Một căn phòng ngủ rất rộng, rộng gấp đôi phòng KTX của Tô Xán ở trường, một cái giá sách lớn chiếm mất ¾ gian phòng, một cái TV 29 inch treo tường, một cái giường đôi, rèm cửa sổ xanh da trời kéo kín, bố trí đơn giản, nhưng không hề trống trải, vì có nhiều đồ vật nhỏ xinh xinh đặt khắp nơi, đó là phòng ngủ của Đường Vũ trong biệt thự ở Tuyết Hải Dật Cư, những món đồ nhỏ kia do Tô Xán và Đường Vũ tha lôi khắp nơi về trang trí trong mấy ngày qua.
Tháng 5 ở Thượng Hải, trời khá nóng, nhưng trong phòng lắp điều hòa nhiệt độ, Tô Xán dùng chăn chùm kín người, thò mỗi nửa cái mặt ra ngoài, trông như đứa bé tham ngủ.
Đường Vũ kéo rèm để nắng sớm tràn vào khắp căn phòng, đi tới đầu giường, Tô Xán vẫn không dậy, đôi mắt đẹp đảo một vòng, ánh lên vẻ nghịch ngợm hiếm có, nhổ một sợi tóc, cúi xuống, nén cười cẩn thận cho sợi tóc vào mũi Tô Xán, vẻ mặt chuyên tâm chắc khác gì lúc học bài.
Tô Xán đang mơ mơ màng màng thì thấy mũi bị cái gì đó ngưa ngứa làm thức tỉnh, chưa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi táo thơm mát luồn vào mũi, mùi này ngoài Đường Vũ ra thì còn có thể là ai, quay người đi, tiếp tục ngủ.
Thấy Tô Xán chỉ xoay người một giấu mũi đi rồi ngủ tiếp, thậm chí không mở mắt ra lấy một cái, Đường Vũ phồng má không hài lòng, lần đầu nổi hứng nghịch ngợm, lại không chịu phối hợp với mình, tính cách ương bướng nổi lên, tiếp tục dùng tóc ngoáy tai y.
Lỗ tai vừa buồn vừa ngứa, Tô Xán biết nha đầu này một khi bướng lên, còn làm người ta hơn bất kỳ ai, đành lên tiếng cầu khẩn:
- Vợ, cho anh ngủ chút nữa đi.
- Dạy mau heo lười, 7h30 rồi, dậy đi, hôm nay phải về trường rồi, quen ngủ nướng về trường sẽ đi học muộn.
Đường Vũ lý do rất đường hoàng:
- Mai về trường rồi thì hôm nay càng phải cho anh ngủ nướng chứ.
Tô Xán lý sự cùn, kéo chăn chùm kín đầu.
Đường Vũ phồng má lên, nhắm chuẩn bị trí, sau đó lặng lẽ cho tay vào trong chăn, Tô Xán có máu buồn.
Một âm thanh nửa giống cười nửa giống tiếng quát từ trong chăn truyền ra, Tô Xán ngồi bật dậy, Đường Vũ thành công cười khúc khích định bỏ chạy, nhưng Tô Xán nhanh hơn, vươn tay tóm lấy, sau đó không cho nha đầu này kịp phản ứng, đè nghiến xuống giường, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng hào.
Đường Vũ nhăn mặt, môi mím chặt, mũi phát ra tiếng “ưm ưm ưm”, Tô Xán có thể dịch rõ ràng là “chưa đánh răng”, nhưng làm sao có chuyện chỉ vì thế mà tha cho nha đầu này được, tay luồn qua áo, sờ lên bầu ngực thiếu nữ còn chưa được nam nhân chăm sóc nhiều, chưa đủ căng tròn, nhưng non mềm, khoái cảm vô tận.
Mục tiêu lúc này của Tô Xán không phải nó, mà là núm vú nho nhỏ kia, đưa tay xoắn nhẹ theo chiều kim đồng hồ. Toàn thân Đường Vũ run bắn lên, răng vừa nới lỏng lập tức lưỡi cũng thất thủ, Đường Vũ cảm giác lưỡi mình bị lực hút mạnh mẽ thô bạo cuốn lấy, cảm giác bị chinh phục một cách cực kỳ bá bạo làm cô không còn cách nào ngoài tiếp nhận.
Mấy ngày qua Đường Vũ cứ trêu chọc cho Tô Xán tới gần phát điên rồi kiếm đủ lý do từ chối y, Tô Xán dần đoán ra nha đầu này muốn thử thách mình, các cô gái đều thích trò này, hôm nay quyết tâm trả đũa một phen.
Cơ thể Đường Vũ uốn éo như rắn nước, miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ, một núm vú bị mâm mê tới vểnh lên, một cái khác lọt vào một cái miệng rộng, cách lớp áo lẫn áo lót trêu đùa nó, bị nhay, cắn, mút như đứa bé đói ăn.
Nhiệt độ ngày càng tăng trong căn phòng điều hòa.
Tiếng thở dốc … chống cự … tiếng rên hút hồn …
Phản kháng vừa đè nén khoái cảm như nước lũ trào phá đê lan đi khắp nơi, hai chân cô kẹp chặt, mồ hôi li ti tụ lại trên cổ rướn cao, khoái cảm như ngọn lửa thiêu đốt từng chút từng chút một sự rụt rè của cô, nhưng mỗi lần sắp lạc lối trong biển dục vọng thì cô lại dùng hết lý trí khôi phục tình táo.
