Giang Long nói tiếp:
- Thứ ba, thư sách giá cả phải hợp lý, không thể bởi vì sách bán được tốt liền nhất thời ham lợi nhuận, nâng cao giá cả, trái lại bởi vì phải phòng dạo bản ở giữa kiếm lời, thậm chí giá cả phải giảm xuống một ít, chúng ta là kinh doanh lâu dài, không phải mua bán một lần.
Giá cả hợp lý, cũng lưu lại trong lòng độc giả một ấn tượng tốt, có được thanh danh uy tín, mới khiến độc giả kiên trì theo chúng ta mua sách chính bản, từ đó trở thành độc giả trung thành của xưởng in.
Tiếp theo, Giang Long lại nói một ít hạng mục công việc cần chú ý, cùng với phương hướng phát triển của xưởng in trong tương lai.
Giang Long nói những thứ này, đã là trộn lẫn quan niệm kinh doanh hiện đại, như một số công xưởng thương hiệu có tiếng thời nay, sẽ không ngừng tuyên truyền văn hóa của xí nghiệp, xâydựng danh tiếng tốt đẹp, như vậy có thể nuôi dưỡng được một số lượng lớn người sử dụng mến mộ trung thành.
Xí nghiệp thành công có rất nhiều, sản xuất thương phẩm từ những loại nhỏ như mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, đến túi da, di động, máy tính, quần áo, giày da, thậm chí cả ô tô.
Sài Thế Vinh vừa nghe liên tục gật đầu, khi Giang Long nói xong, hắn bội phục muôn phần.
Giang Long nói như vậy, cũng không phải hoàn toàn giống với thời nay, bởi vì niên đại bối cảnh bất đồng, thời nay có luật pháp chế ước, chú trọng chính là quyền bình đẳng, nhưng ở thời này, hoàng tộc tối thượng, kế tiếp là quan viên và quý tộc cũng là cao nhân nhất đẳng.
Thấy hợp lý thì làm, trong đó cũng có bất hợp lý, không thể bởi vì quan niệm tiên tiến, thì đều lấy ra dùng.
Bằng không nhất định là phải nếm mùi thất bại đấy.
- Hiền đệ thật là nhân tài!
Lúc trước Sài Thế Vinh khen ngợi Giang Long, ít nhiều là có xen lẫn một chút ý tứ trêu đùa, nhưng bây giờ là thật lòng khâm phục.
Giang Long vẻ mặt khiêm tốn:
- Chẳng qua là có chút ý tưởng mà thôi, không là cái gì, Sài huynh, bản thảo ta giao cho huynh rồi, kế tiếp đến lượt huynh bố trí khắc bản, còn có, người trong quý phủ tương đối nhiều, phải nhanh chóng phái đi thành lập mạng lưới tiêu thụ khổng lồ, chúng ta mới kiếm nhiều tiền một chút.
- Ừ.
- Còn có, Thành Quốc Công phủ ở mỗi địa phương khác nhau có uy tín riêng, ta hy vọng Sài huynh có thể cẩn thận thống kê một chút.
- Thống kê cái này làm gì?
Sài Thế Vinh tò mò hỏi.
- Phàm là địa phương có ảnh hưởng lớn từ quý phủ, chúng ta đều có thể tự xây nhà máy nhỏ, còn những địa phương khác chúng ta có thể tìm người hợp tác.
Sài Thế Vinh vốn đã định phản bác, Giang Long có phải là nói ngược?
Tuy nhiên trong đầu chợt lóe lên, lại phát giác Giang Long nói mới là chính xác.
Địa phương chịu ảnh hưởng của nhà mình, quan viên nơi đó mặc dù thấy xưởng in buôn bán kiếm lời lớn, cũng là không dám nhúng tay, sinh lòng tham niệm.
Nhưng mặt khác địa phương mà danh vọng nhà mình ảnh hưởng ít, quan viên địa phương nơi đó có lẽ cả đời cũng không có cơ hội lên kinh thành làm quan, có thể sẽ không sợ Thành Quốc Công phủ rồi.
Thêm nữa, thế lực ở địa phương thường thường là rắc rối phức tạp, mặc dù Thành Quốc Công phủ là chân chính cường long, cũng là khó đè địa đầu xà, đến lúc đó tránh không được sẽ nghĩ biện pháp ép chút béo bở từ xưởng in.
