*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Này Đỗ Đại Duy, tôi thấy cậu ngứa da rồi đấy.
Đỗ Đại Duy "tái mặt", khom lưng đưa tay ra, hết sức khoa trương:
- Không dám, không dám, Lâm đại tiểu thư, tôi không dám nói linh tinh nữa... Mời đi hướng này, còn tờ báo để bỉ nhân cất hộ được rồi, đảm bảo cuộc tụ hội này không chán tới mức Lâm tiểu thư phải đọc báo giết thời gian đâu.
- Trở mặt nhanh thật.
Lâm Lạc Nhiên cuộn tờ báo lại làm động dứ dứ vờ đánh hắn, từ nhỏ Lâm Lạc Nhiên có tính đãng trí, đi học rất hay làm mất bút, quên tẩy, nên cô luyện thành một thói quen cầm cái gì là giữ chặt trong tay, tới mức tay cầm bút mà có lần cứ tìm suốt, hôm nay đang đọc tờ báo này thì Vệ Đinh Đinh tới đón, cứ thế cầm theo luôn.
Lâm Lạc Nhiên được Đỗ Đại Duy và đám bạn bè mở đường, nghênh mặt kiêu ngạo đi thẳng vào giữa phòng, như cô thiên kim đại tiểu thư thời cô cùng đám nha hoàn gia đinh.
Một số nữ sinh bĩu môi, có cần thiết phải làm ra vẻ như vậy không, cô tưởng mình là ai vậy.
Nam sinh thì không chút che dấu ánh mắt "thưởng thức" từ trên xuống dưới.
Tô Xán thì cảm thấy thế giới trở nên nhỏ như vậy từ bao giờ?
Lâm Lạc Nhiên và Vệ Đinh Đinh, lần trước tạm biệt Lâm Lạc Nhiên là do Vệ Đinh Đinh đón đi, lần này lại cùng xuất hiện, cứ như mấy tuần vừa rồi đều ở bên nhau vậy.
Tô Xán bắt đầu thấy ghét Trương Tiểu Kiều vì lôi mình tới cái buổi tụ hội vớ vẩn này rồi.
Không muốn chú ý tới bên đó nữa, Tô Xán quay trở lại nhóm.
Mọi người đi theo Trương Tiểu Kiều, nhưng cũng giới thiệu cho nhau hai mấy người, quen được vài đám, thấy bọn họ đúng là chẳng có gì cho người ta nhớ, chẳng qua giao lưu mấy chuyện trong khoa, viện, tán gẫu đề tài không đau không ngứa như học tập. Trong đó Tô Xán và Lý Hàn được hỏi thăm nhiều nhất.
Tiêu Húc cũng không phải là không có thu hoạch, thao thao bất tuyệt cùng một nữ sinh thảo luận triết học, rồi lừa được con người ta đưa tay cho xem chỉ tay, khiến cô gái cười khúc khích:
- Ngứa quá.
Tô Xán và Lý Hàn phục sát đất, ngay cả Trương Tiểu Kiều cũng thấy tên mọt sách nhát gái nhất phòng, hôm nay cũng biểu hiện thực lực mạnh mẽ không giống thường ngày.
Lâm Lạc Nhiên đi tới ghế sô pha ngồi xuống, chân vắt chéo, mũi giày cao gót nhọn đung đưa, dáng vẻ cùng khuôn mặt đoan trang thục nữ, nhưng chiếc áo ba lỗ không che dấu hết bầu ngực đầy đặn cơ thể đang phát triển theo chiều hướng tròn đầy của nữ nhân trưởng thành, thành thục gợi cảm.
Đỗ Đại Duy giới thiệu cho những người xung quanh, thái độ đám nam sinh với cô gái như vậy không cần phải nói.
Bất kể nam sinh nào đứng bên cạnh cũng không khống chế được bản thân nhìn vào cổ áo Lâm Lạc Nhiên, đáng tiếc ánh sáng trong phòng vừa đủ, lại thêm cổ áo tuy rộng nhưng bó sát lấy người, có căng mắt chỉ thấy mảng da ngực trắng mịn không nhìn thấy được cảnh tưởng sâu hơn.
