Ngồi chừng 20 phút không ai tới nói với bọn họ câu nào nữa, ba người Tôn Chí Nghĩa ngồi trên ghế sô pha không khỏi sốt ruột.
- Chúng ta còn phải đợi bao nhiêu lẫu nữa chủ tịch Lưu mới tiếp chúng ta đây?
Dương Kỳ Đông rốt cuộc không nhịn được nữa, kỳ thực điều hắn muốn nói là Lưu Chấn Sinh có chuyện thật hay không vậy? Chẳng lẽ đầu tư vào hạng mục của bọn họ không phải là chuyện trọng yếu?
Cảm giác bị người ta ghẻ lạnh lan đi.
- Không biết, cứ đợi đi.
Một lúc sau Tôn Chí Nghĩa mới thở dài, tiếp đó bọn họ đợi gần một tiếng.
Mãi mới thấy viên giám đốc tiếp đãi Triệu Lôi đi ngang qua, giày cao gót gõ cành cạnh trên sàn, eo đong đưa như rắn nước, nhưng ba bọn họ không ai còn tâm tư mà nhìn ngắm nữa.
Triệu Lôi nhìn ba người, nghi hoặc một lúc mới choàng tỉnh:
- Ba anh còn chưa đi à, đúng lúc chủ tịch Lưu họp xong rồi đó, để tôi dẫn các anh tới.
Đám Tôn Chí Nghĩa nhìn nhau, có chút bất mãn, lúc này chỉ còn biết cúi đầu.
Triệu Lôi đi vào trước, cúi mình thì thầm bên tai Lưu Chân Sinh, Lưu Chấn Sinh đang nghe điện thoại, đưa tay bóp mông Triệu Lôi kéo vào lòng, Triệu Lôi bất ngờ, nhưng không giận, lườm Lưu Chấn Sinh một cái tình tứ, hai tay vòng qua cổ ông ta, im lặng cho Lưu Chấn Sinh nói chuyện.
- Cho tới giờ thằng nhãi kia vẫn án binh bất động, đúng là khó chơi như anh nói, giờ ba người kia tới rồi, anh thấy sao?
- Tôi bảo mà, thằng nhóc đó không dễ bị lừa đâu, làm loạn tính toán của nó là đủ rồi, thong thả mà chơi, kịch còn dài.
Giọng Chiêm Hóa từ điện thoại vang lên:
- Diễn kịch phải diễn trọn bộ, đã hứa với người ta không thể không thực hiện, nếu không để chúng đồn lung tung ô nhiễm bầu không khí.
- Vậy tôi xem tình hình thế nào, nếu hạng mục không ra gì, đốt chút tiền đuổi chúng đi là được, chút tổn thất này chưa là gì... Được, có thời gian hai ta đi câu cá, hẹn thế.
Lưu Chấn Sinh cúp điện thoại, tay vừa rảnh rỗi liền đặt lên ngực Triệu Lôi bóp, Triệu Lôi kêu một tiếng nũng nịu đưa môi lên.
Một lúc sau Triệu Lôi ra mở cửa, tóc rõ ràng rối hơn lúc nãy, ba người Tôn Chí Nghĩa đâu ngây thơ, lòng sao không hiểu chuyện gì, có chút tức giận.
Vào gặp Lưu Chấn Sinh, đã tốn quá nhiều thời gian, Tôn Chí Nghĩa đi thẳng vào vấn đề đầu tư, mới đầu là kích động, sau đó mất tinh thần, cuối cùng ra sức tranh đấu. Còn Lưu Chấn Sinh từ đầu tới cuối cười thân thiện đối đáp, nhưng điều kiện đưa ra cái nào cái nấy khắc khe vô cùng, ông ta đương nhiên không chỉ đốt tiền làm khó Tô Xán, cũng phải bảo vệ lợi ích của mình, điều kiện đưa ra không khác gì gông cùm trên người đám Tôn Chí Nghĩa.
Lưu Chấn Sinh thì cười, nhưng ngữ khí cứng rắn, còn ba người ngồi ở phía đối diện mặt mối lúc một trầm xuống.
- Điều kiện quá hà khắc, như vậy làm sao chúng tôi phát huy được thế mạnh của mình.
Tôn Chí Nghĩa đứng dậy, mặt đỏ hầm hầm, nhịn lắm mới không chửi "ông đang hút máu."
- Ngồi xuống, ngồi xuống, chúng tôi đương nhiên phải đảm bảo quyền lợi, giảm bớt nguy hiểm đầu tư hết mức có thể. Hơn nữa với các cậu mà nói, không phải không có lợi, những điều kiện này giúp các cậu giảm bớt sai lầm mà, tất cả đều xuất phát quyền lợi chung, cậu nói có phải không?
Tô Chấn Sinh vẫn cười nhẹ:
Tôn Chí Nghĩa sa sút tinh thần ngồi xuống, ánh kim quang rực rỡ chiếu qua cửa sổ, nhưng ánh sáng không phải dát vàng lên người hắn, mà là đè nặng làm hắn toát mồ hôi. Con đường phía trước mới đầu như là bầu trời rộng lớn, bây giờ chỉ có bê tông cốt thép lạnh băng, hắn gian nan leo từng bước lên, nhưng bất kể lúc nào cũng có thể rơi xuống tan xương nát thịt.
Ba người Tôn Chí Nghĩa chỉ đành cắn răng tranh giành từng chút điều kiện nhỏ nhất một, cho dù chỉ là chút không gian nhỏ thở một hơi.
…..
Chỗ nào có món ăn ngon, chỗ nào có nhiều thứ để chơi, chỗ nào có nhiều nữ sinh, luôn là chủ đề vĩnh hằng của nam sinh trong trường đại học.
