Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 3: Tỷ phú trẻ nhất

Bắc Kinh.

Một quán bar ở gần học viện điện ảnh, rất nhiều nam nữ đồng loạt nâng cốc bia lên, kệ cho bọn bia trào ra bên mép, cụng vào nhau, chúc mừng sự thành công của buổi biểu diễn nhà hát lớn.

Tới đây ngoại trừ một số sinh viên năm thứ ba thứ tư của học viện điện ảnh, còn có nhiều bạn bè tới từ các trường ở Bắc Kinh chúc mừng.

Đây chỉ là một vở kịch ngắn, khơi lên phản ứng không nhỏ, vì vậy diễn liền ba buổi, cũng là buổi biểu diễn cuối cùng của không ít người.

Bất kể thế nào với những sinh viên năm cuối năm sau rời trường thì đây là hồi ức cả đời không quên, mặc dù trường này tuy không thiếu ngôi sao tương lai vừa nhập học đã ký hợp đồng đóng phim, nhưng đại bộ phận không có cơ hội ấy, đến khi tốt nghiệp chuyển nghề, hoặc vài năm lận đận bằng vai diễn phụ không cách nào nổi lên được, làm diễn viên kiếm sống qua ngày, hoặc bị nhấn chìm trong giới giải trí nhiều tai tiếng.

Ví như có hai nữ sinh ăn mặc lòe loẹt cung chén sau buồn bã nói:

- Trương Đình nói mình tốt nghiệp xong không vào công ty điện ảnh làm việc nữa, mà tới công ty anh ấy làm việc, tới lúc đó anh ấy sẽ ly hôn với người vợ không có tình cảm kia, anh ấy vừa mua cho cô một chiếc xe beetle, mình rất mâu thuẫn, không biết phải làm sao?

Cô bàn kia chân thành khuyên:

- Đừng kích động mà nghe lời ngon ngọt của hắn, loại nam nhân đó cả thèm chóng chán lắm, hắn không bao giờ ly hôn đâu...

Nhưng câu chuyện đại loại như vậy không thiếu ở cái học viện điện ảnh này, cô gái kia cũng không cam tâm:

- Biết làm sao được, mình đi thử vai tới 70 lần rồi, chẳng lần nào thành công, cứ thử tin anh ấy xem, dù gì cũng đâu phải là xử nữ gì nữa mà giữ gìn.

Một cô gái khác thở dài:

- Phải, đâu phải ai cũng được như Linh San, vào trường chưa được một tháng đã được được đạo diễn Dương nhìn trúng rồi, tuy chỉ là vai phụ nhưng được đánh giá rất cao, đợi khi phim chiếu, thế nào Linh San cũng thành ngôi sao, có khi giải thưởng người mới xuất sắc nhất năm nay cũng lọt vào tay. Cũng nhờ Linh San tham gia diễn xuất mà vở kịch tốt nghiệp của chúng ta được chú ý như thế, đúng là cô bé tốt.

- Đáng tiếc bữa tiệc hôm nay Linh San không tham gia, khiến không ít chàng trai vỡ mộng. Lộ Mai, nói thật đi, không phải hôm nay Linh San hẹn hò với anh chàng nào chứ, nếu không làm sao ngay bữa tiệc quan trọng thế này cũng không tham gia?

Lý Lộ Mai, cô gái bạn thân lâu năm của Trần Linh San, từ cô gái đanh đá năm nào giờ thành thiếu nữ rất có sức hút, mỉm cười nói:

- Cô ấy thực sự có việc gia đình mà, em nói dối các chị làm gì.

Không khí tiệc rượu càng lúc càng sôi động, chủ để cũng dần mở rộng.

Một nam sinh học Đh công nghệ Bắc Kinh tới đây chúc mừng bạn mình nói:

- Lý Vĩ lập ra cái trang web nhỏ xíu, được có vài nghìn thành viên đăng ký thôi đã nói thành nói tướng, làm như không ai bằng được mình... Thực sự muốn hắn gặp được Tô Xán xem hắn có mạnh miệng được như vậy nữa không?

- Hừ, chỉ sợ thấy người ta từ xa đã trốn mất chứ.

Nghe tới cái tên Tô Xán, Lý Lộ Mai giật mình, tuy người mang tên này không phải ít, nhưng nó vẫn là cái tên nhạy cảm, hỏi:

- Anh Trần, anh nói tới Tô Xán nào thế? Cậu ta ghê gớm lắm à?

Chàng trai họ Trần cười hiền lành:

- Đám con gái bọn em không thích mấy thứ liên quan tới công nghệ chả trách không biết tỷ phú trẻ nhất nước ta này, Tô Xán chỉ bằng tuổi em thôi, đang học ĐH Thượng Hải, nhưng hồi cao trung sang Mỹ du học cùng người Mỹ tên Mark Zurkerberg sáng lập ra mạng xã hội tên facebook đang cực kỳ thịnh hành, tóm lại cái mạng xã hội đó giờ trị giá gần 400 USD...

Lý Lộ Mai nghe mà lỗ tai bùng nhùng, tim đập dữ dội, Tô Xán, bằng tuổi mình, lại còn đi du học rồi học ở ĐH Thượng Hải, 90% là người đó rồi, nhưng sáng nghiệp ở Mỹ, rồi con số trăm triệu USD, toàn thứ quá xa với với bọn họ, hỏi kỹ mấy lượt Lý Lộ Mai xác nhận là mình đúng, là cậu ta không nhầm được.

