Đại Quốc Tặc

Chương 190: Nước chảy bèo trôi

Quách Phóng trước đó bị áp chế, với lại tận mắt thấy có mấy quân sĩ vì cứu mình, dũng cảm xông lên liểu mạng phá giải trận pháp, kết quả đã bị chết trước mắt, đã nổi giận, làm sao chịu tha cho tên Đại thủ lĩnh cầm Kim ti Đại hoàn đao. Liền phóng ngựa truy đuổi!

Còn Giang Long đối mặt một tên thủ lĩnh mã phỉ khác.

Trước đó Đồ Đô cùng Cương Đế Ba Khắc xuất thủ, khiến Giang Long nắm được công kích có thể đa dạng hóa. Có đôi khi đối phương xuất chiêu thần kỳ, nếu như không để ý đề phòng, như thế rất có thể sẽ bị đối phương chém chết trong nháy mắt.

Cho nên hắn không để cho đối thủ có cơ hội, toàn lực thi triển thương pháp, mũi thương giống như mưa rơi, khiến thủ lĩnh mã phỉ này bị bao bọc trong một vùng bóng thương.

Tên thủ lĩnh mã phỉ này trong tay không nhiều bản lĩnh lắm, bởi vì hết sức trung thành với Đại thủ lĩnh mới được đề bạt. Không phải như hai người kia lúc trước bị Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc giết chết, là dựa vào trong tay có bản lĩnh thật sự mới bò lên được địa vị thủ lĩnh.

Ở trong hang ổ mã phỉ cũng có nội tranh, hơn nữa rất tàn khốc, Đại thủ lĩnh phải cân nhắc một tâm phúc bên mình, có những người này tương trợ gã có thể ngồi vững vàng ở vị trí lão đại.

Thủ lĩnh mã phỉ rõ ràng địch không lại, thần sắc hoảng loạn né qua bên trái, mười mấy chiêu sau, bị Giang Long một thương đâm ở giữa ngực, kêu thảm ngã xuống ngựa.

Xung quanh không có mã phỉ tặc đến trợ giúp tên thủ lĩnh này rồi. Bởi vì Đại thủ lĩnh trong nháy mắt xoay người bỏ trốn, cũng có nghĩa Đại thủ lĩnh ra lệnh rồi, có thể rút lui.

Các quân sĩ biên quân giờ này khí thế tăng vọt, liền cất bước truy đuổi.

Một vài quân sĩ cướp được ngựa trong tay Mã phỉ, tung người nhảy lên đi, nhanh siết chặt sau đuôi đám bọn phản loạn không tha.

Trên đường đi, để lại đầy một đống thi thể Mã phỉ.

Quách Phóng cuối cùng vẫn không thể giết được Đại Thủ lĩnh Mã phỉ. Đại Thủ lĩnh Mã phỉ đích thực là có chút bản lĩnh, hơn nữa Quách Phóng cũng không dám đuổi theo quá xa. Cuối cùng chỉ chém ở sau lưng Đại Thủ lĩnh Mã phỉ một đường không sâu nhưng miệng vết thương dài.

Tuyết Nguyên tăng tốc, Giang Long cũng đuổi theo, đánh rơi nhiều tên Mã phỉ chạy trốn. Nhưng đồng đảng của gã cũng không dám truy đuổi quá xa.

Trong lúc đợi Giang Long quay về, Quách Phóng đã ra lệnh cho quân sĩ dưới quyền, cho xử lý vết thương của những người đồng đội bị thương kia rồi. Cũng làm việc thống kê.

Lần này Biên quân thiệt hại ba mươi tám người rồi, thương nhẹ một trăm lẻ tám người, thương nặng bốn người. Quách Phóng sắc mặt xanh mét, nếu lúc trước không bị ba tên Thủ lĩnh Mã phỉ quấn lấy, làm bị thương thì? Cũng sẽ không có quân sĩ liều mạng xông lên phá giải trận pháp nghĩ cách cứu y. Tổng cộng đã chết ba mươi tám người, nhưng vì cứu y, bị thương mười hai người.

Thấy Giang Long quay lại, Quách Phóng kiềm chế sắc mặt giận giữ, tiến đến đáp tạ.