Nếu như vậy, không bằng trực tiếp tới hợp tác, thoải mái nhường lại một phần ích lợi.
Sài Thế Vinh lúc này ý thức được, Giang Long chẳng những ý nghĩ thông minh, hơn nữa cũng có chút thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Để Sài Thế Vinh đi ra bố trí in ấn và các hạng mục công việc, Giang Long liền lấy giấy bút, bắt đầu nghiêm túc viết khế ước hợp đồng.
Để có thể khiến Sài Thế Vinh sau khi bán được lượng sách lớn, vẫn giữ được quyền quản lý xưởng in, Giang Long trong một vài điều khoản động thủ một chút.
Chẳng hạn như trong đó chỉ ra, chỉ có nắm Sài Thế Vinh quyền quản lý xưởng in, bản thân mới đồng ý hợp tác.
Thậm chí để đề phòng người trong Sài gia tham tài nảy sinh ác ý, để bảo vệ tốt an toàn của Sài Thế Vinh, còn cố ý ghi chú rõ nếu Sài Thế Vinh gặp vấn đề, Giang Long có quyền đơn phương ngưng hẳn hiệp ước.
Cảnh phủ hiện tại tuy rằng không bằng Thành Quốc Công phủ uy danh hiển hách, nhưng cũng không sợ, nếu thật là đơn phương ngưng hẳn hợp đồng Sài phủ cũng không dám làm gì Cảnh phủ.
Về phần thời hạn khế ước, Giang Long ký mười năm.
Lúc Sài Thế Vinh trở lại, Giang Long đã viết xong, đem khế ước đưa cho Sài Thế Vinh.
Sài Thế Vinh đặc biệt rất nghiêm túc đọc kỹ, theo một số cố ý ghi chú rõ điều khoản, cảm nhận được Giang Long đúng là thực sự quan tâm mình.
Không khỏi vỗ vỗ ngực, tinh thần kích động nói với Giang Long:
- Một thế giới, hai huynh đệ! Vi huynh có nói thêm cũng thừa thải nên không nói nữa, về sau lúc nào cần vi huynh, chỉ cần mở miệng! Đến lúc đó vi huynh nếu là dám thoáng mặt nhăn mày nhỏ, trời giáng ngũ lôi oánh!
Cổ đại trọng cam kết, tin mệnh, tin tưởng lời thề, mà trời giáng ngũ lôi oánh là nặng nhất trong đó.
Vì sao nói những lời này nặng nhất?
Bởi vì năm đại biểu trong đó là ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, mà ngũ lôi, chính là kim lôi mộc lôi thuỷ lôi hỏa lôi cùng thổ lôi, lôi ở đây không đơn thuần là chỉ tia chớp trên trời, nó chính là các loại tai nạn tai họa bất ngờ.
Tỷ như kim lôi, là chỉ gặp phải binh đao, thiết khí, tai nạn xe cộ.
Mộc lôi là chỉ gậy gỗ, từ chỗ cao ngã xuống, bị cây cối đè phải.
Thuỷ lôi là chỉ chết chìm, thảm họa lũ lụt, trong lúc đi đột nhiên gặp chuyện, ngã bệnh.
Hỏa lôi chỉ hỏa thiêu, điện giật, thổ lôi lại là chỉ bị chôn, phòng ốc sập, các vật từ chỗ cao rơi trúng…, nói tóm lại một câu, nếu như không thực hiện lời thề, thì chắc chắn chết không thể nghi ngờ rồi.
Trốn đều cũng không có chỗ trốn.
Giang Long tiến lên đưa tay đập mạnh lên lồng ngực của Sài Thế Vinh:
- Chúng ta là huynh đệ, thê cái chó gì?
- Ha ha!
Sài Thế Vinh cười to.
Dươi tình huống bình thường, chỉ cần là song phương in dấu lên khế ước, là có hiệu lực rồi.
Nhưng vì an toàn ban đầu, Giang Long và Sài Thế Vinh vẫn đem theo quản sự của xưởng in, ba người cùng đi tới quan phủ, để lại bản gốc ở nha môn.
