- Đó là sự phổ biến trong mắt người tiêu dùng, theo tôi đó là điểm quan trọng nhất.
Một người lên tiếng, đó là vị phó tổng giám đốc.
Vương Thanh mặc véc nữ màu xám, mái tóc đen búi cao trên đầu với khuôn mặt nghiêm túc đeo kính gọng bạc, làm cô trông ít nhất phải 27 – 28 tuổi, hai tay chống lên mặt bàn, lắc đầu:
- Chưa toàn diện, phải là độ phổ biến và phân ngạch, không thể thiếu một cái nào, độ phổ biến ở đây không phải cứ tổ chức hoạt động, quảng cáo rùm beng, mà là sự định vị, định vị của chúng ta là đại chúng hóa, định kỳ tiến hành hoạt động giảm giá, hạ mục tiêu lợi nhuận xuống.
Chủ quản tiêu thụ là một phụ nữ tuổi trên bốn mươi, rất đẫy đà, giơ tay:
- Mục tiêu lợi huận giảm, năng lực doanh lợi các cửa hàng riêng biệt giảm theo, mặc dù ở nơi này không lo bị trung tâm cỡ lớn khác nuốt mất, chiếm phân ngạch lại mất đi lợi nhuận sao? Hơn nữa lợi nhuận thấp liên quan gì tới độ phổ biến.
- Không mâu thuẫn.
Vương Thanh đứng thẳng dậy, nói với mọi người đang nhìn cả vào mình:
- Giảm thấp lợi nhuận, tất nhiên khiến định vị của chúng ta trở nên rõ ràng, tác dụng lớn tranh thủ đám đông, tâm lý người tiêu dung sẽ hình thành ấn tượng, độ tín nhiệm người tiêu dùng nâng cao.
- Một mặt khác là ở phân ngạch, chúng ta chú ý tới tận chi tiết. Trước tiên nói tới nhà phân phối, bất kể là phân phối trực tiếp hay trung quan, đều phải cố gắng chọn nhà phân phố năng lực cao, đừng coi thường chi tiết nhỏ, năng lực vận hành của nhà phân phối ảnh hưởng trực tiếp bồi dưỡng huẫn luyện của nhân viên nội bộ Đôn Hoàng, hàng hóa lên giá, kênh thị trường, tiết tấu bán ra cùng với phối hợp marketing.
- Bước tiếp theo là phải nắm được tình hình phân bố của nhà phân phố trong khu vực, việc phối hợp với các nhà phân phối lớn là rất quan trọng...
Cùng lúc đó ở đầu một con phố không biết tên, chiếc xe jeep phanh két lại, con phố trông rất yên tĩnh, bên trái là một nhà trẻ rách nát, bên phải là hộp đêm sắp đóng cửa, giống phong cách năm 80, mang một vẻ điêu tàn.
Khu phố không khác gì nơi bỏ hoang, chẳng thấy một bóng người nào, chỉ thấy một con chó thè lưỡi nằm dưới một cái cây tán lá xum xuê.
Cửa sau xe sầm một cái bị đá ra, Trụ Vương nhảy xuống, chửi um lên:
- Chơi, chơi sướng chưa? Bây giờ chúng ta tơi đâu rồi, bãi tha ma à? Nói cho cậu biết, đám tài xế taxi ở Dung Thành này luồn lách trơn hơn trạch, tôi không cần biết cậu có biết lái xe từ trong bụng mẹ không, đến đây rồng thành giun hết.
Tiểu Nam Nam cũng bực tức nhảy xuống xe:
- Nếu không phải tại cậu mạnh miệng thì chúng ta có rơi vào cảnh này không>
Côn Bằng từ phía kia bước ra, ngăn cản hai cái đầu nóng:
- Đủ rồi, mọi người đều đang khó chịu, đừng nói nữa không lại sứt mẻ tình cảm. Bây giờ nên nghĩ cách phải làm sao thì hơn.
Trụ Vương hậm hực:
- Mẹ nó, giờ làm sao, còn làm thế nào được phải gọi điện tìm cứu binh thôi, mất hết mẹ nó thể diện.
………………
- Rất đặc sắc, nhìn ánh mắt họ nhìn chị, ở Facebook TQ bọn họ chẳng bao giờ nhìn tôi như thế.
Tô Xán và Vương Thanh rời phòng họp, đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe, Tô Xán cứ tặc lưỡi liên hồi:
- Vậy cậu nghĩ bọn họ nhìn tôi thế nào?
- Còn thế nào nữa, một đám nam nhân ba mươi bốn mươi tuổi nhìn chằm chằm một đại cô nương như hoa như ngọc còn thể có suy nghĩ gì.
Tô Xán nhìn dọc cơ thể thành thục quyến rũ của Vương Thanh, tặc lưới trêu:
- Cậu mà còn như thế thì ăn cơm một mình.
Vương Thanh hiếm khi biểu lộ khí thế tổng giám đốc với Tô Xán như vậy, mắt trừng lên:
- Được, không đùa nữa, nhìn chị quản lý cấp dưới như thế tôi yên tâm rồi, xem ra kiến thức học được ở trường rất có ích.
