Trong nông trang biệt viện, một gian phòng của người hầu.
Mặt Trâu bà tử xám trắng, yên lặng nằm trên giường.
Một đại phu lớn tuổi mắt khép hờ, một tay vuốt râu, một tay bắt mạch cho Trâu bà tử.
Một lúc lâu sau, mày của đại phu nhíu lại, hai mắt từ từ mở ra, khuôn mặt hiện ra tia bất đắc dĩ.
- Lão đại phu, bệnh của Trâu bà tử như thế nào?
Sáng sớm hôm nay Trâu bà tử quấy một trận, bà tử gầy giúp bà, đi đến nhà xí một hồi.
Nhìn thấy bên trong nhà xí nhuộm đỏ, bà tử gầy lạnh cả người.
Khẩn trương xin phép quản sự, sau đó nhờ người đi tới trấn bên cạnh mời lão đại phu y thuật cao nhất.
Lúc này lão đại phu đã xem mạch xong, bà tử gầy gầy vội vàng tiến lên hỏi.
Lão đại phu giúp Trâu bà tử đắp chăn cẩn thận, khẽ gật đầu, ra hiệu ra ngoài nói chuyện.
Hai người nhẹ nhàng bước ra ngoài, một trước một sau đi tới cửa tiểu viện.
- Lão đại phu...
Lão đại phu xua tay ra hiệu cắt đứt câu bà tử hỏi, vẻ mặt tiếc hận nói:
- Không thể trị, nhanh tìm thân nhân của bà tới gặp mặt lần cuối.
- A?
Bà tử gầy mặc dù đã có dự cảm, nhưng vẫn không kìm được hô một tiếng, sau đó cười khổ nói:
- Bà ấy cả đời chưa lập gia đình, lẻ loi một mình, không có chồng và con cái.
Lão đại phu nghe vậy hơi sửng sờ, lúc trước bắt mạch, rõ ràng người bệnh đã từng sinh con, hơn nữa khi sinh còn để lại bệnh căn.
Chính vì nguyên nhân này người bệnh đã bị ẩn tật, cho nên người bệnh khi lớn tuổi, bị nhiễm lạnh, dẫn tới ẩn tật tái phát, bệnh tình quá nặng, không thể trị khỏi.
Sao người bệnh cả đời chưa gả?
Tuy nhiên, nếu người bệnh chỉ là người dân thường, lão sẽ mở miệng hỏi.
Nhưng Cảnh phủ là gia đinh quyền quý nhất huyện Ninh Viễn, rất nhiều bí mật, lão đại phu kiến thức rộng rãi, cũng vì có y thuật tốt, đã tới vài nhà quyền xem bệnh, biết không thể nhiều lời, bằng không phải sẽ dẫn lửa thiêu thân, thậm chí còn bị mất mạng.
Bà tử gầy than thở, không phát hiện sắc mặt dị thường của lão đại phu.
- Nếu không có người thân, vậy tìm những người thân ở gần bà ta, giúp bà ta xử lý một số hậu sự.
Lão đại phu sửa lời.
- Ừ.
Bà tử gầy gật đầu.
Kỳ thật Trâu bà tử tới Cảnh phủ cũng chưa lâu, hơn nữa ngày thường cứng nhắc khô khan, cũng ít nói.
Căn bản không có bạn bè.
Tuy gặp phải chuyện này, tìm vài người hỗ trợ, nghĩ rằng họ sẽ giúp nhiệt tình.
Bà tử gầy lấy ra một túi lì xì, để vào mấy chục đồng, đưa tới cho lão đại phu:
- Đây là tiền khám bệnh của ngài.
- Thôi đi, lão hủ cũng không giúp được gì.
Lão đại phu từ chối không thu.
Nhưng bà tử gầy kiên quyết mang tiền đặt vào tay của lão đại phu:
- Ngài vất vả tới đây xem bệnh, không thu tiền sao được?
- Thật không cần!
- Ngài phải lấy tiền, nếu không lần sau chúng tôi không dám nhờ ngài đến xem bệnh.
Lúc này lão đại phu mới nhận tiền.
Bà tử gầy tiền lão đại phu đi về, sau đó tìm bà tử ở cùng phòng bắt đầu thu xếp.
Xử lý tang sự cần mua vải trắng, tiền giấy… còn cần bố trí linh đường.
Nhiều người thấy sắc mặt hai người không đúng, hỏi chuyện xong cũng xắn tay hỗ trợ, vì động tĩnh khá lớn, cuối cùng truyền tới tai Lâm Nhã.
Bảo Chi cẩn thận hỏi:
- Đây là biệt viện của phủ, Tiểu thiếu gia và người đều ở đây, nếu bày linh đường ở đây chắc không tốt?
Ngụ ý là Trâu bà tử chỉ là người hầu, không thể lập linh đường trong biệt viện.
Dù là người hầu trong phủ hay nha hoàn, không đợi đến khi tắt thở, lúc bệnh tình nguy hiểm sẽ bị lôi ra ngoài phủ.