- Đa tạ ân đức Cảnh đại nhân ra tay cứu giúp, vừa rồi nếu không phải Cảnh đại nhân kịp thời giết, đâm chết một mạng Thủ lĩnh Mã phỉ, bổn tướng e là hôm nay phải giao phó ở đây rồi!

- Quách đại nhân khách khí quá.

Giang Long chắp tay đáp lễ.

- Trên chiến trường, mọi người đều là huynh đệ, huynh đệ gặp nạn, chẳng nhẽ có thể thấy chết mà không cứu sao? Hơn nữa, với một mình bản lĩnh của Quách đại nhân, ứng phó với mấy tên tặc phỉ căn bản là không thành vấn đề.

- Cảnh đại nhân cũng cười nhạo bổn quan rồi.

Quách Phóng xua tay hổ thẹn, tiếp lời âm thanh vang vọng nói:

- Tuy nhiên Cảnh đại nhân nói một câu trước rất đúng, cùng nhau trên chiến trường, mọi người đúng là huynh đệ, người huynh đệ này, bổn quan nhận!

- Quách đại ca!

Giang Long lập tức nói.

- Giang Long hiền đệ!

Quách Phóng cười ha hả tiến đến, vỗ mạnh một cái trên vai Giang Long.

Biên quân nơi này rất nhanh đem sự tình sau chiến tranh sắp xếp ổn thỏa.

Giang Long, Quách Phóng bước tới chỗ ở của Cấm quân. Rất nhiều dân phu chạy đến đây, giúp đỡ những quân sĩ bị thương kia băng bó. Lần này cùng so sánh Cấm quân và Biên quân, chính là muốn tổn thất nghiêm trọng rồi.

Mục Hiên ngồi trong đại trướng nhìn thống kê kết quả, sắc mặt tối lại như mực, thiếu chút nữa thì hộc máu.

Một ngàn Cấm quân, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, đã chết trận hai trăm, trọng thương một trăm năm mươi. Còn về những vết thương nhẹ, hầu như mỗi người đều mang một chút thương tổn. Dĩ nhiên, không phải cùng Mã phỉ giao đấu bị thương, mà là khi chạy trốn khó tránh khỏi đụng chạm vào đấy.

Thiên Hộ Mao Minh, và Bách hộ Vương Xương lẳng lặng đứng một bên.

Còn có một tên Bách hộ Hạ Nghĩa lúc trước phụng mệnh Mục Hiên đi ngăn cản các quân sĩ chạy trốn, kết quả đã chết dưới đao của Mã phỉ.

- Vương Xương!

Mục Hiên đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt âm tàn.

Vương Xương liền bị hù cho run rẫy.

- Mục đại nhân, tài liệu chúng ta có được không đúng ạ!

Gã biết rằng Mục Hiên muốn hỏi Giang Long đã chết chưa.

- Hử.

Âm mũi Mục Hiên ngoằn nghèo.

- Tên Tiểu tử Cảnh gia này căn bản không phải là tay văn nhược thư sinh trói gà không chặt, hạ quan tận mắt thấy hắn một tay sử dụng thương pháp điêu luyện, xông vào trong đám Mã phỉ, giống như vào chỗ không người…

Vương Xương đem những gì trước đó thấy báo cho Mục Hiên.

Mục Hiên giật mình. Tiểu tử Cảnh gia không ngờ có thể giết chết hai thủ lĩnh Mã phỉ? Hơn nữa có mấy người bên cạnh bảo vệ, bản lĩnh cũng cực kỳ cao cường!

- Hạ quan tự thấy, nếu như đối địch chính diện, cũng không phải là đối thủ của Tiểu tử cảnh gia.

Vương Xương lại nói.

- Tên Quách Phóng này phá hỏng đại sự của bản quan!

Mục Hiên khẽ gần lên giận dữ.

Nếu như Giang Long thật là có bản lĩnh, như vậy trước đó nếu như Vương Xương theo sau, âm thầm xuống tay hạ thủ, mới có thể giết chết Giang Long. Nhưng lại bị Quách Phóng cản trở, để Vương Xương mang theo quân sĩ bảo vệ muối ăn.

