Sau khi cười đùa một trận, ba người bắt tay vào việc.
Ngọc Sai mở bao vải gói đồ mang đến ra, bên trong có da rái cá, da hồ ly đều là thượng đẳng, cùng với các công cụ như châm tuyến và kéo cắt.
Dưới đây, còn có vài tấm vải màu sắc khác nhau xếp chồng lên nhau.
Cũng giống như việc in ấn sách vở, thêu hoa văn, cùng với may thú bông người khác cũng có thể học lóm được, cho nên phải làm tốt công tác giữ bí mật trước tiên, bằng không nếu bị một tú nương kỹ thuật nữ công cao siêu nhìn thấy, rất dễ dàng học lén đi mất.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bảo Bình, sẽ may sói đỏ trước.
Tuy rằng cùng là sói, đều rất mạnh, nhưng hình tượng tạo ra hai chú sói là hoàn toàn khác nhau đấy.
Khác với chú sói xám khờ khạo ngốc nghếch, chú sói đỏ hiện lên đáng yêu hơn nhiều.
- Tiểu thiếu gia, nô tỳ hiện tại cũng muốn nuôi dưỡng một con sói thật.
Ôm chặt chú sói đỏ mà Ngọc Sai vừa mới may xong, Bảo Bình thích thú không muốn rời tay nói.
- Tốt, để ta sai bọn hộ vệ quý phủ giúp cô đi bắt một con.
Giang Long cười khẽ.
- Nô tỳ không cần.
Bảo Bình chỉ là nhất thời thích thú mà nói vui vậy thôi, chứ nàng cũng biết sói ở ngoài thế giới thật đều rất hung ác và tàn nhẫn, sẽ không đáng yêu như vậy đâu.
Thời gian đã không còn sớm, nhưng Giang Long thấy Ngọc Sai lập tức muốn bắt tay vào may ngay một chú dê xinh đẹp, hơn nữa nhìn vẻ mặt lúc đó lại vô cùng bức thiết, ngẫm nghĩ một chút sau cuối cùng không có ngăn cản.
Con sói xám thứ nhất cho Lâm Nhã, Bảo Bình lại tranh đòi sói đỏ, Ngọc Sai tất nhiên cũng muốn nhanh chóng có một chú dê xinh đẹp.
Ngọc Sai thật sự rất khéo tay, nữ công đúng là không thể chê, sử dụng kéo giống như cánh tay mình vậy, cắt xén chính xác, kế tiếp xe chỉ luồn kim may da lông tốc độ vút nhanh như bay, vừa chạng vạng tối, thì chú dê xinh đẹp cũng được may xong.
Trên đầu chú dê xinh đẹp còn kẹp một đóa hoa, vô cùng xinh xắn.
Hơn nữa bởi vì hình thể mũm mĩm, được khâu bằng da lông hồ ly trắng nõn, nên lập tức khiến Ngọc Sai ôm vào lòng không nỡ rời tay.
Bảo Bình nhìn chú sói đỏ trong tay mình, lại liếc sang chú dê xinh đẹp trong lòng Ngọc Sai, tâm tình trong khoảng thời gian ngắn có chút rối rắm, cũng không xác định được là cái nào đẹp hơn.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đến chỗ Dương Hải Ba dạo một vòng đi.
Giang Long nhìn trời mây, đột nhiên mở miệng nói.
Hai nàng giật mình, thiếu chút nữa đã quên hôm nay là ngày đại hỉ của Dương Hải Ba và Dương Cúc Hoa.
Các nàng khẩn trương thu thập một chút, đem hai con thú bông giấu kỹ, lúc này mới cùng Giang Long đi ra ngoài tiểu viện.
Trong tiểu viện, Tần Vũ đang tập luyện, mệt đổ mồ hôi đầy đầu, còn Tiên Phong thì nằm ngay dưới chân.
Thấy Giang Long đi ra, Tiên Phong lập tức đứng dậy nhào tới.
Giang Long bây giờ sức lực rõ ràng đã có nhiều tiến bộ, tuy rằng vẫn không bằng Tiên Phong lực lớn, nhưng Tiên Phong cũng không thể dễ dàng đẩy hắn ngà nhào xuống nữa rồi.