Bình thường đều là được đưa đến nông trang, sau đó xử lý tang sự.
Cảnh phủ, biệt viện đều là địa bàn của chủ nhân Cảnh phủ.
Lâm Nhã nghĩ một chút, trước kia ở Lâm gia, cũng không cho người hầu xử lý hậu sự trong phủ, sau đó mở miệng:
- Để người đưa Trâu bà tử dời tới nông trang, bà ta cũng không có thân nhân, thật đáng thương, lúc đó xử lý hậu sự ở nhà nào thì đưa thêm họ chút tiền.
- Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia đều có tâm địa bồ tát giống nhau.
Bảo Chi quỳ xuống thi lễ, sau đó đi ra ngoài truyền lời.
……………
Lâm gia ở trong thành Định Châu An Châu, cũng là nhà quyền quý, tộc nhân rất nhiều, phụ thân của Lâm Nhã tuy cũng thuộc dòng chính, nhưng đứng thứ tư trong nhà, là người nhỏ nhất trong mấy huynh đệ, cho nên ngày trước được cha mẹ chiều chuộng, tiêu tiền rất giỏi, nhưng cũng không có bản lãnh gì.
Mẫu thân của Lâm Nhã xuất thân gia đình thương nhân giàu có, gả vào Lâm gia có thể xem như trèo cao, dù sao Lâm gia có nhiều con cháu làm quan chức, nếu không có người trong tộc làm quan, vậy không thể coi là hào môn thế gia rồi.
Dù là trèo cao, nhưng khi mẹ của Lâm Nhã được gả vào Lâm gia, cũng mang theo lượng lớn đồ cưới.
Nói là mười dặm đồ cưới cũng không quá, hơn nữa mẹ của Lâm Nhã biết cách quản lý tài sản, cũng vì vậy ngoài mang theo tiền tài tới, còn có thể kiếm tiền, cung cấp cho cha của Lâm Nhã tiêu tiêu sài, cho nên tình cảm của cha mẹ Lâm Nhã rất là hòa thuận.
Mà sau khi mẹ của Lâm Nhã bị khó sinh qua đời, gia sản đều rơi xuống tay cha Lâm Nhã.
Cha nàng dần quên đi tình cảm của người vợ chính của mình.
Vì địa vị của cha Lâm Nhã trong phủ không cao, sau khi mẹ nàng qua đời, Lâm Nhã bị mẹ kế chèn ép, cho nên Lâm Nhã đối với mấy vị quản sự cầm quyền cũng không quá rõ, dù trước kia Trâu bà tử từng xuất hiện qua, nếu không quan sát cẩn thận, Lâm Nhã cũng không nhận ra thân phận chính của Trâu bà tử.
Cũng vì điểm này, Trâu bà tử mới tới Cảnh phủ làm cơ sở ngầm.
Hơn nữa Trâu bà tử lúc ở Lâm gia trong tay còn cầm quyền, quần áo rất đẹp, nhưng bây giờ mặc quần áo vải thô, càng thêm tự tin Lâm Nhã không nhận ra bà.
Lấy thân phận bây giờ của Lâm Nhã tất nhiên sẽ không tự mình đi đến thăm bệnh Trâu bà tử.
Và bỏ lỡ phát hiện Trâu bà tử là cơ sở ngầm của Lâm gia.
……………
Trí nhớ của Trâu bà tử mơ hồ, bừng tỉnh sau cơn bệnh hoạn, nhớ lại nam nhân của mình đã chết cách đây mấy chục năm.
Vừa nghĩ lại nhớ tới con mình bị độc chết.
Làm nhũ mẫu cho Lâm gia đại phu nhân, đây là việc làm rất tốt, người cạnh tranh rất nhiều.
Thậm chí còn ảnh hưởng tới mấy người chủ nhân vẫn lục đục với nhau.
Bà cực kỳ trung thành với mẫu thân đại phu nhân Lâm gia, bà hy sinh bản thân bảo vệ con nhỏ của đại phu nhân Lâm gia.
Chính vì như thế, một ít người hãm hại đại phu nhân Lâm gia không thành, mang oán khí tát vào người bà.
Tuy cuối cùng Lâm đại phu nhân giúp bà báo được thù, nhưng cuối cùng bà chỉ còn đơn độc một mình.
Sau nhiều năm, bà muốn tìm người để tái giá, nhưng Lâm gia đại phu nhân tìm bà nói qua một chuyện.
Nói bà tốt nhất không nên tái giá, chỉ có như vậy, bà mới có thể giành được đầy đủ tín nhiệm của chủ nhân.
Ý là nếu có thân nhân, bà sẽ bị người khác nắm được nhược điểm.
Cảm nhận người đàn ông của mình qua đời, con trai độc nhất bị đầu độc chết, sau đó lại lục đục đấu đá, âm mưu, báo thù, hãm hại, giết người, dần dần Trâu bà tử trở thành lãnh huyết, lòng lang dạ sói.