Cái áo hơi nhăn càng đẩy mạnh người ta phát huy sức tưởng tưởng, lớp áo mỏng là bầu ngực khẽ nhấp nhô theo nhịp thở, giây áo lót màu đen cố tình để lệch bên bên bờ vai chỉ có tác dụng làm trầm trọng thêm cảm giác ngứa ngáy không cách nào giải tỏa.
- Chẳng phải là cô gái Đh ngoại ngữ tới trường ta tham gia biện luận à? Hôm nay gặp người quen rồi.
Tiêu Húc xem bói xong lấy được số điện thoại, ánh mắt cũng chú ý tới nhân vật tiêu điểm hôm nay, ghé tới tai Tô Xán nói nhỏ:
Tô Xán đứng ở khoảng cách hơi xa vẫn nhìn thấy hết cách ăn mặc của Lâm Lạc Nhiên, chỉ lắc đầu, trêu chọc đám con trai cứ như thành sở thích của nha đầu này rồi vậy.
So với lúc ở Dung Thành còn quá hơn.
Nhìn đám con trai đứng quây quanh Lâm Lạc Nhiên mà không chịu ngồi, chẳng cần có khả năng đọc ý nghĩ cũng biết đám người này muốn gì, thực sự chỉ muốn đạp vào cái mặt đang cười đùa của Vệ Đinh Đinh, tuy cũng biết hắn chẳng thể ngăn cản được Lâm Lạc Nhiên ăn mặc thế nào.
Tô Xán chỉ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Tiêu Húc, tính xem có nên về sớm luôn không.
Từ Hải Thanh tai thính, nghe thấy bọn họ nói chuyện thì sán đến:
- Tới trường các cậu tham gia biện luận? Cô gái này ở ĐH ngoại ngữ rất xuất sắc, cũng rất tích cực tham gia các loại tụ hội, thêm một thời gian nữa ắt rất nổi tiếng trong giới, nghe nói Vệ Đinh Đinh mê mệt. Mọi người quen cô ấy à?
- Đâu chỉ quen, cô ấy và lão đại bọn này là bạn thân, lần trước tới trường tôi biện luận, chúng tôi còn ăn cơm cùng.
Tiêu Húc chỉ Tô Xán bổ xung.
Thấy Từ Hải Thanh ngạc nhiên nhìn mình, Tô Xán không biết nên có vẻ mặt thế nào mới đúng, trong trường người ta biết y nhờ Đường Vũ, chẳng nhẽ bây giờ có thêm danh hiệu bạn của Lâm Lạc Nhiên.
Lâm Lạc Nhiên cực kỳ được hoan nghênh, cô gái này ứng xử khéo léo, cho dù nam hay nữ trò chuyện một lúc đầu muốn kết giao.
Ứng phó với người bên cạnh chào hào xong, Lâm Lạc Nhiên quan sát xung quanh, thấy đám Tô Xán, rất bất ngờ, đang tươi cười hơi khựng lại.
Tô Xán vẫy tay với Lâm Lạc Nhiên, đã nhận ra rồi thì thế nào cũng phải tới nói chuyện một chút, mấy người xung quanh đều thấy, Vệ Đinh Đinh ngồi bên cạnh Lâm Lạc Nhiên nhíu mày, nhìn Tô Xán với thái độ bất thiện.
Lâm Lạc Nhiên chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi rồi ánh mắt chuyển sang bên cạnh nói chuyện tiếp, làm Tô Xán đang đứng lên nửa chừng vào tình thế rất xấu hổ, mấy nữ sinh nhìn y chỉ chỏ giễu cợt, đặc biệt Trình Thông Thông càng hả hê, lần trước còn cứ tưởng Tô Xán và cô gái này quan hệ gì thân mật lắm, ai ngờ là ảo tưởng một chiều cả anh chàng tội nghiệp.
Tô Xán ngồi lại ghế, cảm giác tới mông mình cũng hơi nóng.