Đh Thượng Hải được công nhận là nơi có nhiều mỹ nữ, sân thể dục, con đường rợp bóng lá, phòng học rộng rãi, hay góc thư viện vắng lặng, bất kể nơi nào cũng có thể bắt gặp bóng hình xinh đẹp khiến con tim người ta xao xuyến mãi.
ĐH Thượng Hải cũng là nơi nữ anh hùng xuất hiện lớp lớp, một trong số đặc điểm nữ sinh ở đây không giống cô tiểu thư Giang Nam thẹn thò bẽn lẽn, mà tương đối cường thế, nữ sinh học khoa tự nhiên khá nhiều, nhưng những mỹ nữ đó chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn không dám chơi đùa, cũng càng có yêu tinh ngàn năm khoa tâm lý vờn đám nam sinh sống dở chết dở.
Mọi người đang đi thì có hai nữ đạp xe men theo mé phải đường cười khúc khích đi tới, hai cô gái này có vẻ đi đánh cầu, sau xe chở vợt, mặc váy ngắn, một cơn gió thổi qua, một cô gái kêu lên, mép váy ngắn tung bay.
Vốn cô gái này không kêu thì không có việc gì, nhưng giọng điều nửa hoảng sợ nửa làm nũng đó làm cả đám quay đầu nhìn, vừa vặn cái đùi trắng phau phau đập vào mắt.
Người nhìn thấy trong lòng thầm hô "may mắn, may mắn", vốn bảy chàng trai bình thường thấy cảnh này thì máu sôi sùng sục, huýt sáo ầm ĩ mới đúng, nhưng bên cạnh có hai cô gái thuộc loại điên đảo chúng sinh ở bên, nên ai nấy đều tỏ ra đàng hoàng đĩnh đạc.
Lâm Lạc Nhiên khẽ dùng khuỷu tay huých Đường Vũ:
- Đường Vũ, mắt Tô Xán rất tốt, nhiều lúc như rada vậy... Mới đầu mình còn tưởng là nhầm, nhưng mà thực sự Tô Xán có cái thiên phú này, dọc đường chúng ta gặp bảy tám nữ sinh không tệ, cậu ta luôn là người phát hiện đầu tiên, đặc biệt hai cô gái vừa rồi ấy, thậm chí trước khi cô gái kia kêu lên, mắt đã chiếu sáng rồi.
Tô Xán nghe nửa trước, còn tưởng là Lâm Lạc Nhiên khen mình, ai ngờ phần sau quay ngoắt một cái chuyển sang mùi vị khác, tức thì làm Tô Xán xấu hổ cực, đám bạn xấu bên cạnh cũng chột dạ, nuốt nước bọt, như câu này nói mình.
Hiện giờ Tô Xán thấy mình nói cô nàng này tới không mời cơm là lựa chọn chính xác, thả con yêu tinh này vào trường, tới lần nào là mình giảm thọ lần đó.
Quả nhiên lời này của Lâm Lạc Nhiên làm Đường Vũ lườm qua Tô Xán, vì sao hai cô gái kia được phát hiện sớm hơn, chẳng phải vì mặc váy sao, xem ra cả Lâm Lạc Nhiên cũng biết Tô Xán thích nhất đùi nữ sinh rồi, mặt thoáng qua chút giận dỗi, rồi cánh môi dầy lại hơi cong lên.
Tô Xán hiện giờ ở ĐH Thượng Hải có thể nói là như mặt trời giữa trưa, danh tiếng không ai sánh bằng, thấy y ăn trái đắng trước mặt Lâm Lạc Nhiên là cảnh hiếm có.
Thấy Đường Vũ cười trêu mình, Tô Xán ngứa ngáy, nếu chẳng phải đống người như vậy, Tô Xán phải đánh mông trừng phạt nha đầu này.
Thế là chuyển đề tài:
- Phải rồi, hôm nay Lâm đại tiểu thư hạ cố tới đây, không biết muốn ăn gì buổi tối, rồi ngủ ở đâu, kẻ hèn này chịu trách nhiệm tới cùng.
- Khách khí rồi, Tô huynh, chỗ ngủ không cần phiền tới huynh lo.
Lâm Lạc Nhiên cười khúc khích:
- Ai mà biết Tô huynh có chuẩn bị hai chìa khóa không, tiểu nữ yếu đuối không chống lại được.
Tô Xán muốn đập đầu vào tường.
- Còn ăn à, hôm nay chúng ta đi ăn cá nướng đi, lần trước ăn thịt nướng rồi, lần này ăn cá, lần sau chúng ta ăn hải sản.
- Không có lần sau đâu, lần sau chuyển trường rồi.
Thế là mọi người chơi chán đi ra phố ăn vặt đối diện Đh Thượng Hải ăn cơm, gọi luôn một két bia, ai cũng nhìn ra Hoàng Dĩnh cùng Joe cực kỳ có ý với Lâm Lạc Nhiên, không chỉ hai người này, trừ Lý Hàn ra thì đều độc thân, Lâm Lạc Nhiên cũng độc thân, bọn họ không tránh khỏi sinh tơ tưởng. Có điều Trương Tiểu Kiều chừng mực, Tiêu Húc thì rụt rẻ tự ti, chỉ có hai người kia nhiệt tình, uống bia vào, hai tên đó như con công xòe đuôi, thi nhau thể hiện, Vương Đông Kiện chỉ muốn phang cho mỗi tên một chai bia.
Có điều Lâm Lạc Nhiên lại cứ lắng nghe, cho dù không phát biểu ý kiến, thi thoảng gật đầu, làm người ta cảm thán, đúng là xuất thân đại gia tộc, mỗi cử chỉ lời nói đều tự nhiên ưu nhã đúng mực.
Chỉ Tô Xán biết bộ mặt thật của nha đầu này.