Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 56: Bữa ăn ngặt nghèo

Khỏi phải nói lúc này đám nhân viên đang ăn trưa ở văn phòng lớn bên ngoài chấn động thế nào, vừa rồi lại có cô gái nữa cũng cực kỳ xinh đẹp đi vào, ra dấu hiệu bảo bọn họ im lặng, sau đó hỏi nhỏ bọn họ phòng chủ tịch Tô ở đâu, biết được đáp án liền khom người rón rén đi về phía phòng Tô Xán. Nhìn mép váy hoa hơi ngắn sau co lên, lộ ra cặp đùi trắng muốt, quay cặp mông tròn lẳn dưới lớp vải mềm mại về phía bọn họ, cái tư thế dụ hoặc đó khiến đám nam nhân miệng khô cổ khát vì những thứ không lành mạnh tưởng tượng ra trong đầu.

Đến khi cô gái kia đi vào phòng Tô Xán đóng cửa lại, mới có người tỉnh lại, nuốt nước bọt hỏi:

- Không phải cậu nói tình cảm giữa chủ tịch Tô và bạn gái khăng khít lắm à?

Tình hình thế này người ta muốn không nảy sinh ra suy nghĩ lệch lạc cũng không được.

Chàng sinh viên ĐH Thượng Hải chỉ biết yếu ớt nói:

- Coi như tôi chưa nói gì.

- Chủ tịch Tô cũng cường hãn quá đi, những ba cô gái, cô nào cũng xinh đẹp, hơn nữa mang vị khác nhau, lạnh lùng tao nhã, thục nữ tự nhiên, còn cô ít tuổi nhất này đáng yêu lanh lợi.

Có người hết sức hâm mộ tổng kết:

- Hừ, người ta nói không sai, nam nhân có tiền là hư hỏng, chủ tịch Tô cũng vậy.

Cô gái nào đó giọng rất chi là khó chịu, được các chị em đồng thanh hùa theo, tuy nói thế trong lòng một số không khỏi nảy sinh ý nghĩa, nếu chủ tịch trẻ đó “hư hỏng” như vậy, chẳng phải bọn họ có cơ hội sao, dù không thể làm bạn gái chính thức, nhưng chỉ cần được Tô Xán chú ý một chút, cơ hội thăng tiến cũng lớn hơn.

- Này, đừng quên còn có câu nữ nhân hư hỏng mới có tiền, chúng tôi hư hỏng không phải có phần lỗi của các cô à, nếu các cô đều giữ thân như ngọc thì làm gì có chuyện.

Đám nam nhân phản đối rầm rầm:

Và như mọi khi, Tô Xán luôn là ngọn nguồn của mọi mâu thuẫn.

…..

Tô Xán chưa bao giờ vui mừng như thế khi thấy Mục Giai Trúc, vui mừng rời chỗ ngồi ra đón, giọng hết sức niềm nở:

- Giai Trúc, em cũng mang cái gì tới cho anh à?

Mục Giai Trúc rụt người lại, làm bộ mặt sợ hãi nhìn Tô Xán:

- Anh rể, không phải lại định lợi dụng cơ hội để ôm em chứ? Chị em ở đây, anh kiềm chế chút được không?

Tô Xán rủa thầm trong lòng, quên mất con bé này là hỗn thế ma vương, vừa rồi mình mừng hơi sớm, cảm giác phía sau có hai ánh mắt sắc lạnh như đâm vào lưng, trừng mắt lên:

- Đừng nói linh tinh, lần trước tại em gây họa, anh không ngăn em đánh người ta thì không biết xảy ra chuyện gì.

Chuyện này lần trước cũng đã kể cho Đường Vũ nghe rồi, không lo bị hiểu lầm.

Mục Giai Trúc không thèm nghe Tô Xán nói, nhanh nhẹn lách qua một bên, tới cái ghế dài ngồi xuống, nhìn những món ăn ngon lành vẫn còn nguyên trên bàn, mắt tỏa sáng như mèo con tham ăn:

- Tuyệt quá, em có phúc ăn rồi, đến thật đúng lúc.

Tô Xán quay trở lại chỗ, Đường Vũ đã đổi chỗ chuyển sang ngồi cạnh Lâm Lạc Nhiên, nên y ngồi bên cạnh Mục Giai Trúc:

- Em tới đây làm gì? Chưa ăn cơm à?

- Chị bảo anh gần đây bận tối mắt làm việc không có giờ giấc gì cả, có khi quên cả bữa, cho nên em định tới gọi anh đi ăn cơm, ai ngờ làm người tốt một lần có phúc lợi thế này, sau này phải làm người tốt nhiều mới được.

Mục Giai Trúc vừa nói vừa đưa tay ra định lấy miếng sườn heo rán, cô bé này khác hẳn chị, là động vật ăn thịt, ăn uống không cần kiềm chế nhiều vẫn giữ được dáng.

Đường Vũ trở đầu đũa đánh vào mu bàn tay Mục Giai Trúc:

- Ngồi xuống cái là ăn, em quên hết lễ phép rồi à? Còn nữa chưa rửa tay đừng ăn bốc.

Đưa cho Mục Giai Trúc xong, giới thiệu hai bên:

- Đây là Lâm Lạc Nhiên, bạn của anh chị từ thời trung học. Còn đây là Mục Giai Trúc, em họ mình.

Hai cô gái chào nhau, Mục Giai Trúc vừa gắp một miếng sườn cho bào bát vừa nói:

- Chị Lạc Nhiên, chị xinh đẹp như vậy coi chừng anh rể em nhé, chị em thì tự đâm đầu vào bẫy không cứu nổi nữa rồi.