Né tránh cái lưỡi dài của Tiên Phong đang liếm tới, Giang Long thân thiết vỗ lên đầu nó, thân mật một lúc, mới đi về phía cửa chính của tiểu viện.
Không để cho Tiên Phong theo cùng.
Sắp đến giờ cơm chiều rồi, phải biết rằng Tiên Phong mỗi bữa cơm không thịt là không vui, gặm mốt khúc xương mà bên trên phải có từng khối thịt lớn, cảnh tượng này nếu như để nhóm tá điền nhìn thấy, thật không biết những tá điền mà ngày thường không đủ no này sẽ có cảm tưởng gì.
Vất vả mới thiết lập được quan hệ tốt với nhóm tá điền, hắn không muốn bởi vì chi tiết nhỏ nhặt này, mà tạo nên khoảng cách với họ.
Tần Vũ tất nhiên phảo ở lại, coi chừng Tiên Phong.
- Có cần nô tỳ tìm đón Thiếu phu nhân đến đây không?
Bảo Bình và Lâm Nhã đà từng ăn cơm chung, cùng là có chút tiếp xúc, cảm thấy con người Lâm Nhã khá hòa đồng.
Giang Long vốn dĩ cũng đang nghĩ tới ả Đỗ Quyên ghê gớm kia, cùng với tên hộ vệ muốn gây bất lợi cho Bảo Bình.
- Để Ngọc Sai đi đi.
Ngọc Sai nhận lệnh, xoay người bước nhanh về phía vị trí tiểu viện của Lâm Nhã.
Giang Long và Bảo Bình đứng ở cửa biệt viện chờ trong giây lát, Lâm Nhã dẫn theo Đỗ Quyên và Phương Tình, cùng Ngọc Sai đi ra.
- Chúng ta đi tới chỗ Dương Hải Ba xem chút náo nhiệt đi.
Giang Long mỉm cười nhìn Lâm Nhã.
Lâm Nhã im lặng khẽ gật đầu.
Sau đó cả đám do mười mấy đám hộ vệ Cảnh phủ vòng vây người, đi hướng Dương Cúc Hoa nhà phương hướng.
Cương Đế Ba Khắc và Đồ Đô cũng đi theo.
Chỗ ở của Dương Hải Ba vẫn ở Cảnh phủ, lại có nhiệm vụ bảo hộ Giang Long, không thể trở về, vậy nên lúc này đương nhiên là chỉ có thể ở nhà Dương Cúc Hoa tổ chức hỉ sự.
Tuy nhiên người thôn kệch này suy nghĩ đơn giản, cũng không hề thấy có gì là không ổn.
Mặc dù có người chê cười nói y đây là ở rể, hắn cũng không hề thấy có chút tức giận nào.
Còn có chuyện gì vui hơn là nắm chặt được mối nhân duyên đã từng bị bỏ qua một lần này?
Hôm nay bắt đầu từ lúc ngủ dậy vào buổi sáng, khóe miệng của Dương Hải Ba luc nào cũng toét ra, vui mừng đến cười không ngậm miệng được.
Tuy rằng gần đây công việc của nông trang khá nhiều, tất cả mọi người đều rất bận, tuy mệt mỏi cả một ngày, tới chạng vạng tối sau khi kết thúc công việc, rất nhiều tá điền vẫn vội vả tới nhiệt tình giúp đỡ, bây giờ tuy rằng khổ một chút mệt một chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất vui.
Đồng ruộng có trâu để cày, sau khi xây xong chuồng cho dê bò heo, lại có thể làm thêm chăn nuôi.
Có thể nói rằng, Giang Long khiến cho bọn họ thấy cuộc sống có hy vọng.
Không giống như trước đây, trên lưng lúc nào cũng như cõng cả một quả núi lớn, căn bản là không có khả năng trả hết số nợ vay nặng lãi.
Con người sau khi có hy vọng, sẽ trở nên có sức sống, tâm tình vui vẻ, tinh thần hăng hái, có khổ có mệt nữa cũng vẫn vui vẻ.
Ngoại trừ nhóm tá điền vừa mới kết thúc công việc, Dương Hải Ba hôm nay còn có các đồng bạn hộ vệ đang tới phiên nghỉ từ sáng sớm đã chạy tới giúp đỡ, dọn dẹp phòng ốc, quét tước sân vườn, đi vào trong tiểu trấn mua nến đỏ, đèn lồng đỏ, thịt và rau quả, cùng với câu đối đỏ tất cả những thứ mà tiệc vui cần đến.