Cô biết, mình bị Tô Xán chơi đùa rồi, vì có thời khắc cô vuột khỏi tầm khống chế, Tô Xán không tiến tới.
Vì thế Đường Vũ thả lỏng người, nhưng lại tập trung toàn bộ tinh thần, đợi Tô Xán vừa mất cảnh giác liền đẩy bật y ra, sau đó nhảy xuống giường nhanh như thỏ rời hang, không cả đi dép, chạy vụt khỏi phòng đóng sầm cửa, để lại tiếng mắng:
- Lưu manh! Vô lại.
Nha đầu ngốc, vốn từ mắng người ít tới đáng thương, không “lưu manh” cũng “vô lại”, liếm môi một cái, vừa rồi đâu phải chỉ Đường Vũ kìm nén, cả y cũng vậy, không bất chấp tất cả ăn thịt nha đầu này phải nói y dùng ý chí siêu cường, Tô Xán ương ngạnh lên cũng không thua kém ai hết.
Ngáp dài một cái, Tô Xán nằm xuống tính ngủ tiếp. Nhưng chỉ chừng một phút sau thì có tiếng mở cửa lớn, Đường Vũ cảnh giác thò đầu vào như sợ Tô Xán xồ ra bất kỳ lúc nào.
- Này, này.
Đường Vũ đứng ngoài cửa gọi:
- Có gì lên đây nói.
Tô Xán đưa tay vẫy:
- Dậy đi, em làm cơm sáng cho mà ăn.
- Thế thì càng không có động lực để dậy.
Tô Xán kéo chăn lên, lấy cơm sáng dụ mình, nha đầu này buồn cười quá thể, nằm một lúc thấy không có động tĩnh gì, Tô Xán ngồi bật dây, quả nhiên cửa đã đóng, không thấy Đường Vũ đâu nữa.
Giận rồi! Tô Xán vội vã rời giường.
Tô Xán đánh răng rửa mặt thật nhanh, vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngủ tình nhân rồi xuống nhà, Đường Vũ ở trong bếp, đeo tạp dề màu hồng, găng tay trắng bông dùng khi nấu ăn, đang chăm chú bầm đũa đảo đảo ngoáy ngoáy gì đó, trông không có vẻ gì là giận hết.
Mắc lừa rồi, nha đầu này nắm rõ mình như lòng bàn tay vậy, Tô Xán hậm hực nghĩ, cái áo không làm nên thầy tu, đừng tưởng có bộ đồ làm bếp đẹp là có thể nấu ăn ngon, lát nữa làm không ra gì mình sẽ chê bai thẳng thừng.
Có điều nhìn Đường Vũ tất bật trong bếp, Tô Xán thấy rất hạnh phúc.
- Xong rồi, ra ăn cơm.
Đường Vũ tắt bếp xong, vui vẻ gọi, hiển nhiên không giận chút nào.
Tô Xán đi ngồi xuống nhìn Đường Vũ xúc hai bát cơm rang trứng vàng ruộm, trông cực kỳ hấp dẫn, nha đầu này đúng là rất thông minh, biết kết hợp hai thứ sở trường của mình với nhau, nấu cơm và làm trứng.
- Ồ!
Xúc thử một thìa nhỏ, không biết có phải tác động tâm lý không, cơm rang Đường Vũ làm rất ngon, cơm rang săn vừa đủ mà không bị khô, Tô Xán xúc một thìa đầy cho vào miệng.
Mắt Đường Vũ cong vút lên như trăng non, dù không có bất kỳ lời khen ngợi nào, nhưng hành động của Tô Xán đã đủ nói lên tất cả rồi, cô cũng xúc cơm trong bát ăn, bát của cô là bát nhỏ, trong khi bát Tô Xán là bát tô đựng canh, khi cô ăn cơm xong thì Tô Xán vẫn đang ăn, nhìn Tô Xán xúc từng thìa cơm lớn ăn ngon lành Đường Vũ rất vui, thi thoảng gắp cho y ít dưa chua cho vào bát, từ đầu tới cuối nụ cười chưa hề tắt trên môi.
Đợi Tô Xán ăn xong, Đường Vũ đem bát đi rửa, đắc ý nói:
- Hè này về nhà, em sẽ nhờ mẹ dạy cho mấy món, rồi chúng ta thi xem ai nấu ăn ngon hơn.
Chuyện này Tô Xán không bình phẩm, cho dù người dạy là Mục Tuyền, Tô Xán cũng không đánh giá cao lắm.
Ăn sáng xong đã gần 8h 30, Tô Xán và Đường Vũ cùng đi thu dọn đồ đạc, chiều nay bọn họ phải về trường rồi, ngày mai sẽ đi học như bình thường.
Trong suốt 6 ngày vừa rồi, hai bọn họ chẳng đi đâu chơi, ra ngoài cũng chỉ là để tản bộ và đi chợ mua sắm, về nhà thì lên sân thượng mỗi người cầm một cuốn sách, tĩnh lặng dựa vào nhau đọc, hoặc buổi tối xem phim kinh dị mà Đường Vũ rất thích nhưng lại không dám xem một mình, đơn điệu như cặp vợ chồng đã kết hôn mấy chục năm trời, nhưng đó đều là chuyện cả hai thích làm, lại được ở bên nhau, nên không hề thấy buồn chán.
Tiếc nuối duy nhất là kỳ nghỉ bình đạm này với họ vẫn là quá ngắn.