Đường Vũ hơi đỏ mặt, nhưng lườm Tô Xán một cái, nửa giận dỗi nửa giống tình nhân làm nũng, phong tình điên đảo. Lâm Lạc Nhiên nghe Mục Giai Trúc luôn mồm “anh rể” có chút không thoải mái lắm chỉ cười nhẹ coi như cô bé này vô ý nói đùa.

Dù Mục Giai Trúc thi thoảng lại tuôn ra một câu nói làm người ta lạnh toát lưng, nhưng công bằng mà nói, Mục Giai Trúc tới đây hôm nay đúng là vị cứu tinh của Tô Xán, chẳng những vừa vặn xử lý phần thức ăn dư, lại khiến bầu không khí vi diệu kia tiêu tán theo, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Ăn hết cơm trước, mọi người chia nhau hai suất mỳ, mỗi hộp mỳ có một quả trứng ốp lếp, Đường Vũ muốn ăn mỳ không, gắp trứng bỏ sang bát Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán gắp quả trứng của mình chuyển sang bát Đường Vũ, nói dứt khoát:

- Em phải ăn.

Ánh mắt tựa có tựa không liếc mông Đường Vũ, hàm ý cứ thử không ăn xem.

Lâm Lạc Nhiên hết sức thú vị nhìn Đường Vũ xụ mặt ra cắn miếng trứng không khác gì ăn thuốc bắc dưới sự giám sát của Tô Xán, cô không nghĩ có mặt Tô Xán áp chế được Đường Vũ như vậy. Trong lúc không để ý bị Mục Giai Trúc chòi đũa sang gắp mất miếng trứng, đến khi nhận ra miếng trứng không cánh mà bay thì thủ phạm đắc ý ngoạm mất một nửa rồi, tức mình gặp luôn ba miếng sườn rán cuối cùng cho vào bát, Mục Giai Trúc hoảng lên mang nửa quả trứng ra thương lượng.

Mục Giai Trúc là cô bé đặc biệt, hiếm khi nào có người ngay lần đầu gặp khiến Lâm Lạc Nhiên thoải mái bộc lộ bản tính như thế, nãy giờ hai cô gái tranh nhau thức ăn mấy lần rồi, đống thức ăn ban đầu tưởng thừa lại có vẻ hơi thiếu.

Lần đầu tiên trong đời, Tô Xán phát hiện ra ăn một bữa cơm mà cũng nguy hiểm như thế, may mắn là vượt qua được rồi. Lâm Lạc Nhiên đi trước, nói phải về trường tiếp tục tham gia hoạt động hữu nghị buổi chiều.

Đường Vũ và Mục Giai Trúc cũng không ở lại, thực ra Mục Giai Trúc muốn ở lại, nói gian phòng này có cái ghế nằm rất thích, hơn nữa có điều hòa, có máy tính kết nối internet tốc độ cao, tội gì về giữa lúc trời nóng, đợi trời mát hẵng về, nhưng Đường Vũ bắt phải về cho Tô Xán làm việc, Mục Giai Trúc rất không tình nguyện xin thêm 5 phút.

Tranh thủ lúc đợi Mục Giai Trúc, Đường Vũ nói với Tô Xán:

- Ông bà bảo em gọi anh trưa mai tới ăn cơm, nếu anh bận quá thì từ chối cũng được.

- Ông bà đã nói thì tất nhiên anh phải tới rồi, dù sao cũng là việc hàng ngày, không tới mức gấp gáp như vậy.

Những lời này Đường Vũ hoàn toàn có thể nói trước mặt Lâm Lạc Nhiên khi cùng ăn cơm, nhưng lại đợi Lâm Lạc Nhiên về mới nói, rõ ràng chiếu cố tới cảm thụ của Lâm Lạc Nhiên rồi, trong khi cô có quyền chính đáng để không cần làm thế, trái tim ấm áp dưới bề ngoài băng giá đó chính là thứ làm trái tim cằn cỗi của Tô Xán tràn trề sức sống trở lại.

Nhìn Mục Giai Trúc đang hăm hở gõ phím bấm chuột, xem chừng năm phút nữa lại kiếm cớ trì hoãn, Đường Vũ cười nhẹ, đột nhiên tựa như lơ đãng nói:

- Vậy sau này nếu em rảnh sẽ mang cơm tới cho anh vào ngày chẵn nhé?

Tô Xán đang ngửa đầu uống nước khoáng súc miệng, phải dùng tới nghị lực siêu phàm mới có thể bình tĩnh uống hết chỗ nước mà không bị sặc, sau đó nói rằng:

- Cũng được, ngày lẻ anh sẽ tìm em.

Đường Vũ nhìn Tô Xán chằm chằm, hừ nhẹ một tiếng:

- Các ngày càng biết nói chuyện rồi, có phải cũng nói thế với những cô gái khác không?

- Thề, anh tuyệt đối không bao giờ nói như vậy cô gái nào ngoài em.

Tô Xán ngồi thẳng lưng, nói rất chân thành, rồi lại bổ xung:

- Với các cô gái khác, anh không cần phải nói.

Dứt lời Tô Xán nhanh nhẹn đứng dậy, tránh bàn tay nhỏ cực giỏi nhéo người của Đường Vũ, sau đó nhởn nhơ đi tới bên cạnh Mục Giai Trúc, còn thè lưỡi ra trêu tức Đường Vũ, trả thù nha đầu này trước lúc ăn cơm khiêu khích mình.