Cuộc sống luôn cho ta những niềm vui bất ngờ nho nhỏ, đương nhiên phải xem mỗi người nhìn nhận thế nào, đối với Tô Xán mà nói kết thúc một loạt những môn thi đau đầu mỏi mệt, bố trí xong bố cục thương nghiệp, được về nhà chứng kiến thay đổi nhỏ, cũng là niềm vui bất ngờ.
Ví như lần này về nhà, nhà thay máy nước nóng mới, mua cái ghế sô pha mới, vị trí ghế sô pha trong nhà thay đổi, hay mẹ trước kia chê lò vi sóng không tốt, giờ cũng mua một cái rồi. Những điều đó đều mang tới cho y niềm vui nhỏ cùng cảm giác mới mẻ.
Lần trước đột kích Đh Thượng Hải gặp được Đường Vũ, Tằng Kha không tra tấn Tô Xán những câu hỏi về Đường Vũ nữa, không giục giã đưa Đường Vũ về nhà nữa, kể chuyện sau khi Tô Xán kết thúc kỳ nghỉ đông không lâu thì chiếc ghế sô pha có vết nứt, chất lượng đồ đạc bây giờ càng ngày càng tệ, năm xưa mẹ kết hôn với cha, mua cái đồng hồ quả lắc làm kỷ niệm, dùng tới tận bây giờ, hai mấy năm chỉ cần tra ít dầu, vặn cót là chạy đều đặn.
Tô Xán ghét cái đồng hồ đó lắm, vì nó đánh chuông rất to, mỗi tiếng đánh một lần, bất kể ngày đêm, không điều chỉnh được như đồng hồ điện tử, hồi bé Tô Xán nhiều lần âm mưu làm hỏng nó mà sợ ăn đòn không dám nên nó mới sống sót tới bây giờ.
Nằm ườn trên cái ghế sô pha mới êm ái ở phòng khách, nghe mẹ ở trong bếp vừa làm món sườn rán cháy cạnh mà y thích, vừa cằn nhằn đủ mọi thứ chuyện vụn vặn hàng ngày, như cha y lại hút thuốc lại rồi, không cản nổi, hay có đứa nào đó trong khu nhà mua cái xua máy địa hình, nẹt pô ầm ĩ trong tiểu khu. Tô Xán cảm thấy thân thiết vô cùng, thỉnh thoảng đáp lời mẹ một câu, tay cầm điện thoại nhắn tin mình đã về nhà cho từng người bạn một.
Đột nhiên Tô Xán cảm giác thời gian trôi đi vội vàng, chẳng vì ai mà dừng lại.
Nếu là một năm trước, Đường Vũ tuyệt đối không thể có hành động như trên máy bay. Một năm vèo vèo trôi qua, nhưng cũng có rất nhiều nội dung, Tô Xán đã chính thức ra mắt toàn bộ người nhà Đường Vũ, Đường Vũ cũng đã gặp cha mẹ y. Sự nghiệp của y đã bị lộ ra ngoài, Facebook huy động vốn thành công vùn vụt lên đỉnh cao, quan trọng nhất thành công đưa được Đường Vũ lên giường trước học kỳ mới, tuy nhiên sau đó hai người ân ái có thể tính trên đầu ngón tay, nha đầu đó vẫn rất ngượng ngùng lắm, lần nào cũng có cảm giác như lần đầu tiên, trong năm tiếp theo phải cố gắng thay đổi hiện trạng này.
Đường Vũ về nhà, đoán chừng đãi ngộ không khác mình là bao, đại học có cái hay này, mỗi năm nghỉ hè về nhà là nhàn nhã thoải mái nhất, không tất bật như nghỉ đông sắp tới Tết, có thể tận tình làm biếng cho tới khi buồn chán tới không biết làm gì nữa thì mò đi kiếm mấy tên bạn, uống bia, xem đá bóng thâu đêm, tóm lại vô số thời gian để hoang phí.
Nhưng cuộc sống cũng luôn có bất ngờ chẳng hề vui vẻ, Tô Xán về tới nhà, mông còn chưa ngồi nóng chỗ thì đã có chuông cửa, người nối nhau tới như đèn kéo quân, có người tới quà cáp, có người tới bàn công việc, làm Tằng Kha tốn cả nửa buổi sáng làm cơm chiêu đãi con trai mà phải cắt ngang mấy lần, cực kỳ bực bội nói chồng:
- Anh gọi điện bảo người ta có chuyện gì thì nói ở đơn vị, đừng mang về nhà, con trai mới về, để có nghỉ ngơi với.
Tô Lý Thành đùa để lấy biển “không tiếp khách” ở công ty về treo ở cửa.
Buổi chiều Đông Kiến Quân mời cả nhà Tô Xán đi ăn cơm, tẩy trần cho Tô Xán:
- Tô Xán, thật không ngờ, năm xưa chú thấy cháu có tiền đồ lớn, thuyết phục cha cháu chuyển nhà lên Dung Thành, nhưng mà thành tích của cháu bây giờ, không biết đánh giá thế nào nữa.
- Anh đừng khen nó, không nó lại vểnh đuôi lên.
Tô Lý Thành giờ chuyên môn làm công việc hất nước lạnh Tô Xán, sợ con mình thành công sớm trở nên đắc ý.