Mất một lúc Lý Lộ Mai mới bình tĩnh lại, cầm di động định báo cho Trần Linh San tin tức này, nhưng bấm một số rồi thôi, có lẽ Trần Linh San mãi mãi không nên nghe tới cái tên Tô Xán thì tốt hơn.

………….

Trường Sa.

Trong cái thành phố nằm ở bồn địa hạ du sông Trường Giang này, Tiết Dịch Dương đang cùng một học trưởng trong trường tới hiệu vi tính Quốc Ninh mua một cái máy vi tính, nóng ruột về trường. Vị học trưởng bên cạnh đang truyền đạt cho hắn những kỹ xảo chơi Starcaft, trình độ PC game của Trường Sa vượt trội so với nơi khác trong nước.

Cái xe bus đi xuyên qua cầu cong mang đậm dấu ấn lịch sử, đi qua cái chợ hoa quả ồn ào, cái nokia màn hình đen trắng của Tiết Dịch Dương, nhìn tên người gọi tới, hắn thở dài, gần đây cuộc điện thoại thế này quá nhiều rồi:

- Đúng là Tô Xán lớp mình đấy.

Tiếp đó bên kia im phăng phắc đúng như dự kiến.

Cúp điện thoại, Tiết Dịch Dương quay sang hỏi vị học trưởng:

- Anh có biết facebook không?

Vị học trưởng kia lắc đầu:

- Không biết là cái gì vậy?

- À, không quan trọng.

Tiết Dịch Dương lắc đầu, vẫn còn nhớ lúc Lưu Duệ gọi điện cho mình, bảo mình mau mau lên mạng xem tin, Tô Xán sắp thành tỷ phú rồi, lúc đó Tiết Dịch Dương còn nói:" Nó trúng số à, mùng 1/4 qua từ tháng trước rồi, mày quên xé lịch hay sao?". Đến giờ vẫn thấy khó tin, đó là người anh em cùng mình lớn lên từ nhỏ,

.....

- Theo tỉ giá giữa đồng NDT và USD mà ngân hàng TW công bố, giá chuẩn 827 đồng, nếu giá trị huy động vốn của Facebook là tầm 300 triệu, báo chí cho đăng gần 400 triệu, cái mạng xã hội này vẫn đang tăng trưởng đổi sang NDT sẽ là 3.3 tỷ USD, với tỉ lệ cổ phần của Tô Xán, ít nhất có 1.4 tỷ, là tỷ phú thật sự rồi.

Trong phòng hiệu trưởng ĐH Thượng Hải, người báo cáo là trợ lý hiệu trưởng, tóc rẽ ngôi lệch sang bên, cầm bản tài liệu đọc:

Đối diện với hắn là Khương Ngọc Lang, hiệu trưởng ĐH Thượng Hải, sinh năm 1960, mũi cao, má hõm phối hợp thêm đôi mắt nhỏ, làm toàn bộ giáo viên sinh viên trường đứng từ xa nhìn cũng thấy một sự uy nghiêm.

Khương Ngọc Lang cầm cốc trà trầm tư, tự lẩm bẩm với mình:

-Gia sản 1.4 tỷ, còn nhiều hơn khoản công trình 985 cấp.

Đh Thượng Hải là trường cấp bậc hành chính phó bộ, không chỉ là trường được kiến thiết trọng điểm đợt đầu, càng là đại học được quốc gia đưa vào kế hoạch vươn tầm quốc tế, công trình 985 cấp cho bọn họ khoản ngân sách 1.2 tỷ trong vòng 3 năm, tức là còn không bằng gia sản của Tô Xán.

Điều này khiến Khương Ngọc Lang không thể không coi trọng Tô Xán.

Gần đây ông ta nghe được ít tin đồn, nếu không phải là sinh viên ĐH Thượng Hải, cơ bản ông ta chỉ phát biểu thế này trên hội nghị:" Tăng cường tín nhân văn của sinh viên, nâng cao động lực sáng tạo, mở rộng kết cấu tố chất sinh viên." Là hiệu trưởng, mang cấp bậc phó bộ, đứng bên cạnh phó thị trưởng Thượng Hải cũng là ngang hàng, quyết không quan tâm tới một sinh viên, cho dù có là tỷ phú trẻ tuổi nhất trong nước.

Nhưng hai thứ này kết hợp lại, dù Khương Ngọc Lang cũng không thể ngồi yên.

- Vẫn chưa liên lạc được với Tô Xán sao?

Khương Ngọc Lang hơi đau đầu, trong tay có một viên ngọc quý như vậy, làm sao để tận dụng đạt hiệu quả tối đa không phải là chuyện dễ dàng.

Viên trợ lý lắc đầu:

- Vẫn chưa, tôi đã gọi thử ba lần, nhưng cậu ta tắt máy rồi, có lẽ đi nghỉ nên không muốn bị làm phiền, hiệu trưởng có cần tôi tới phòng 602 nhờ bạn cậu ta chuyển lời khi nào về tới gặp hiệu trưởng ngay không ạ?

Khương Ngọc Lang xua tay:

- Thôi, không cần, lát nữa cậu gọi Tô Dĩ Nhất lên đây cho tôi là được. Lần trước xung đột với Feec, Tô Dĩ Nhất rất bảo vệ Tô Xán, vài chuyện để Tô Dĩ Nhất nói sẽ tốt hơn tôi.