy những tham quan vô lại kia phải cúi đầu chịu chết.
Hình tượng của triều đình đã bị bôi đen rồi.
Còn có thứ sáu, chính là điểm mấu chốt cuối cùng, rất có thể Giang Long còn có những thủ đoạn khác.
Nếu không thể kịp thời khống chế được tòa soạn báo cường thịnh, như vậy Giang Long rất có thể sẽ tiếp tục mượn cái bình đài này, làm ra những sự tình mà người khác không thể đoán trước được.
Lão Hoàng thượng rất là hối hận a.
Sớm biết vậy lúc ngày đầu tiên báo chí cường thịnh khai trương, lão sẽ lập tức phái người tới niêm phong rồi.
Cũng sẽ không có ngày hôm nay.
_Làm sao bây giờ?
Lão Hoàng thượng hiện giờ chính là bó tay không tìm được biện pháp nào để giải quyết.
Không thể cứng rắn làm tới cùng được, bằng không sẽ làm cho nhiều người tức giận.
Hiện tại cũng không chỉ là đối phó một nhà cường thịnh báo nghiệp rồi, ngươi đóng cường thịnh báo nghiệp, những tòa soạn báo khác về sau cũng sẽ học theo.
Cũng không thể trách lão hoàng thượng vô năng, không có tài dự đoán.
Thật sự là cái loại báo chí này lão từ trước tới giờ còn chưa từng thấy qua, đối với những vật mới lạ, cho dù là ai cũng là sẽ cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng lão thái giám cũng chỉ biết cúi đầu, nhìn xuống mũi chân của mình.
Cái vấn đề khó khăn này, lão cũng không biết làm sao.
Không thể tìm ra được biện pháp tốt.
Lão thái giám miệng ngập ngừng như muốn nhắc nhở Hoàng thượng, phải cẩn thận sợ rằng Giang Long sẽ có nhiều thủ đoạn khác nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn là không giám mở miệng.
Có lẽ Hoàng thượng cũng đã nhận ra điều này.
Trong thư phòng sau một lúc trầm tĩnh, Hoàng thượng cuối cùng cũng mở miệng bảo lão thái giám đưa tin cho Thái Tử, lệnh cho người của Thái Tử ở tiên châu hung hăng chèn ép Giang Long.
Tờ báo lần này có lực ảnh hưởng quá lớn, khiến lão Hoàng thượng đau đầu.
Nhất định phải phải nghĩ biện pháp chèn ép.
Khiến cho Giang Long không có thời gian tiếp tục viết mấy cái báo chí chó má này nữa.
Nhưng mà lão Hoàng thượng lại không biết, không thể áp chế báo chí để mặc cho nó phát triển, chẳng khác nào là cho phép tự do ngôn luận.
Mà đám dân chúng có thể tự do ngôn luận, có nghĩa là đã mỡ ra một thời đại mới!
Ngay sau đó trong hoàng cung, lại liên tiếp ban ra thánh chỉ.
Phong thưởng đề bạt Quách Phóng, Trình Cương và Vi Hoán, khen ngợi thái giám trung niên, sau đó chính là dò xét nhà Mục Hiên.
Đối với Mục Hiên, lão Hoàng thượng hiện giờ đang rất là tức giận và căm hận.
Nếu không phải Mục Hiên to gan lớn mật, tham lam ghê tởm, cũng sẽ không để cho Giang Long có cơ hội viết ra một loại báo chí với hình thức như vậy.
Tiếp theo, lại hạ chỉ, chỉnh đốn quan trường Tiên Châu.
Nếu không có chỗ dựa và được bao che, bọn tiểu thương lấy đâu gan lớn như vậy, lại dám hợp tác với Mục Hiên?
Mà còn có thể nuốt vào hàng loạt muối ăn lớn như vậy trong đội ngũ.
Cuối cùng lại để cho quân đội Bắc Cương đúng lúc, quyết đoán bao vây tiễu trừ mã phỉ.
Thánh chỉ chính là chậm hơn một chút, thông báo của triều đình đã lan truyền khắp cả kinh thành.