Chủ đề câu chuyện nhanh chóng xoay về phía việc chỉnh hợp Đại Dung, thế là Tô Xán được thanh nhàn, y làm tâm điểm quá lâu, mệt rồi, về nhà rất thoải mái, không bị ai nhìn chằm chằm nữa, không lo bất thình lình trên mạng nảy ra đề tài gì về mình, rồi cãi nhau ỏm tỏi, càng không lo đám người suốt ngày rình rập kiếm cớ bắt mình mời cơm, không phải lo từ chối quá nhiều lời mời làm mất lòng người nọ người kia.
Về nhà rồi, chỉ muốn tung hê hết làm đứa con không ngoan lắm của cha mẹ thôi.
Tô Xán ăn cơm vừa trêu chọc Tiểu Viện, cô bé con trước kia hay chơi với Quách Tiểu Chung năm nay đã mười một tuổi, để hai cái bìm tóc rất xinh xắn, thi thoảng y lại hỏi một câu đại khái như "ở trường chấm cậu bạn nào rồi?", “ có cậu bạn nào tỏ tình chưa?”, làm cô bé mặt đỏ rực, bị mẹ quát mấy lần chứng nào tật nấy.
Phải chững trạc phải đàng hoàng thời gian quá dài, Tô Xán muốn "sống đúng với tuổi" một phen.
Ăn cơm xong về nhà, ngâm mình trong bồn nước nóng tới nhăn da, bị mẹ ở ngoài đập cửa bắt ra, sau đó thay quần áo đi ngủ luôn, tắt di động, cũng không đặt đồng hồ báo thức, Tô Xán ngủ một giấc đã đời. Tỉnh dậy không buồn nhìn đồng hồ mấy giờ, ăn bánh bao mẹ hấp sẵn cùng sữa bỏ, kéo rèm, mặt trời đã chiếu khắp toàn bộ thành phố, dưới đường một ngày mới đã bắt đầu từ lâu.
Gọi điện thoại cho Đường Vũ, thích thú nghe nha đầu này cằn nhằn, nói y không nên buông lỏng, nếu không mất thói quen dậy sớm sau này càng lười, cảm giác rất thích, có vẻ y có xu hướng thích tự ngược nhẹ.
Vừa mới về, Tô Xán không muốn đi gặp Vương Thanh hay Triệu Minh Nông bàn việc vội, cũng không muốn vào mạng kiểm tra tin nhắn của Mark, y muốn ở nhà làm con sâu lười, chọc tức nha đầu nghiêm túc kia.
Ánh mắt trời chiếu xiên xiên qua cửa sổ, Tô Xán liếc mắt qua đống báo trên bàn, tin tức về Đại Dung lên trang nhất mấy tờ báo, lần này điều chỉnh nhân sự cùng cải tổ kết cấu doanh nghiệp, làm người ta bàn tán xôn xao. Bên tai Tô Xán tựa hồ còn vang lên lời mẹ nói hôm qua..
“Bên ngoài nói cha con dùng chén rượu cướp binh quyền, mẹ chẳng quan tâm, nhưng mà đồng nghiệp người quen cũ ở Hạ Hải náo loạn lên, người gọi điện, người tới nhà nghe ngóng tình hình, chỉ lo cty công trình số bốn bị cắt bỏ hoặc giảm biên chế, làm cha con rất phiền muộn.”
Tô Xán chỉ biết thở dài, dù y đã lập ra quỹ khuyến học giúp cha giảm bớt hậu quả của lần cải tổ này, nhưng hiệu quả vẫn hạn chế.
Mở đầu thế kỷ mới, rất nhiều xí nghiệp tập đoàn mạnh kéo vào Dung Thành, vì thế khó tránh khỏi va chạm với nhau. Trong đó không thiếu quốc xí TW cấp bậc cự đầu trong nghề, địa vị của Đại Dung gặp uy hiếp lớn, Đại Dung ngoại trừ chú trọng nghiệp vụ chính, đồng thời xuất kích bốn phương, tiến hành phát triển đa nguyên hóa, ví như cách đó không lâu chen chân cả vào nghành hàng không.
Trong tình huống đó, việc loại bỏ mâu thuẫn nội bộ, chỉnh hợp kết cấu sản nghiệp là điều bắt buộc nếu như không muốn thụt lùi.
Tô Lý Thành và Tôn Gia Dũng cũng có chỗ dựa vững chắc, một năm qua, tổng giá trị hợp đồng công trình là 11 tỷ, tăng trưởng 20%, đến cuối năm dự kiến tổng giá trị tài sản xí nghiệp có thể đạt tới 13 tỷ, tăng 24% so với năm ngoái. Thị trưởng hải ngoại ước tính lợi thuế 500 triệu, tăng 18%, tỉ lễ bảo toàn tài sản quốc hữu đạt 113%, đã vượt chỉ tiêu nhiệm vụ thành ủy giao cho.
Thành tích rõ ràng đó bày ra trước mắt, là chỗ dựa cho Tô Lý Thành mạnh tay với thành phần đối lập trong tập đoàn, với Vương Bạc mà nói, càng có thể thẳng lưng đối diện với tiếng chất vấn trong quan trường, thế nhưng luôn luôn có góc khuất, có những kẻ không cần biết những điều đó, chỉ biết lợi ích của mình bị tổn hại, mà kẻ đầu sỏ chính là Tô Lý Thành.