Từ Hải Thanh thấy hết, không ngờ Tô Xán nhiệt tình đổi lại một sự đáp lại hời hợt như vậy, có điều hắn không thể hiện ra bên ngoài, nam nhân mà, đều cần chút thể diện.
Một du học sinh Châu Âu nhận ra Lâm Lạc Nhiên, mắt sáng lên đi tới, đưa tay ra bắt tay:
- Cô Lâm, còn nhớ tôi không, lần trước tôi cũng tham dự party ở ĐH Thượng Hải.
- Chào anh, chúng ta gặp lại rồi.
Thực ra Lâm Lạc Nhiên không nhớ, song vẫn đưa tay ra bắt, có điều thoáng cái mặt hơi biến sắc:
Đối phương thu tay lại, vẻ mặt tự nhiên như không:
- Cô Lâm thật xinh đẹp, sau lần party đó, mấy người bạn của tôi cứ nhắc mãi. Gần đây tôi có học cách uống trà của người Trung Quốc, mong có cơ hội tìm hiểu thêm với cô Lâm.
Vừa rồi khi bắt tay nhau, tên du học sinh này gãi lòng bàn tay cô, đối phương ứng biến tình thế nhanh, tới là dừng, không biểu hiện quá đáng.
Lâm Lạc Nhiên phát tác không được, nhìn người ngoại quốc này, mày hơi nhướng lên, có thể ở đất nước bọn họ, chuyện này không là gì, nhưng đây là Trung Quốc, chẳng lẽ không hiểu đó là thái độ rất mất lịch sự?
Lại len lén nhìn Tô Xán, gần đây cô mới nhận ra, Tô Xán thực sự rất dễ ghen, chẳng qua là y che dấu rất tốt mà thôi. Hôm nay cùng Vệ Đinh Đinh xuất hiện, lại gặp cả Tô Xán, liền thấy có chút lúng túng, có điều lại nghĩ, mình đâu có là gì của y chứ, suốt ngày quanh quẩn bên cô bạn gái, nếu lần trước không gửi tin nhắn kia, đoán chừng y biệt tăm luôn, việc gì phải quan tâm tới tâm tình y ra sao, cho nên lúc nãy mới cố ý hời hợt gật đầu.
Thấy Tô Xán đã nhận ra mình đang nhìn, cười khẽ một cái, quay đầu đi.
Tô Xán thấy cô gái này thật khó thuần, nhìn thì đã thành thục hơn, tính khí càng quái đản, quyết định không chú ý tới nữa, không biết có hai cặp mắt không từ bỏ, một đầy ghen tuông của Vệ Đinh Đinh, một không rõ ý gì của Trình Thông Thông.
- Bạn cùng phòng của tôi.
Khi Đỗ Đại Duy cầm ly rượu tới, Trương Tiểu Kiều liền giới thiệu đám Tô Xán.
- A, lần đầu gặp các bạn, tôi là Đỗ Đại Duy, bạn lâu năm của Tiểu Kiều.
Đỗ Đại Duy nhiệt tình bắt tay từng người, uống hết một ly rượu trước:
- Thật đông quá, không chiếu cố chu đáo được, các bạn thông cao, hôm nay các bạn tới đây, tôi rất mừng, lần này uống ruộng, lần sau chúng ta là bạn bè rồi, mọi người chơi vui nhé..
- Mười giờ chúng tôi sẽ về.
Trương Tiểu Kiều rất giỏi hất nước lạnh vào người khác:
Khóe miệng Đỗ Đại Duy hơi co giật:
- Chơi thêm đi, chúng ta lâu lắm rồi mới gặp nhau mà, vừa tới đã muốn đi rồi, cậu thật là không lạnh nhạt với bạn bè.
- Thôi trò đó đi, hôm nay nhiều người như vậy, cậu ứng phó xuể là không tệ rồi, tôi bớt việc cho cậu đấy, chúng tôi không về thì KTX đóng cửa. Kiếm thời gian đi, chúng ta nói chuyện riêng với nhau.
Đỗ Đại Duy nghĩ một lúc rồi vỗ vai Trương Tiểu Kiều:
- Được, trong lòng cậu chưa quên người bạn này là được rồi.
Lâm Lạc Nhiên