Vương Xương do dự một chút lại nói:

- Hạ quan còn hoài nghi lần trước phái mấy người đi ám sát Tiểu tử Cảnh gia có phải toàn bộ đã chết trong tay của hắn…

Còn chưa dứt lời. Mục Hiên cũng đã tiếp lời.

- Ngươi lo lắng có người bị bắt sống?

- Dạ.

Vương Xương gật đầu.

- Rất dễ có khả năng, ngài chưa hề tận mắt thấy sự lợi hại của tên Tiểu tử Cảnh gia và mấy tên bảo vệ Cảnh Phủ đâu.

- Ngươi không phải là bị người ta hù dọa cho dập mật rồi chứ?

Thiên Hộ Mao Minh bỗng nhiên cười nhạt châm biếm. Hứa Hữu Tài đứng ở một bên không muốn thấy Vương Xương luôn luôn khen Giang Long rất lợi hại. Khuôn mặt Vương Xương lập tức đỏ lên, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Mao Minh là Thiên Hộ, gã chẳng qua là Bách Hộ, hơn nữa trong mắt Mục Hiên, địa vị của gã không bằng Mao Minh.

- Tốt lắm!

Mục Hiên thô bạo vung tay ngắt lời tranh cãi của mấy người, hiện tại tâm tình của gã không tốt, cũng không có kiên nhẫn xem mấy tên thủ hạ này ầm ĩ.

Vấn đề hiện tại là xử lý như thế nào? Quân sĩ thủ hạ tổn thất hơn một phần ba, phần lớn quân sĩ đều bị hù dọa cho bể mật. Trong khoảng thời gian ngắn không thể bình phục, căn bản không có một chút sức lực chiến đấu. Nhưng kế tiếp còn phải đi đường nữa.

Vả lại, gã đã cùng mấy tên tiểu thương thương lượng êm đẹp, đồng thời còn cầm tiền đặt cọc trước, đội ngũ này lấy một phần ba muối ăn, giao hàng như thế nào đây?

Sau cùng là Giang Long, nghe Vương Xương nói Giang Long rất có võ lực, hộ vệ bên cạnh cũng không tầm thường, làm sao diệt trừ được hắn? Đây chính là nhiệm vụ mà Trình quý phi bên kia phân công.

Kết thúc không thành, nhất định sẽ bị liên lụy.

- Tiểu tử, ngươi kiên nhẫn một chút.

Một tên dân phu nhiều tuổi băng bó miệng vết thương cho một quân sĩ Cấm quân thật cẩn thận. Quân sĩ trước kia làm sao được nếm qua khổ sở như thế này?

Liên tục kêu đau.

Đại phu đi theo quân, chỉ là chịu trách nhiệm bôi thuốc. Thật sự là người bị thương quá nhiều, chỉ dựa vào bọn họ căn bản sợ không qua nổi.

- Mục Hiên đã làm một việc tư, cùng tiểu thương cấu kết thuê Mã phỉ đến đây cướp phá đội ngũ, khiến cho nhiều quân sĩ mất mạng, hoặc là cả đời thành người tàn phế!

Quách Phóng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Long liếc mắt một cái nói:

- Ngươi không cảm thấy lòng đầy căm phẫn sao?

Giang Long lắc đầu.

- Tức giận có ích sao?

- Ngươi thật có tầm nhìn.

Quách Phóng cười ha hả.

Thời điểm ở cái tuổi Giang Long này, Quách Phóng cũng chưa có tầm nhìn đó. Y ở biên cương nhậm chức, từ Đại Đầu Binh từng bước từng bước lên đến tướng quân Du kỵ hàng Ngũ phẩm, tâm tính cũng thay đổi từ từ. Vừa mới bắt đầu là nhóc con chưa ráo máu đầu, chỉ biết ỷ mạnh xung phong giết địch, chém đầu địch cầm đi lập công. Đợi lên chức vị, mới từ từ phát giác rất nhiều chuyện xấu xa u ám.

Y hận, y phẫn nộ! Có bao nhiêu đồng đội thân như huynh đệ đã bị chết trên chiến trường? Thậm chí có ít hảo huynh đệ vì bảo vệ y, mới mất đi tính mạng quý giá, làm cho trong nhà phụ mẫu trưởng bối một đêm đầu bạc trắng, vợ con thảm thiết khóc lóc. Y có nghĩ qua vì các huynh đệ mà báo thù, đem toàn bộ những tên buôn bán bẩn thỉu giết sạch.