Làm việc vẫn nên cẩn thận, nghiêm túc vẫn tốt hơn, như thế cho dù sau này Sài phủ có người cố ý đâm chọc, cũng tìm không ra một tí lỗ hổng nào.
Quản sự của xưởng in đã có hơn năm mươi tuổi rồi, thay Lâm gia xử lý việc kinh doanh đã được vài thập niên, có ông ta ở bên ký tên, đã có thể chứng minh lúc này Sài Thế Vinh đích thật là nắm quyền quản lý xưởng in.
Quản sự họ Chu, đi ra cửa nha môn, lặng lẽ giật nhẹ ống tay áo của Sài Thế Vinh, đi sang một bên.
Sài Thế Vinh sửng sốt, lập tức bảo Giang Long chờ, đi tới.
- Chu quản sự, có việc à?
Bởi vì Chu quản sự là lão nhân trong phủ Quốc công, kinh nghiệm lý lịch nhiều, địa vị cao, cho nên Sài Thế Vinh ở trước mặt ông ta có phần lễ phép.
Hiện tại ông nội của Sài Thế Vinh vẫn đang khoẻ mạnh, cũng không ở riêng, Sài Thế Vinh lại là chủ nhân, tất nhiên là so quản sự trong phủ địa vị cao hơn, nhưng đợi đến mấy năm sau Thành Quốc Công qua đời, cho dù Sài phủ vẫn là không tách ra, nhưng địa vị chủ nhân như Sài Thế Vinh, ngược lại sẽ không bằng quản sự trong phủ.
Đến lúc đó tôi tớ có thể làm quản sự, chắc chắn đều là rất được tân Quốc công tin cậy, là tâm phúc dưới tay tân Quốc công và Quốc công phu nhân, còn Sài Thế Vinh, địa vị sẽ xuống dốc không phanh, nếu không được tân Quốc công yêu thích và ra sức cất nhắc, y thậm chí ngay cả cơ hội ngẩng mặt đều không có.
Nội bộ trong phủ của bất kỳ một nhà quyền quý nào, tình hình đều là phức tạp dị thường.
Có điều nếu như Sài Thế Vinh có thể sớm xây dựng uy tín, tích góp từng tí của riêng một, đến lúc đó có thể có địa vị tài lực hùng hậu, thì lại là chuyện khác rồi.
Chu quản sự thần sắc cung kính, hơi khom khom người, cúi đầu nói:
- Quý phủ có hai vị công tử khác, và vài vị quản sự đều có tai mắt trong xưởng in, những người này đều là biết chữ đọc qua sách cả, bằng không phải cũng không làm được việc của xưởng in, sau khi đọc xong bản thảo Cảnh công tử viết, bọn họ hiện tại hẳn là cũng đã đem tin tức truyền vào trong phủ.
- Không lo.
Sài Thế Vinh hiện tại đến là vô cùng yên tâm, vững dạ.
Chu quản sự cười khẽ:
- Tam thiếu gia, khế ước hợp đồng do Cảnh công tử viết tuy rằng rất cẩn thận, nhưng hiện tại thoại bản dù sao vẫn chưa in ra, chưa nhìn thấy trong đó chất chứa ích lợi to lớn, trong phủ vài vị lão gia không để ý cũng không biết rõ tình hình, nói không chừng sẽ bị một thiếu gia nào đấy lừa dối thuyết phục, đến lúc đó nếu gây ra náo loạn cũng sẽ là rất phiền toái.
Sau khi ra sách, thấy được ích lợi thật lớn, Thành Quốc Công phủ vài vị lão gia tự nhiên không dám không cẩn thận đối đãi.
Bởi vì đến lúc đó nếu là khiến cho quan hệ vô cùng tốt với Sài Thế Vinh xưng huynh gọi đệ Giang Long mất hứng, sẽ chặt đứt con đường tài lộ to lớn này.
Đến lúc đó, trong phủ vài vị lão gia, cùng với Thành Quốc Công không dám nắm chắc có thể làm cho Giang Long tiếp tục hợp tác với Sài phủ, sẽ ra sức ủng hộ Sài Thế Vinh.
Nhưng hiện tại... Không thể không nói Chu quản sự suy nghĩ chu đáo, nói rất có đạo lý.
- Vậy theo ý Chu quản sự?