Tô Xán khen ngợi, những người tham dự cuộc họp hôm nay đều là tinh anh được bọn họ dùng lương cao mời về làm việc, không phải là nhân viên cũ, nên Tô Xán mới muốn tới xem xét tình hình, nhưng Vương Thanh làm rất tốt:
- Xem ra tôi phải học tập chị một chút áp dụng cho công ty ở Thượng Hải.
- Nghe nói cậu ở Thượng Hải đầu tư mấy công ty, tiền đồ đều tốt chứ?
Vương Thanh quan tâm thực sự, lần trước chất vấn y sao không tăng đầu tư cho Đôn Hoàng chỉ là đùa thôi, tiếp xúc càng nhiều, tới tầng lớp càng cao, cô hiểu càng như đi trên băng mỏng, những công ty lớn không thể không lo lắng ngành nghiệp bất kỳ lúc nào cũng khả năng rơi tình trạng thị trường đóng băng, bước lên đỉnh cao chỉ điểm giang sơn cũng có khả năng lật thuyền trong mương, mà Tô Xán ngày càng sải bước tiến nhanh về phía trước, cô rất sợ một ngày Tô Xán xảy chân ngã, tan xương nát thịt.
- Tiền đồ công ty sao...
Tô Xán lẩm bẩm, gật đầu:
- Công ty lần này tôi nhìn trúng ở Thượng Hải, sẽ đứng đầu trong ngành.
Vương Thanh bị câu nói tràn trề tự tin này của Tô Xán làm ngẩn người, cô không biết vì sao Tô Xán luôn có niềm tin mạnh mẽ như thế, có điều cô chọn tin tưởng y, như trước giờ luôn tin tưởng.
Vừa ra khỏi thang máy thì Tô Xán có điện thoại, mỉm cười nhận máy:
- Sao tự nhiên nhớ tới tôi thế này?
Bấm di động một lúc, cuối cùng có người uể oải nhận máy, Trụ Vương nói vội:
- Tô Xán, tôi tới Dung Thành rồi, ừ, còn cả hai người nữa... Đừng, giờ cậu đi được không, tôi.. Lạc đường rồi.. Đừng cười, mau tới cứu viện.
Cúp điện thoại, Tô Xán áy náy nói với Vương Thanh:
- Phải xin lỗi chị rồi, bạn từ xa tới bị lạc đường, cần đi giải cứu … hay chị cũng đi cùng luôn, đằng nào cũng tới giờ ăn.
- Thôi, cậu và bạn bè tụ tập, tôi để các cậu tự nhiên thì hơn.
Vương Thanh không bao giờ để Tô Xán khó xử:
- Lần sau cậu bù gấp đôi là được rồi.
…..
Khi Tô Xán tới con phố đám Lâm Trứu Vũ đang đợi, dễ dàng thấy chiếc xe jeep biển quân đội, ba tên thanh niên đang ngồi dựa vào xe uống nước suối, một tên đen xì xì, một tên chắc phải tới gần 1m9 lực lưỡng, còn Lâm Trứu Vũ vẫn beo béo, nhưng bắp tay thô đen rắn chắc, không đùa được.
- Tô Xán, giới thiệu chút, đây là chiến hữu của tôi ở Hà Nam, Lý Bằng Vũ, biệt danh "Côn Bằng", đây là Lỗ Nam Nam, còn gọi là Tiểu Nam Nam, còn đây là người anh em Tô Xán của tôi.
- Xin chào.
Côn Bằng đưa bày tay to bè ra bắt tay Tô Xán, bàn tay ấy khiến người ta cảm giác sẽ bị nắm rất mạnh, không ngờ lại nhẹ nhàng như không.
Lỗ Nam Nam hiển nhiên không thích Lâm Trứu Vũ gọi mình bằng cái biệt danh nữ tính như thế trước mặt Tô Xán, nhưng chẳng làm gì nổi Lâm Trứu Vũ, cười tươi bắt tay Tô Xán:
- Đây là lang quân trong lòng Lâm đại tiểu thư à, rất vui được gặp cậu.
Lý Bằng Vũ khoác vai Tô Xán:
- Người anh em, diễm phúc không nhỏ đâu, Lâm Lạc Nhiên là đóa hồng đầy gai, phiền phức của cậu cũng không nhỏ, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí cần phải kiên định ý chí, bền gan vững lòng.
Tô Xán dở khóc dở cười:
- Chuyện này là gì vậy?
- Chúng ta không nói chuyện này vội.
Lâm Trứu Vũ ho khan, kéo Tô Xán sang một bên, nói nhỏ:
- Tô Xán, chuyện này phải bảo mật tuyệt đối, đây là bí mật cấp quốc gia, không được để cho Uy Uy và em gái tôi biết, nến không tôi treo cổ cho cậu xem.
- Sao cậu có thể lạc đường ở Dung Thành được nhi, cậu biết đường mà.
Tô Xán đến chịu Lâm Trứu Vũ, hai anh em nhà này thi thoảng gây ra chuyện không ai hiểu nó bắt nguồn từ đâu, vì sao.
- Đường thì tôi biết, nhưng nó lại không biết tôi. Từ chỗ chúng ta tới trung tâm, tới ĐH Dung Thành, Nhị Thập Thất Trung, trung thành thành phố thì biết, những nơi khác giờ thấy đều xa lạ, biết sao được, hồi đó đâu có lái xe nên có nhìn đường đâu, nơi khác tưởng biết hóa ra không biết.