Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 83: Tâm sự ban đêm

Mặc dù ban ngày trời nắng chói chang, lắm lúc làm người chỉ muốn đổ cả xô nước đá lên người, nhưng màn bên vừa buông xuống, cái nóng liền bị đuổi khỏi thành phố, lại thêm gió sông lồng lộng thổi vào, khiến không khí ở đây vô cùng dễ chịu, đi bên bờ sông cũng không khác gì ngâm mình trong dòng nước mát phía dưới. 

Thế nhưng tâm trạng Tô Xán không thoải mái, có chút kìm nén giống bầu trời âm u muốn mưa mà không mưa được. 

Buổi tụ tập nhỏ của bọn họ đã kết thúc, Lâm Trưu Vũ bảo có chuyện muốn “tâm sự riêng” với Tô Xán kéo y đi, nhưng tên hai tay đút túi quần, đi được chục phút rồi mà hắn không nói một lời.

Đi được một đoạn, tới cây cầu bắc ngang qua sông, cả hai dừng lại, người vịn vào lan can cầu, nghe sóng nước rỉ rào, nhìn bầu trời đen kìn kịt không một ánh sao, chắc mai lại có mưa rồi.

Lâm Trứu Vũ đột nhiên nói:

- Lạc Nhiên mấy ngày nữa sẽ về Dung Thành.

- Ừ.

- Ừ là hết à?

- Thế cậu còn muốn tôi ừ thêm vài cái nữa chắc.

Tô Xán không hiểu sao có hơi bực bội, dù linh cảm rằng Lâm Trứu Vũ sẽ nói chuyện liên quan tới Lâm Lạc Nhiên:

Lâm Trứu Vũ quay đầu sang nhìn Tô Xán, giọng rất nghiêm túc, chưa bao giờ Tô Xán thấy hắn nghiêm túc như thế:

- Lần trước Lý Lạc tới Thượng Hải là do Lạc Nhiên nhờ đấy, hiện giờ trong nhà nhiều người nói nó làm thế là vì một nam nhân... hiểu chưa? Lời Lỗ Nam Nam nói hôm nay không phải tôi nói gì với họ, hai người bị người ta coi là một đôi rồi, nếu không có kết quả gì, người ta nói em gái tôi ra sao đây? Cái vòng tròn này hơi chút động tĩnh gì là truyền bá rất nhanh, nhất là đứa xinh đẹp như em gái tôi có bao nhiêu người nhắm vào, tôi không muốn em gái tôi phải chịu ủy khuất ở chuyện này.

Tô Xán nhìn ra mặt nước đen ngòm đằng xa, lặng lẽ không đáp, ánh mắt âm u, mãi mới nói:

- Ý cậu muốn tôi làm thế nào?

Lâm Trứu Vũ không trả lời, thở dài, giọng hồi tưởng:

- Nha đầu Lạc Nhiên đó ba tuổi bám sau đít tôi, bảy tám tuổi ở biệt viện Nam Trung Hải leo cây trèo núi, người lớn cười bảo nó, con gái nghịch như thế lớn lên làm sao gả đi được, nó nói gả cho tôi là được rồi, mọi người cứ người ngặt ngoẽo.

- Về sau càng lớn tính càng ương ngạnh, cái nhìn cuộc sống càng khác người, trong mắt nó quyền thế hay tài phú chẳng là gì cả, chỉ sống theo ý mình, chẳng phải tôi khen em gái mình. Trông nó nhiệt tình, thực ra cái gì cũng đạm bạc, cái gì nó cũng có thể quay đầu một cái là quên ngay được. Trên thế giới này thứ có thể khiến nó dừng chân lại nhìn rất ít, cậu nghĩ nó luôn chạy theo chúng tôi? Thực ra khi ở Hạ Hải, là nó đề xuất đấy, tôi muốn tới Thượng Hải cơ, Uy Uy đang cãi nhau với cha, chỉ muốn về Bắc Kinh, chúng tôi không nghĩ tới Hạ Hải.

