Giang Long không phủ nhận là hoàng thượng có ý muốn diệt trừ mình, nhưng đồng thời lại mơ hồ cảm thấy là mình có nơi dựa dẫm, bằng không Hoàng thượng muốn một người biến mất, há chẳng phải rất dễ dàng hay sao?
Cần gì phải tốn sức như vậy, trước tiên phái mình đến Bắc Cương nhậm chức, rồi mới mượn tay người khác?
Phải biết rằng Hoàng thành là có kim y vệ đấy, kim y vệ làm việc không ai dám quản, chỉ cần viện một tội danh bất kỳ là có thể thay Hoàng thượng diệt trừ kẻ chướng mắt.
Có thể khiến Hoàng thượng phải kiêng dè đủ để thấy lai lịch của hắn không nhỏ.
Mục Hiên nghe xong cười nhạt.
Hoàng thượng có lẽ quả thực có chút kiêng kị, nhưng gã vẫn không sợ.
Trong triều đình có rất nhiều thế lực khổng lồ, Hoàng thượng phải nắm trong tay toàn cục, tất nhiên không thể làm ẩu.
Bằng không nếu khiêu khích nhiều người tức giận, bị kéo ra khỏi Long ỷ là cũng có khả năng đấy.
Dù sao Đại Tề kế thừa mấy trăm năm, thế lực của hoàng tộc để khống chế giang sơn đã là xa xa không bằng với lúc vừa mới kiến quốc rồi.
Nhưng gã... Nếu hoàng thượng là chủ nhân, vậy gã chỉ là một thanh đao.
Một thanh đao không cần cần suy nghĩ, chỉ biết làm việc.
Hoàng thượng muốn diệt trừ người nào, gã liền động thủ, về phần hậu quả, không cần gã phải lo lắng.
Vả lại, cho dù thế lực phía sau Giang Long có lớn hơn nữa, thì cũng có thể lớn hơn Hoàng thượng được hay sao?
Mục Hiên đương nhiên sẽ không e dè nhiều lắm, gã chỉ cần đứng ở bên Hoàng thượng, kể cả sau này có nhiễu loạn, đến lúc đó Hoàng thượng và chỗ dựa vững chắc phía sau gã tất nhiên cũng sẽ bảo vệ gã.
- Quách Phóng, nếu ngươi thật sự trung thành với triều đình, trung thành với Hoàng thượng, thì không nên do dự!
Mục Hiên đột nhiên quát một tiếng chói tai!
Quách Phóng sau khi giật mình thì chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhếch mép cười mở miệng nói:
- Mục Hiên, ngươi là tên tham quan ác bá muốn cấu kết với mã phỉ để nuốt riêng muối ăn trong quân đội đáng bị chém thành trăm ngàn mảnh, bản quan sao có thể tin tưởng ngươi?
- Ngươi!
Giang Long không phủ nhận, nghĩa là mặc định đồng ý rồi.
Nhưng Quách Phóng lại nói không tin Mục Hiên, đây rõ ràng là muốn đứng cùng phe với Giang Long rồi.
Mục Hiên vốn tưởng rằng nói ra bí mật này, Quách Phóng sẽ đứng cùng bên, dù sao cũng là đương kim Hoàng thượng có tâm tư diệt trừ Giang Long, đến lúc đó, giết Giang Long há chẳng phải dễ dàng?
Hơn nữa hành trình về sau, đội ngũ này cũng sẽ do gã toàn quyền nắm trong tay.
Có thể thuận lợi đem muối giao cho tiểu thương, lấy nốt số bạc còn lại.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự kiến của gã.
- Ngươi dám cãi lại thánh mệnh?
Mục Hiên sắc mặt xanh mét.
Quách Phóng trầm giọng nói:
- Nếu ngươi có thể lấy ra thánh chỉ của hoàng thượng, bản quan lập tức nghe lời ngươi!
- Hừ!
Mục Hiên tất nhiên là không lấy ra được, hung hăng trừng mắt nhìn Quách Phóng một cái, rồi ánh mắt của gã đột nhiên chuyển sang Trình Cương cùng Vi Hoán,
- Hai vị Bách hộ, tình hình bây giờ các ngươi hẳn là thấy rõ ràng rồi, Quách Phóng thân là tướng lĩnh trong quân nhưng không có nhận thức thánh tâm.