Nhưng lúc gần chết, mơ màng trong hồi ức, bà lại phát hiện ra một ít vấn đề.
Dường như cái chết của con trai độc nhất của bà có liên quan đến cái chết nhiều năm của mẫu thân Lâm đại phu nhân.
Dù không tính là hạ độc thủ, cũng tính là bàng quan không để ý.
Mà mục đích chính là làm cho bà không còn vướng bận, cả đời trung thành với Lâm đại phu nhân.
Nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông của mình, cùng dáng ngủ ngon của con mình xuất hiện trong đầu, Trâu bà tử đột nhiên bừng tỉnh:
- Không, không cần!
- Bà không sao chứ.
Bà tử gầy bận một hồi, canh giữ gần giường, thấy Trâu bà tử giật mình tỉnh dậy, liền vội vàng hỏi.
Trâu bà tử đến lúc hấp hối, biết mình đại nạn sắp đến tới, đồng thời phát giác bệnh của mình chưa chắc là phát bệnh đơn giản như vậy.
- Lấy giúp ta cây bút?
Trâu bà tử cố sức nói.
- Được.
Người chết là nhất, có thể thỏa mãn được tâm nguyện của bà là tốt nhất, bà tử gầy vội đi ra.
Chỉ trong chốc lát, cùng với mấy bà tử khác đi vào trong phòng nhỏ.
Trâu bà tử nhìn thấy khuôn mặt của mấy bà tử khác, con mắt hồng hồng buồn rầu, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp.
Thậm chí bà còn không biết tên mấy bà tử này là gì, nhưng các bà ấy vì mình mà thương tâm rơi lệ.
Nếu đổi thành Lâm đại phu nhân mà mình trung thành cả đời thì thế nào nhỉ?
Lâm đại phu nhân uống sữa của bà, do bà nuôi lớn, bà rất hiểu phu nhân.
Người sẽ không rơi lệ vì bà, biết bà gần qua đời, sợ rằng sẽ hỏi một số chuyện nàng quan tâm mà thôi.
Bà tử gầy đã tìm được giấy bút mang tới.
Trâu bà tử cố gắng đưa tay nhận lấy, tuy mấy bà tử trong phòng đều không biết chữ, nhưng họ cũng đều lui ra.
Hít một hơi thật sâu, Trâu bà tử lấy tất cả sức còn lại, viết xuống một đoạn văn tự.
Sau đó cuộn lại, nhét vào mặt trong của quần áo.
Trong chốc lát, mấy bà tử khác lại tiến vào, thấy miệng Trâu bà tử bị dính ít mực, trang giấy không thấy đâu.
- Vốn định trăn trối vài lời, ngẫm lại mình không có thân nhân, lưu lại cũng phí thôi, nên ăn vào trong bụng.
Trâu bà tử thở hổn hển nói.
Bà tử gầy lau nước mắt, tiến lên phía trước nói:
- Vậy bà muốn ăn gì, ta vào phòng bếp làm giúp bà.
Nhưng mắt Trâu bà tử đang khép lại.
Từng màn, từng màn hiện lên trước mắt.
Đời này bà hại nhiều người, có một tiểu nha hoàn nhỏ tuổi, còn có người hầu nam trong phủ, có quản gia có chút quyền lực, còn có ma ma quản sự thủ hạ đắc lực của phu nhân, giờ thì bị người hại chết, coi như thiện ác có báo.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt mẫu thân Lâm đại phu nhân, tay bà nắm chặt, nhưng cuối cùng lại cười, mình bị người này tính kế làm quân cờ trung thành với Lâm đại phu nhân cả đời, tuy người năm đó khoanh tay đứng nhìn chồng con của bà bị người ám hại, vậy bà tử ta lần này cũng khoanh tay đứng nhìn một lần.
Trâu bà tử nghĩ thông suốt nhiều chuyện, lúc mình sắp nhắm lại, ngầm nghe thấy từng tiếng khóc thương tâm.
Ác độc như mình, làm rất nhiều chuyện xấu, vậy mà có người khóc vì mình?
Cuối cùng, Trâu bà tử ra đi rất an tường.
Giang Long nghe hộ vệ báo cáo, nghe hộ vệ báo là Trâu bà tử đã chết, là khẽ gật đầu một cái:
- Nghe nói bà ta không có người thân, hậu sự để cho trong phủ xuất tiền xử lý.
- Vâng.
Hộ vệ lui về phía sau vài bước, sau đó cưỡi ngựa chạy về hướng biệt viện.
Vì cuối cùng do trong phủ xuất tiền, cho nên tang lễ Trâu bà tử khá trang hoàng.
Tuy nhiên có nhiều bà tử hỗ trợ thu xếp, bày linh đường, treo lụa trắng, nhưng không chú ý đến một bóng người lén lút tìm di vật trên người Trâu bà tử.
Cuối cùng thì cũng tìm được cuộn giấy cất trong nội y của Trâu bà tử,.
Nhanh chóng liếc qua một cái, đem cuộn giấy nhét vào trong trong ngực, vội vàng rời đi.