Chừng ấy chi tiêu quả thật là không ít.
Dương Hải Ba trước kia chưa có gia đình, một thân một mình, trong tay có chút tiền là cùng đồng bạn ăn uống rượu thịt hết, tiền tiết kiệm được không nhiều lắm, nếu không phải đám bạn hữu nhấ nhất trả tiền, hôn sự này thật đúng là làm không lo liệu được toàn vẹn như vậy.
Dương Cúc Hoa lúc này mặc trên người bộ giá y đỏ, trùm khăn voan đỏ, lẳng lặng ngồi ngồi trong động phòng.
Còn Dương Hải Ba bế Tiểu Hoàng Nha, vẻ mặt tươi cười ở bên ngoài tiếp đãi khách nhân.
Giang Long và Lâm Nhã đến, mọi người ở đây lập tức thu lại vẻ tươi cười, rối rít tiến lên vấn an.
- Tiểu thiếu gia, Thiếu phu nhân, hoan nghênh!
Dương Hải Ba ôm Tiểu Hoàng Nha vội vả đi tới, vẻ mặt cung kính nói.
- Hôm nay là ngày vui của ngươi và Dương Cúc Hoa, dù thế nào ta cũng phải đến xem một chút.
Giang Long vừa nói xong, Lâm Nhã cũng mỉm cười phụ họa:
- Cũng phải ké chút hỉ khí của các ngươi.
- Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân hạ cố đến đây, mới là chuyện vui lớn nhất!
Dương Hải Ba liền vội vàng nói.
Lúc này Ngọc Sai sau khi liếc mắt nhìn Lâm Nhã một cái, cất bước tiến lên, lấy trong tay tay áo ra một thỏi khoảng chừng ba lượng trọng ngân nguyên bảo:
- Đây là Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân thưởng các ngươi.
- Chỗ này, quả thật là nhiều quá.
Dương Hải Ba buông Tiểu Hoàng Nha xuống chối từ.
- Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân thưởng cho ngươi rồi, ngươi chỉ cần nhận lấy là được rồi.
Bảo Bình nói xen vào.
Ngọc Sai thấy Dương Hải Ba thần sắc vẫn còn có chút do dự, tự động tiến lên vài bước, dúi ngân bảo vào trong lòng Tiểu Hoàng Nha, còn vươn tay véo nhẹ lên má Tiểu Hoàng Nha:
- Thím Cúc Hoa và Tiểu Hoàng Nha mấy năm này là chịu khổ nhiều rồi, trong tay ngươi không có tiền, lấy cái đó mua đồ ăn ngon, về tẩm bổ cơ thể cho họ?
- Trong tay Cúc Hoa...
Dương Hải Ba định nói Dương Cúc Hoa hiện tại trong tay có tiền, nhưng xấu hổ không nói hết.
Y là một đại nam nhân, còn không có tiền bằng người vợ mới cưới của mình.
Hơn nữa dùng tiền của vợ để bồi bổ thân thể cho nàng, cũng không phải là việc vẻ vang.
- Được rồi.
Giang Long lúc này xua tay ngắt lời:
- Đừng nói nhảm nữa, tất cả mọi người ngồi xuống cùng ăn nào.
Bởi vì không nghĩ tới Giang Long và Lâm Nhã sẽ đến, hơn nữa nhóm tá điền bận rộn cả ngày lại tới đây hỗ trợ, đã sớm đói bụng lắm rồi, cho nên tiệc rượu đã bắt đầu rồi, đồ ăn đã lên được một nửa.
Giang Long và Lâm Nhã cũng không để ý, ngẫu nhiên tìm một bàn gần nhất ngồi xuống.
Có điều những người khách trong bàn đều lập tức đứng dậy, cung kính nhường chỗ.
Giang Long cũng biết khiến mọi người ngồi xuống cùng ăn rất khó, hơn nữa mặc dù họ cuối cùng nghe lời ngồi xuống rồi, cũng là sẽ rất gò bó, ăn không thoải mái.
Liền vẫy Bảo Bình, Ngọc Sai, Đỗ Quyên cùng với Phương Tình ngồi xuống cùng ăn.