Không giúp Hoàng thượng trừ nan giải nạn.
Hơn nữa hiện tại bên ngoài có một ngàn năm trăm mã phỉ mai phục, bản quan ra lệnh một tiếng, tất cả biên quân đều chết trận tại nơi này.
Hai người các ngươi lựa chọn thế nào?
Theo chân Quách Phóng cùng chết ở nơi này, hay là từ nay về sau theo bản quan, ăn sung mặc sướng?
Mắt thấy không thể thuyết phục Quách Phóng đứng về phía mình, Mục Hiên bắt đầu khuyên giải hai bách hộ Trình Cương cùng Vi Hoán.
Từ lúc đội ngũ xuất phát đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ánh mắt Mục Hiên nhìn thẳng vào hai người.
Hai tên biên quân Bách hộ, Mục Hiên thật không coi ra gì.
Chỉ có điều sau khi diệt trừ Quách Phóng, muốn khống chế được hơn bốn trăm biên quân, không có hai người này không được.
Tự trận chiến lần trước, Mục Hiên coi như thực sự hiểu được sức chiến đấu của biên quân, cũng nhận thức rõ ràng được sự dũng mãnh của đám mã phỉ.
Nếu như không có biên quân thủ hộ, chỉ có gã đem theo đám cấm quân còn lại hộ tống muối ăn, gã thật không dám tin tưởng sẽ đưa được muối ăn đến đích.
Trình Cương cùng Vi Hoán liếc mắt nhìn nhau, sau đó im lặng không nói gì, tuy nhiên trong ánh mắt nhìn về phía Mục Hiên cũng là xen lẫn ý trắng trợn trêu tức.
Mục Hiên cực kỳ giận dữ, gã đường đường là Tứ phẩm cấm quân chỉ huy Thiêm Sự.
Không ngờ bị hai Bách hộ coi khinh!
Trên mặt hiện lên một vẻ tàn độc,
- Đã cho các ngươi con đường sống, các ngươi không đi, vậy thì đừng trách bản quan xuống tay vô tình!
Giang Long, Quách Phóng, Trình Cương, và Vi Hoán bốn người trước khi tiến vào trướng đều thuận tay chuẩn bị binh khí, nghe vậy lập tức tập trung lại cùng nhau, lưng tựa lưng chuẩn bị phá vây.
Mục Hiên chậm rãi giơ tay phải lên, chuẩn bị mạnh mẽ vung xuống.
Mao Minh và Hứa Hữu mang theo hơn mười tên thân binh đứng ở bên cạnh Mục Hiên, Vương Xương thì mang theo mấy trăm cấm quân còn lại mai phục bên ngoài đại trướng.
Bên này vừa động thủ, sẽ ra ám hiệu, đến lúc đó bọn mã phỉ mai phục cách đó không xa sẽ xông tới đây chém giết.
Nhưng mà đúng lúc này, Vương Xương vốn phải ở bên ngoài cùng với quân sĩ mai phục, đột nhiên gấp rút chạy vào.
- Mục đại nhân!
Vương Xương trên mặt thần sắc lo lắng dị thường, phá vỡ không khí căng thẳng trong trướng vải.
Mục Hiên tay đang cao cao giơ lên giữa không trung, chưa có hạ xuống.
Vương Xương mang theo quân sĩ mai phục, nếu hiện tại động thủ, đám quân sĩ sẽ không liều chết xông vào nữa.
Không có mấy trăm quân sĩ kia phối hợp, Mục Hiên không dám chắc có thể đánh bại bọn Giang Long bốn người.
- Chuyện gì?
Mục Hiên vẻ mặt lo lắng, nếu không biết rõ Vương Xương không phải kẻ không biết nặng nhẹ, gã đã một đao chém chết rồi.
Lại dám trong lúc mấu chốt này xông tới quấy rầy.
Vương Xương nhanh chóng tiến lên vài bước, rồi ghé sát vào tai Mục Hiên nói chuyện.
Nhưng lúc này, gã đột nhiên nhìn sang phía Mao Minh đang đứng ở bên cạnh, giả bộ kinh ngạc kêu lên:
- Mao đại nhân, ngươi muốn làm gì?
