Từ mấy ngày trước nhân viên đã tới làm quen với văn phòng, còn hôm nay là ngày đầu tiên Facebook chính thức làm việc, phong hội nghị tập trung đầy đủ, Tô Xán phát biểu mở đầu của Facebook Trung Quốc.
- Tôi thấy nhiều nhân viên còn chưa vào trạng thái làm việc, chưa đủ lòng tin, lát nữa cậu vào nói vài câu đi.
Kiều Thụ Hâm đưa cáo cáo, đồng thời đưa ra vấn đề, 50 người này do hai bọn họ cùng quyết định, trình độ không cần nói, có điều khi lập thành một đoàn đội vẫn thấy ít chất phụ gia.
Kiều Thụ Hâm đưa báo cáo chi tiết phân công nhân viên, đồng thời đưa ra vấn đề này:
- Mark bảo cái miệng của cậu rất giỏi lừa người.
Tiếng xấu của mình vượt đại dương rồi, Tô Xán bơ đi vờ không nghe thấy lời cuối của Kiều Thụ Hâm.
- Bình thường thôi mà, làm sao chúng ta có thể hi vọng bọn họ ngay từ đầu đã một lòng một dạ vì chúng ta được.
Trong những nhân viên mới tuyển mộ này, cũng có vài người là nhân viên có trọng lượng ở xí nghiệm nước ngoài, thậm chí là tự mình sáng nghiệp, tới với Facebook là nhờ danh tiếng ở bên Mỹ, muốn nhanh chóng đưa bọn họ vào guồng, cần gắn kết họ lại vì mục đích chung.
Lâm Quang Đống hôm nay cũng có mặt, ở ngoài bố trí xong liền vào báo cho Tô Xán, Giang Minh phó tổng giám đốc Truyền thông Ba La mặc bộ váy công sở màu vàng đứng ở cửa, khẽ giơ nắm tay làm động tác cổ vũ tinh thần cho Tô Xán, không biết động tác đáng yêu trong bộ đồng phục đó mưu sát không ít nam nhân.
Tô Xán và Kiều Thụ Hâm song song đi vào hội trường lớn, toàn bộ tầng 17 của tòa nhà Mỹ La được Tô Xán thuê, thoải mái bố trí một hội trường cho 200 người.
Trước mắt có 50 người già trẻ nam nữ đủ cả, không đông, nhưng hình thành khí thế không nhỏ, ánh mắt không hề che dấu ý tứ đánh giá Tô Xán, bọn họ được nghe rất nhiều tin đồn về người đồng sáng lập Facebook, trong lòng ai cũng ngưỡng mộ, khi người đó đứng trước mặt, tấm màn thần bí lấy đi, khiến uy tín của Tô Xán tụt xuống.
Những người được tuyển chọn trong đợt đầu tiên này là sàng lọc từ hơn 1000 người, không ai tầm thường cả, ai tin được một sinh viên mới 20 có thể lãnh đạo bọn họ?
Quan niệm truyền thống về lãnh đạo của Trung Quốc là bệ vệ uy nghiêm, đa mưu túc trí hoặc sâu cay như củ gừng già, Tô Xán hôm nay tuy mặc bộ véc ưng ý nhất, nhưng khuôn mặt nhu hòa, râu mới chỉ là lông tơ, dù tướng mạo hay là tuổi tác đều không phù hợp quan niệm truyền thông, thế nên bọn họ chưa có quá nhiều tôn trọng. Tô Xán lại chẳng thể đập bàn chỉ mặt quát, ông đây tuổi tâm lý nhiều hơn bất kỳ kẻ nào trong số các người.
Tất cả mọi người đều kiễng chân nhìn Tô Xán, mắt sáng lên, như hi vọng được nghe lời nói của y vậy.
Thực ra trừ một số sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đang tràn trề mơ ước về tương lai, với nữ sinh rất hiếu kỳ về Tô Xán, bị thu hút bởi danh tiếng tỷ phú của y, số còn lại chỉ làm bộ thế thôi, bọn họ nghe nhiều lời phát biểu của các lãnh đạo rồi.
- Tôi biết, hôm nay tôi đứng ở đây, bất kể là tôi nói lời thối hoắc thế nào thì mọi người cũng sẽ vỗ tay, đều khen hay.
Tô Xán đưa tay làm động tác áp hờ tiếng reo hò tưởng tượng xuống:
- Trong lòng mọi người tất nhiên nghĩ, Tô Xán này luận tuổi tác luận lịch duyệt, đều là vãn bối của rất nhiều người, làm bộ lãnh đạo vớ vẩn gì chứ.
Mọi người đều cười gượng, điều Tô Xán nói là điều bọn họ nghĩ, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Tô Xán nói tới đó thì rời sân khấu, nhảy xuống, đi tới giữa phòng hội nghị, hít sâu một hơi, nói to:
- Có vẻ là thế, luận cả về trình độ kỹ thuật thì càng có nhiều người hơn tôi, muốn tôi đứng trên kia nói chuyện rõ ràng là không thích hợp rồi. Bản thân tôi mà nói, tôi cũng không thể lãnh đạo mọi người.
Rất nhiều người không hiểu, lãnh đạo tối cao lần đầu phát biểu lại có vẻ không muốn gánh trách nhiệm? Nhưng rõ ràng hành động này của Tô Xán rất mới mẻ, mọi người trẻ tuổi, bao phủ hào quang gần như truyền thuyết, diễn thuyết theo cách chưa ai thấy, lần này bọn họ hứng thú với điều Tô Xán sắp nói rồi.