Nói tới đó Lâm Trứu Vũ hơi dừng lại:

- Nhưng nó muốn ở lại Hạ Hải, về sau tôi hay nghĩ, vì sao? Đó là cái thành phố nhỏ, cái gì thu hút nó? Không phải là cậu chứ?

- Lúc ở Hạ Hải, cô ấy có thể ở lại vì bất kỳ lý do gì, nhưng không phải vì tôi.

Tô Xán không kịp suy nghĩ, nói luôn một tràng:

- Có lẽ bởi vì thời tiết Hạ Hải bốn mùa dễ chịu, có lẽ vì cuộc sống tĩnh lặng ở đó, có lẽ cô ấy đã chán cuộc sống ồn ào, kiếm một nơi tạm thời yên tĩnh lại. Có lẽ cô ấy biết cuộc sống của mình sau này không thể vô tư lự như ở thành phố nhỏ đó nữa, cô ấy chỉ muốn cuộc sống sớm chiều sách cặp đi học cùng bạn bè, để thời gian chậm rãi trôi đi. Có lẽ cô ấy thấy mình nên quan tâm tới chuyện học tập một chút, chuẩn bị cho kỳ thi cao khảo.

Tuy không chắc tình cảm Lâm Lạc Nhiên với mình nảy sinh từ bao giờ, nhưng dám chắc lúc Lâm Lạc Nhiên khi đó chỉ vừa mới quen biết mình thôi, Tô Xán không cho rằng cô gái theo đuổi hoàn mỹ như Lâm Lạc Nhiên có chút chút xíu cơ hội nào vì mình mà dừng chân.

Lâm Trứu Vũ lấy ngón tay chỉ Tô Xán, cười lớn cứ như tên âm trầm lúc nãy xu hướng “chiến tranh lạnh” với mình không phải hắn:

- Chuẩn xác! Phân tích đâu vào đó, rất hợp lý hợp tình, đến tôi cũng không nghĩ được tới như vậy, cậu nên biết tôi sống với nó gần 20 năm, thậm chí trước năm 10 tuổi, anh em tôi còn ngủ chung phòng, nói thân với tôi hơn cả cha mẹ nó mà tôi không biết trong đầu nó nghĩ cái gì.

Tô Xán ngớ người, không ngờ vô tình sập bẫy tên béo này để lộ tình cảm thật của mình.

Lâm Trứu Vũ không để ý tới cái mặt đần thối của Tô Xán, cứ tự mình nói:

- Cậu không biết cái thời học Nhị Thập Nhất Trung, tôi đau đầu nhất là là bài tập về nhà, con bé biến thái đó suốt ngày đi chơi với bọn tôi mà vẫn hoàn thành bài tập ngon lành, ác hơn nữa, tôi và Uy Uy muốn chép bài của nó phải trả tiền. Vì thế tiền tiêu vặt hàng tuần của chúng tôi bị nó vét sạch, cậu có biết khi ấy tôi khổ thế nào không, muốn uống một *** bia cũng phải xin tiền nó.

"Đó là vì cô ấy nghĩ cách giữ tiền hộ, không cho các cậu tiêu pha lung tung." Tô Xán định nói thế nhưng nuốt lời ngược vào bụng.

Lâm Trứu Vũ nhìn mặt Tô Xán, khoác vai y, cười hì hì:

- Có điều chẳng phải biến tướng nói lên rằng nó là phụ nữ của thế kỷ mới, biết lo liệu việc nhà sao. Thượng đắc thính đường, hạ đắc trù phòng, viết được mật mã, tra được dị thường, leo được tường bao, đấu được tình địch, hạ được lưu manh... Đó chính là Lâm Lạc Nhiên của chúng ta.

- Nghe cậu phân tích, tôi thấy cậu còn hiểu nó hơn tôi và Uy Uy, người anh em, nhiệm vụ bảo vệ hòa bình thế giới, tiêu diệt con yêu tinh đó, giao cho cậu nhé? Cậu làm sao cũng được, miễn đừng để nó phải buồn, tôi chỉ muốn nó sống thật vui vẻ suốt đời này, mãi mãi vô ưu vô lo.