Nhưng cuối cùng, lại phát hiện lực lượng của mình sao mà nhỏ bé. Con đường ở phía trước, không ngờ chỉ có thể là nước chảy bèo trôi.

Cả gan đụng vào lợi ích của những người kia, cả gan dựa dẫm vào những người đó, không những đầu mình khó giữ được, mà ngay cả người nhà cũng chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Trôi qua theo thời gian, y cũng phai nhạt suy nghĩ rồi. Chỉ có thể gắt gao bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng. Không phải mở mang tầm nhìn!

Giang Long ngoài miệng cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại một câu kiên định. Khai thông tầm nhìn, là bất luận không hỏi. Mà hắn, thì muốn một số người trả giá thật đắt!

Vô số thi thể viễn xứ, kia đều là sinh mạng cả.

Lại tiếp tục đi mấy bước về phía trước, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh to tiếng như trời giáng, làm cho Giang Long và Quách Phóng đều nghiêng đầu nhìn tới.

- Tên lão già kia, ngươi muốn ta đau chết à?

Hóa ra là một quân sĩ tuổi còn trẻ tay phải bị chặt đứt bốn ngón, đại phu cấp thuốc, liền để cho một dân phu tiến đến giúp đỡ băng bó.

Dân phu là một ông lão cao tuổi, mặc dù tay chân nhẹ nhàng đấy, nhưng tay đứt ruột xót, loại thống khổ này tự nhiên là không phải vì động tác cẩn thận một chút, thì không đau.

Quân sĩ đau chịu không nổi, liền hung hăng giơ tay trái lên cho ông lão một bạt tai. Sau khi ông lão ăn tát, chẳng những không tức giận, ngược lại còn tiến đến đỡ quân sĩ vẻ mặt đau đớn, không ngừng an ủi.

- Ngươi nhịn một chút, cứ nhẫn nhịn, qua mấy hôm nữa sẽ hết đau.

Lần này dân phu được điều động phần lớn cao tuổi, không phải triều đình chỉ trưng dụng người già cao tuổi. Mà là lần này đi Biên cương rất nguy hiểm, không cẩn thận một đi sẽ không trở về.

Lão nhân cao tuổi làm sao đồng ý để cho trẻ con trong nhà gặp hiểm? Cho nên đều cho các sai dịch của quan phủ ở địa phương chút bạc, bản thân thay thế đứa nhỏ.

Bách tính Đại Tề hàng năm đều phải bị quan phủ trưng đi lao dịch đấy, quan phủ có bản ghi chép trong danh sách, nam tử trong nhà hàng năm luân phiên.

Hạng mục lao dịch chiếm phần đông, ví dụ như đào kênh, khai thông dòng sông, san đất, khai thác mỏ, và điều động dân phu giúp đỡ nhà binh vận chuyển hàng, cùng vận chuyển lương thực nộp lên cho quan phủ..v.v..

Mà trong lao dịch lại lấy loại này đến Biên cương vận chuyển hàng vô cùng nguy hiểm.

Lao dịch bình thường, con thay cha, người thanh niên thân thể cường tráng đấy, để cho người già ít chịu những đau khổ, nhưng loại lao dịch này chính là cha thay con rồi. Các lão nhân đều nghĩ tới mình là một lão già lọm khọm rồi, rồi cũng sẽ chết. Đứa trẻ còn nhỏ, còn có quãng thời gian dài sống tốt. Dân chúng phần lớn lương thiện, thuần phác, cũng như ông lão trước mắt này.

- Ta nhịn mẹ ngươi…

Quân sĩ trẻ tuổi căn bản là không chút cảm kích, lại lần nữa dương tay hướng tới khuôn mặt của ông lão già vỗ qua. Ông lão không né tránh, bằng không quân sĩ trẻ động tác quá mạnh, lại ảnh hưởng đến vết thương.

Bàn tay mắt nhìn muốn gần người, nhưng vào lúc này, một cây trường thương đột ngột xuất hiện, hung hăng xuyên thủng cổ tay quân sĩ trẻ tuổi.

Máu tươi văng khắp nơi!

---------oOo----------