Một số người có kinh nghiệm ngồi thẳng dậy, thấy Tô Xán có chút thú vị rồi, tựa hồ không phải là bài phát biểu nhàm chán như vẫn nghe.
Lâm Quang Đông thì ngồi ở ghế dưới cùng chăm chú nhìn Tô Xán như đợi món ăn ngon khoái khẩu, hắn nghe Tô Xán diễn thuyết nhiều lần, lần nào cũng bất ngờ, Tô Xán như sinh ra để đứng trước đám đông vậy, không chỉ lời nói, mà cử chỉ, thần thái đều rất có tính “lừa người”.
- Tôi nói không lãnh đạo mọi người, chính như bên trong công ty này, mọi thứ giống như bây giờ, tất cả đều đơn giản. Danh nghĩa tôi là chủ tịch, người lãnh đạo, nhưng thực tế, tôi phục vụ cho mọi người, mọi người ở vị trí quảng cáo, phục vụ khách hàng, marketing, kỹ thuật, điều hành, mọi người thiếu cái gì, cứ đưa tay ra đòi, tôi sẽ cung cấp tài nguyên cần thiết cho các bạn. Tất cả là vì hoạt động của cả đoàn đội, tất cả vì kết quả cuối cùng. Ở Facebook TQ này, chức vị là rõ ràng, chức trách phân lớn nhỏ, nhưng trong công việc, chúng ta là người cùng chí hướng, rời công việc chúng ta là bạn bè. Đó là nguyên nhân vì sao tôi lại lập quán bar, phong chơi game PS2, mọi người thoải mái hưởng thụ phúc lợi công ty mang tới. Nhưng khi làm việc, phải đặt toàn bộ tinh lực vào trong công tác, các bạn có người vừa tốt nghiệp, còn chưa có tháng lương đầu tiên, người đã có vợ, phấn đều vì căn nhà khang trang, người có con nỗ lực vì tiền mua sữa, nhưng chúng ta có cùng mục tiêu, tất cả vì cuộc sống tốt hơn một chút.
Đúng thế, mọi người gật đầu thầm nghĩ, Tô Xán chưa nói xong, bọn họ không vỗ tay cắt ngang, nhưng trong lòng đã vỗ tay rồi, không phải vì lý tưởng cao thượng, xa vời gì, tất cả vì cuộc sống tốt hơn, một câu nói thực tế lại mang hàm nghĩa rất rộng.
Tô Xán đột nhiên đưa tay chỉ một học trưởng năm thứ tư:
- Anh, anh muốn kiếm tiền mua một chỗ ở trong thành phố này, sau đó cưới một cô vợ xinh đẹp, đúng chứ?
Học trưởng này hơi ngượng ngùng gật đầu:
- Đúng thế!
Tô Xán lại chỉ một người tuổi trên ba mươi, mặc véc đàng hoàng:
- Anh vì muốn mua cái xe không tệ?
Nam tử đó cười lớn:
- Không, tôi đã có xe rồi, kiếm tiền mua sữa cho con thôi.
Mọi người cười lớn, Tô Xán lại đột nhiên nghiêm mặt lại:
- Cho nên nguyên tắc hạch tâm của chúng ta là đơn giản, quan hệ nhân tế là đơn giản, quan hệ công tác là rõ ràng mà đơn giản, đặt tinh lực của mọi người vào công việc, chúng ta là một đoàn đội, mọi người cùng xông pha phía trước vì cuộc sống tốt đẹp hơn, phải đảm bảo không bị người của mình đâm một đao sau lưng.
Nụ cười mọi người ngưng bặt.
Rất nhiều người trở nên nghiêm túc, đây là vấn đề hiện thực.
- Tôi có thể tha thứ cho sai sót trong công việc, có thể không để bụng khi mọi người phản bác lại ý kiến của tôi, tôi có thể bỏ qua nhiều thứ, nhưng chỉ một điều tôi không chấp nhận, đó là bị đồng đội của mình đâm sau lưng, mọi người rõ cả chưa?
Tất cả đồng loạt gật đầu.
- Tôi không nói tới lý tưởng xa xôi, tôi không muốn nói sẽ thay đổi thế giới xung quanh thế nào, chuyện đó hãy giành cho Mark, vì cậu ấy là thiên tài thực sự, tôi đứng sau lưng cậu ấy, cũng như bây giờ tôi đứng sau lưng các bạn, hỗ trợ các bạn, để các bạn có nhà để ở, có xe để đi, có tiền tích góp. Muốn có nó hãy xông phía trước mà cướp, cướp tiền lương, cướp địa bàn, cướp.. À cái đó, xin lỗi các chị em..
Tô Xán nói hưng phấn may mà dừng lại đứng lúc, xung quanh cười rũ rượi:
- Tóm lại là tôi mong mọi người cùng chung sức phấn đấu từ nhân viên bình thường, thành phú ông phú bà.
Tô Xán nói xong thì đã đi hết một một vòng, tiếng vỗ tay đầu tiên là thưa thớt, sau đó là như sấm, tuy có hơi hỗn loạn, nhưng kéo dài mãi không ngớt, còn Tô Xán thì đang nghĩ, chiều nay có một tiết công cộng, trốn cũng được, nhưng hai tiết chuyên ngành kinh tế thì không trốn được rồi.