Tô Xán lòng rất không thoải mái, quay người tiếp tục bước đi.

Dọc bên bờ sông là ít hàng quán bán đủ thử đồ linh tinh, như sách cũ, một ít đồ thủ công làm bằng tay, chủ yếu do sinh viên bày bán kiếm tiền cải thiện cuộc sống. 

Tô Xán dừng lại bên một cái “quán” nhỏ dọn dưới đèn cao áp, chủ quán là hai cô nữ sinh, trải sách vở lên cái áo mưa, buôn bán không tốt lắm, hiện đã là 10 giờ mà sách báo vẫn bày kín, bên cạnh còn có một cái bao tải sách nhỏ, cũng không chỉ bán sách mà còn cả một số họa báo tạp chí nước ngoài, nói chung là rất loạn.

Hai cô nữ sinh buồn thiu, ngồi dựa vào nhau không nói chuyện, thấy Tô Xán đi tới cũng chỉ nói một câu:

- Anh xem đi.

Đại khái có quá nhiều người đi qua mà không dừng lại, hoặc là xem mà không mua rồi.

Mặc kệ tên béo, Tô Xán ngồi xuống chọn sách, có mấy tờ tạp chí thời trang nước ngoài, số phát hành cách đây chừng nửa năm, nhưng bảo quản khá tốt, Tô Xán còn thấy cả năm bảy cuốn Cosmopolitan, số gần nhất cách đây nửa năm, ngạc nhiên hỏi:

- Các bạn kiếm được mấy cuốn tạp chí này ở đâu ra vậy?

Hai cô gái này cũng thật thà, không ngại tiết lộ bí quyết:

- Mình có người đồng hương mua bán giấy báo cũ, thường tới đó chọn sách báo có giá trị đem bán.

- Tiểu Ngũ, cho vay 50 đồng cái.

Tô Xán có mang theo ví, nhưng không thích lấy ra:

Lâm Trứu Vũ đại khái cũng muốn thể hiện trước mặt hai cô gái, nên không nói không rằng rút ngay ra 5 tờ 10 đồng, đưa cho Tô Xán.

- Cho mình một cái túi nilong to to một chút.

Tô Xán đưa tay ra:

Một cô gái hớn hở đưa cho y cái túi nilong khá đẹp, rõ ràng cũng là nhặt hay xin ở đâu đó, còn nói:

- Yên tâm, không bẩn đâu.

Tô Xán chọn hết mấy tờ tạp chí cho vào túi, đại khái chừng 15 tờ, sau đó đưa hai cô gái 50 đồng:

- Mình lấy hết chỗ này nhé.

Hai cô gái nhìn nhau, thoáng ngần ngừ nói:

- Chỗ đó chỉ 7 đồng thôi, bạn lấy thêm ít sách nữa đi.

Thực ra toàn bộ chỗ sách báo này của họ mua cân chỉ chưa tới 20 đồng.

- Thêm nữa mình không cầm được.

Tô Xán kẹp tiền dưới một cuốn sách, chỉ Lâm Trứu Vũ:

- Cha hắn là một quan tham, hôm nay chúng ta đòi lại chút công bằng cho xã hội.

Lâm Trứu Vũ miệng co giật, Tô Xán không thèm nhìn hắn, cầm cái túi lên tiếp tục bước đi, Lâm Trứu Vũ đành đi theo.

- Cám ơn bạn nhé.

Đi được mấy bước thì nghe hai cô gái nói với theo từ đằng sau.

Trả thủ được Lâm Trứu Vũ một chút, cũng giúp được hai cô nữ sinh ít nhất có thể về sớm một ngày, tâm tình Tô Xán tốt hơn nhiều, có chuyện nghĩ nhiều vô ích, Tô Xán rất biết điều tiết tâm trạng bản thân, đưa cái túi cho Lâm Trứu Vũ:

- Đưa cho Lạc Nhiên, cứ nói là cậu mua đi.

…..

Người phụ nữ vừa có thể giúp chồng ngoại giao lại vừa có thể nấu ăn ngon quán xuyến việc trong nhà là người phụ nữ đảm đang.