- Tam thiếu gia tốt nhất vẫn là lập tức hồi phủ, đi gặp Quốc công lão gia.
Sài Thế Vinh ngẫm nghĩ một chút, chầm chậm gật đầu.
Chu quản sự do dự một chút, vẫn là nhỏ giọng nói:
- Người đã già, khó tránh khỏi hiu quạnh, nếu có truyện thoại bản đến giải sầu...
Nói tới đây, Sài Thế Vinh đã minh bạch ý tứ của lão.
Không cần lập tức xông xông xáo xáo đi báo cáo sự tình, những chuyện trong phủ con cháu nội đấu lẫn nhau, lập âm mưu, tranh quyền đoạt lợi, đều khiến Thành Quốc Công nhìn thấy cực kỳ không vui, thậm chí trong đám tôn tử này có người được ông ưu ái, có người ông giữ khoảng cách, nhưng chung quy đều là hậu bối của ông, cho nên đến lúc đó mặc kệ ai có lý ai không có lý, đều đều khiến cho Thành Quốc Công rất tức giận.
Hoàn toàn có thể dựa theo kể truyện cho Thành Quốc Công lấy tiếng, trước hết để cho Thành Quốc Công thấy được cốt truyện hấp dẫn, dự tímnh xưởng in có thể kiếm nhiều tiền, sẽ đem sự tình bí mật nói rõ.
Đến lúc đó Thành Quốc Công vì ích lợi trong phủ, phần nhiều sẽ đứng về phía y.
Mà chỉ cần Thành Quốc Công lên tiếng, như vậy sẽ không ai có thể cướp đi quyền quản lý nhà máy của Sài Thế Vinh nữa rồi.
- Đa tạ Chu quản sự nhắc nhở.
Sài Thế Vinh chân thành nói lời cảm tạ.
Chu quản sự liền nói không dám:
- Tiểu nhân cũng chỉ là không muốn xưởng in lúc đó bị mấy vị thiếu gia khác là hỗn loạn mà thôi.
Với lại, xưởng in nếu kiếm được nhiều tiền, lão coi như là lập được công, cũng tích lũy được vốn liếng.
Sài Thế Vinh cùng Chu quản sự nói chuyện với nhau thêm vài câu, sau đó vội vàng đi tới bên cạnh Giang Long:
- Vi huynh bây giờ phải lập tức hồi phủ một chuyến, không thể tiếp hiền đệ rồi.
- Xưởng in đã xảy ra chuyện gì à?
Giang Long không khỏi nhíu mày.
- Vài huynh đệ của vi huynh có thể sớm biết được thoại bản của truyện xưa, khó tránh khỏi muốn đoạt quyền.
Sài Thế Vinh giận dữ nói:
- Vẫn là hiền đệ tốt nhất, nhà chỉ có mình đệ, tuy nhiên đệ yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.
- Hồi phủ đi tìm ông nội của huynh?
Sài Thế Vinh kinh ngạc:
- Làm sao đệbiết?
- Ngươi cũng có thể đem lý tưởng của mình, nói cho Thành Quốc Công biết.
Giang Long chớp chớp mắt.
Thành Quốc Công đông con đông cháu, được thiên vị nhất, tất nhiên là huyết mạch trưởng tử.
Trưởng tử tương lai là phải thừa kế gia nghiệp.
Vậy còn những con cháu khác tương lai lớn lên thành người sẽ phải làm sao?
Lối ra nơi đâu?
Còn là hồn hồn ngạc ngạc trôi qua cả đời?
Nói ra lý tưởng của mình cho Thành Quốc Công biết rằng, chứng tỏ thấy Sài Thế Vinh là có chí hướng, không phải loại vô năng ăn chơi trác táng, lại có thể khiến Thành Quốc Công mơ hồ sinh lòng áy náy, bởi vì kể cả là ông, cũng phải giữ gìn ích lợi cho nhất mạch trưởng tử không thể vận dụng quan hệ cùng nhân lực giúp Sài Thế Vinh một lối đi.
Lòng người đều làm từ máu thịt cả, Thành Quốc Công cũng thế, đến lúc đó Thành Quốc Công sẽ phải để Sài Thế Vinh kinh doanh tốt xưởng in.