Hôm nay bày tiệc rươu thật đúng là tương đối phong phú đấy, có cá có thịt, hơn nữa tất cả đều là khối lớn.
Món chính là bánh bao chay.
Đây là những món mà nhóm tá điền ngày thường căn bản là không thể ăn được.
Tuy nhiên Giang Long lại nhìn thấy rất nhiều phụ nữ đến ăn trong tay đều cầm bát sứ, trong chén đầy ngập các loại đồ ăn, có người trong ngực phình lên, lộ ra một góc bánh mì, hắn có chút trầm tư, chính là hiểu được, những người phụ nữ này là tiếc không dám ăn, chờ tiệc rượu tan, mang đồ ngon về nhà, cho con cái và nam nhân nhà mình ăn.
Mấy ngày gần đây phải nói là rất bận, đang vào tiết xuân vừa phải dựng chuồng, lại cần chế tác phân bón, các nam nhân về đến nhà là mệt đừ không dậy nổi, ăn ngon một chút mới bổ sung thể lực được.
Thậm chí có phụ nhân đến còn mang theo cháo lức của nhà tới, chỉ là đổ thêm ít canh thịt vào, cũng có thể uống đến cực kỳ vui vẻ trên mặt hiện đầy vẻ tươi cười.
Tự mình mang theo đồ ăn, chỉ húp có chút nước canh, lúc cùng nhóm ngồi cùng bàn phân đồ ăn, tất nhiên là có thể được chia nhiều một chút.
Giang Long hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ tới ngày thường vẫn dặn dò Dương Cường và Trịnh Trì thức ăn làm cho tốt một chút, không biết hai người này cấp cho nhóm tá điền chế tác phân bón này ăn cái gì.
Ngày mai phải đi xem một chút.
Có Giang Long và Lâm Nhã ở đây, không khí của tiệc rượu không còn náo nhiệt như trước nữa rồi.
Một lát sau, Dương Hải Ba thậm chí muốn đem Dương Cúc Hoa dẫn ra, một nhà ba người dập đầu với Giang Long và Lâm Nhã.
Giang Long sau khi từ chối, để cho mọi người ăn uống vui vẻ, liền với Lâm Nhã cùng nhau đi ra.
- Đây là bản cô nương và Ngọc Sai tỷ tỷ mừng chút tiền, ngươi cầm lấy.
Bảo Bình trước lúc đi, lấy ra hai người mỗi người một ngân tiền nhỏ đưa cho Dương Hải Ba.
Đỗ Quyên không có một chút biểu hiện nào.
Nhưng Phương Tình không ngờ cũng lấy ra năm mươi đồng tiền.
Không thể không nói Phương Tình rất biết làm người, hơn nữa tin tức rất là linh thông.
Trên người vốn không có tiền, người môi giới đưa cho ít tiền, cũng là qua tay lại nhét vào trong tay Đỗ Quyên, nếu không phải tin tức linh thông, sớm đã mượn tiền đến, coi dù là có muốn đưa, cũng là không lấy ra được.
Cho đến thời điểm này, Lâm Nhã đối với Phương Tình tương đối hài lòng.
Tuy nhiên dù sao mới mua Phương Tình về, nàng chưa hiểu được tính cách thực sự của Phương Tình, hơn nữa Lâm gia thật sự là không dễ đối phó, cho nên nàng bây giờ không thể giao phó hết cho Phương Tình được.
- Nhã nhi, đi đến tiểu viện của ta dùng cơm chiều.
Lúc trước ở trong tiệc đương nhiên là không ăn được gì, Giang Long chủ động mời:
- Ta cùng Ngọc Sai, Bảo Bình bọn họ, vừa mới may xong sói đỏ và dê xinh đẹp, ngươi cũng tới nhó xem.
- Vâng.
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhã sáng lên.
Trong lòng cũng không tự chủ được mà suy nghĩ, sói đỏ và dê xinh đẹp, rốt cuộc có hình dáng thế nào đây?
Gần đến trước cổng biệt viện, Giang Long đột nhiên dừng chân.
Hình như nhớ ra chuyện gì.
Đội phó Tưởng Quân lập tức tiến lên hỏi.
- Đúng là có chút việc.
Ánh mắt của Giang Long quét một lượt trên mặt các hộ vệ, cuối cùng ngừng lại trên người một hộ vệ thân hình cao lớn.