Mục Hiên theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại.
Tiếp đó chính là đột nhiên cảm thấy thắt lưng cùng lúc truyền đến một trận đau đớn!
- Vương Xương, ngươi làm gì vậy?
Mao Minh bị lời trước của Vương Xương hỏi bất ngờ ngây người sửng sốt, sau đó liền thấy Vương Xương trong tay áo đột nhiên trượt ra một con dao găm sắc bén, dao găm luồn vào khe hở áo giáp của Mục Hiên, lập tức đâm sâu vào.
Ồ ồ máu tươi theo miệng vết thương chảy xuôi xuống.
Mục Hiên không thể ngờ được, Vương Xương lại có thể xuống tay với gã!
Phải biết rằng Vương Xương chính là do gã một tay nâng đỡ lên đấy.
Trong cổ ngòn ngọt, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn, xuôi theo khóe miệng trào ra.
Khó khăn quay đầu lại, Mục Hiên nhìn chòng chọc Vương Xương, trước khi chết gã muốn biết vì sao.
Vương Xương thản nhiên không thèm nhìn ánh mắt của gã, đột nhiên hất mạnh gã xuống, ném thẳng vào trong lòng Mao Minh đang tiến đến.
Mao Minh khẩn trương đỡ lấy Mục Hiên, sau đó dùng tay đè chặt miệng vết thương bên hông Mục Hiên, nhưng máu tươi vẫn loang loáng theo khe hở chảy ra.
- Vương Xương, ngươi ăn tim gấu gan báo, lại dám hạ ám thủ với Mục đại nhân!
Bách hộ Hứa Hữu Tài leng keng rút ra bên hông một đao thép, miệng quát chói tai, sau đó phất tay, ra hiệu nhóm thân binh đứng ở bên cạnh Mục Hiên tiến lên chém chết Vương Xương.
- Dừng tay!
Nhìn thấy thân binh định xông lên, Vương Xương đột nhiên gầm lên giận dữ,
- Mục Hiên cấu kết Bắc Cương mã phỉ đến đây cướp bóc đội ngũ, khiến cho cấm quân quân sĩ chết thê thảm!
- Còn thu mua đầu người, muốn lừa gạt thượng quan, lập giả công.
- Lần này lại tự lập đội ngũ áp giải muối ăn buôn lậu cho tiểu thương, kiến món lời kếch sù, đã là phạm vào tội lớn ngập trời, chết chưa hết tội!
- Triều đình đã điều tra rõ hết thảy, phái tới đặc sứ, bây giờ đang ở ngoài đại trướng, các ngươi còn không nhanh ra ngoài nghênh đón?
Nghe những lời nói ấy, cơ thể của thân binh chính là lập tức cứng đờ.
Bọn họ thường xuyên ở bên cạnh Mục Hiên, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng là đại khái có thể đoán được Mục Hiên đã làm ra chuyện gì.
Vương Xương không có xử oan Mục Hiên.
Nếu triều đình thật sự đã điều tra rõ cũng đã phái tới đặc sứ xử lí Mục Hiên, bọn họ nếu tiếp tục động thủ, đến lúc đó sẽ vác tội danh chống lại thánh mệnh.
Chống lại thánh mệnh, bọn họ lại là một nhóm, đến lúc đó bị đặc sứ cài cho tội danh tạo phản đều là có thể đấy.
Mà một khi tội danh này thành lập, thì chính là tội lớn liên luỵ cửu tộc!
Bọn họ đều có thân nhân, hơn nữa quý trọng cái mạng nhỏ của mình, nào dám lỗ mãng xằng bậy?
Đang dìu Mục Hiên là Mao Minh và Hứa Hữu Tài cũng ngây người sửng sốt.
Sau đó nhìn thấy Vương Xương khí thế mười phần, không giống bộ dạng giả vờ giả vịt, liền hít một hơi thật sâu.
Thực nếu có đặc sứ đuổi tới, vậy bọn họ cùng tham gia kế hoạch của Mục Hiên, còn ở bên cạnh giúp đỡ bày mưu tính kế, lại không giống Vương Xương tốt vận như vậy, được đặc sứ hỗ trợ, như vậy hôm nay kết cục cuối cùng sợ là khó lòng thoát chết.