Người làm cho hoàng thượng một đại phiền toái chính là Giang Long, lúc này còn chưa biết gì, vẫn đang âm thầm gặp mặt Hà Hoán.
Hà Hoán khi gặp Giang Long vẫn là vô cùng khách khí.
_Lần này tiêu diệt mã phỉ, phải làm phiền Hà Tướng quân rồi.
Giang Long ôm quyền.
Hà Hoán mạnh mẽ vỗ vỗ ngực, sang sảng cười to nói:
_Xin cảnh đại nhân yên
tâm, chỉ cần giao cho
bổn tướng là được.
Chỉ là sáu bảy trăm mã phỉ, Hà Hoán thực không để vào mắt.
Hắn từng có rất nhiều năm chinh chiến chém giết đấy, nhất là thời khắc nguy hiểm từng bị rất nhiều kỵ binh dị tộc vây quanh, hiện giờ chỉ có việc vây giết tiễu trừ mã phỉ mà thôi, với hắn mà nói cũng giống như là đang chơi một trò chơi của bọn con nít mà thôi.
Lâp tức mở miệng cam đoan, Hà Hoán cũng chưa vội thúc giục hành động.
Phàn Nhân nói cho hắn biết, Linh Thông huyện bên kia cũng sẽ phái ra đội ngũ đến đây.
Nếu thành công bao vây tiễu trừ mã phỉ, chính là một cái công lớn, hắn cũng không thể ăn mảnh, còn phải để cho đội ngũ Linh Thông huyện bên kia cũng được dính chút hào quang.
Giang Long lại mở miệng nói ra yêu cầu lần này bao vây tiễu trừ mã phỉ, nhất định phải đem bọn chúng bắt trọn một mẻ, không để cho tên nào có cơ hội chạy thoát.
Để cho Linh Thông huyện làm ra một cái danh tiếng!
Sau khi Hà Hoán nghe xong, liền nhíu mày.
Gã kính trọng Giang Long là vì hắn chính là hậu nhân của Cảnh Hiền, cho nên có lời gì cũng sẽ không che giấu.
_Đám mã phỉ này có thể phát triển an toàn, sau lưng khẳng định có người chống lưng, chỉ có điều xung phong liều chết một phen, chém mấy chục đầu người chiếm chút công lao, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng là đối phương đánh chủ ý lên bạc và muối ăn của Linh Thông huyện, nhưng nếu là sinh lòng ác độc đem toàn bộ tiêu diệt hết, sau này nhất định sẽ có người tìm đến báo thù.
Đội ngũ của Diệp Lôi ngày trước cũng có nói qua, họ cảm thấy là bên trong chuyện này có người cùng với mã phỉ cấu kết.
Hà Hoán cũng là có nghe thấy, nói ra lo lắng trong lòng, hơn nữa nhiều chuyện rất là phức tạp, không phải chỉ cần làm rõ trắng đen là có thể nắm bắt được.
_Hơn nữa, những chi mã phỉ ở quận Vọng Sa này, đối với nhiều người mà nói, cũng rất được coi trọng.
Trong chuyện này cũng bao gồm Hà Hoán.
Biên ải thường xuyên có chiến tranh, cấp bậc đến tầng thứ như du kỵ tướng quân, đối với quân đội dưới trướng tất nhiên phải có quyền tự chủ.
Gặp được tình huống đặc biệt không nhất thiết lúc nào cũng phải báo cáo, đợi đồng ý đồng ý mới tiếp tục hành động.
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu mọi chuyện đều phải báo cáo, nếu vậy trong lúc đợi cấp trên trả lời, rất có thể đã bỏ qua cơ hội.
Đến lúccơm canh đều lạnh (gái trinh nữ cũng đã thành đàn bà rồi).
Tỷ như lần này hành động này Hà Hoán có thể tự mình làm chủ.
Mang theo năm trăm kỵ binh, và 1500 bộ quân đến đây.
Lưu lại một ngàn người bảo vệ đại doanh.
Đợi đến lúc diệt xong đám mã phỉ này, gã mang sổ lên kể rõ tình huống, thuận tiện cho mình và quân sĩ dưới tướng kiếm chút điểm công lao.
---------oOo----------