Phản kháng?
Bọn họ không dám.
Tạo phản tội danh này, hai người bọn họ đều là không gánh nổi!
Tội lớn liên luỵ quá mức đáng sợ, một khi định tội, chính là toàn tộc nam tử bị giết, nữ tử đưa vào điếm kỹ, kết cục máu chảy thành sông.
Quách Phóng, Trình Cương, còn có Vi Hoán ba người bị hoàn cảnh thay đổi đột ngột trong khoảng thời gian ngắn làm cho bối rối.
Rõ ràng là sắp động thủ ẩu đả rồi, sao tư dưng Mục Hiên bên này lại nội chiến?
Hơn nữa lại còn ló ra một tên đặc sứ.
Đặc sứ còn điều tra rõ Mục Hiên đều phạm vào những tội gì.
Biến hóa quá nhanh, đối với ba người mà nói có chút không thể tưởng tượng!
Giang Long lại có bộ óc linh hoạt.
Nghĩ trước nghĩ sau, rồi bấm đốt ngón tay tính chút thời gian, chính là minh bạch đặc sứ tại sao lại đột nhiên xuất hiện.
Chẳng phải là triều đình điều tra rõ tội trạng của Mục Hiên, mà do quả bom mà Cảnh lão phu nhân ở kinh thành thả ra cuối cùng cũng có hiệu quả.
Lúc tin thư của Lâm Nhã gửi đi, quả bom kia còn chưa nổ.
Cho nên mới sớm đến tay Giang Long trước mấy ngày.
Mà vị đặc sứ này, là sau khi vị Vương gia hoàng tộc kia bị nổ chết, Hoàng thượng sinh lòng kiêng sợ, không dám có gì xằng bậy nữa, cho nên phái người tám trăm dặm đường khẩn trương tiến đến truyền tin.
Không thể tổn thương tính mạng của hắn.
Chỉ có điều đặc sứ đuổi tới trong lúc tình cảnh hỗn loạn, Mục Hiên tên đã lên dây, đã là không thể thay đổi.
Cuối cùng chỉ có thể khiến Vương Xương tiến vào giết chết Mục Hiên.
Sau đó mới trấn an, thống lĩnh cấm quân.
Mục Hiên không chết, một khi phản kháng, đến lúc đó mã phỉ cũng xông lên chém giết tại đây, hậu quả kia chính là không thể tưởng tưởng nổi.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi của Mao Minh và Hứa Hữu Tài, Vương Xương mới từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, soải bước đi về phía cửa trướng.
Mao Minh và Hứa Hữu Tài nhìn nhau, cuối cùng không dám ngăn lại.
Giang Long, Quách Phóng, Trình Cương, còn có Vi Hoán vẫn là cẩn thận đề phòng, bốn người đứng ở một góc khác của đại trướng.
Một lát sau, một đoàn người đi vào, thân thể đầy bụi đất.
Người dẫn đầu một tay cầm phất trần, mặt trắng không râu, không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể nhìn ra là một thái giám.
Thái giám đã là người ở tuổi trung niên rồi, có tầng tầng nếp nhăn nơi khoé mắt, tiến vào đại trướng, quét mắt lườm Mục Hiên trong vũng máu, lấy khăn tay ra che mũi, vẻ mặt ghét bỏ,
- Trước tiên đem con chó chết này lôi ra đi, để khỏi làm bẩn mắt bọn ta!
Lập tức có người tiến lên, lôi Mục Hiên đã tắt thở kéo ra ngoài.
Giang Long khẽ chớp chớp mắt.
Mục Hiên lúc còn sống quá ngạo mạn, xem thường rất nhiều người, không coi tính mạng của thủ hạ cấm quân quân sĩ ra gì.
Cấu kết mã phỉ mai phục đánh lén.
Chết mấy trăm người.
Bây giờ người đã chết, còn bị thái giám chửi rủa là chó chết.
Cấm quân quân sĩ tiến lên kéo thi thể Mục Hiên cũng là không có chút kính sợ nào.
Động tác thô bạo, chỉ mong có thể nhanh chóng lôi ra khỏi đại trướng.
Không thể không cảm thán, có đôi khi nhân sinh thật sự là vô thường!
---------oOo----------