- Tôi nghe nói cậu tham gia các hoạt động ngoại khóa không ít, cái gì mà biện luận, tổ chức tiệc tùng, tham gia clb, tôi cho rằng hiện giờ tinh lực chủ yếu của cậu đặt vào phương diện này phải không? Có nơi cậu không nên đi, có việc cậu không nên xen vào, bỏ qua học tập, không phải bỏ gốc tìm ngọn là cái gì?
Lý Xương Long nói những lời này cũng có ám chỉ Tô Xán tham gia bữa tiệc Feec, kỳ thực chẳng phải ai cũng có thiện cảm với mấy clb tinh anh này, nguyên nhân vô vàn, không ai thích một quyền lực ngầm tồn tại như vậy, cũng xuất phát từ tâm lý thù ghét người giàu..v..v..v... Lý Xương Long là người tương đối nghiêm khắc, nên ghét mấy câu lạc bộ kiểu này, ngứa mắt với Tô Xán là bắt nguồn từ việc hắn thầm yêu Đường Vũ, nhưng trước khi có mồi lửa Tô Xán bỏ tiết giữa chừng, hắn cũng chưa bao giờ làm khó Tô Xán.
Hiện giờ Lý Xương Long làm giáo viên, trợ lý nghiên cứu, là một trong tứ đại tài tử khu nam, trong mắt sinh viên vẻ vang lắm, thực chất địa vị trong trường không có gì, mỗi năm thông qua quan hệ thân thích nhờ lãnh đạo trường chiếu cố mới vất vả có được địa vị này.
Mục tiêu của Lý Xương Long là năm năm nữa tiến thêm một bước ở phương diện hành chính trường, kiếm lấy tí chức vị, số giáo viên trẻ trong trường giống hắn quá nhiều, không hề phong quang bên ngoài thấy, vừa khổ vừa mệt, học thuật bị chèn ép, quyền lợi bị quản chế.
Bởi vậy những thành phần ỷ nhà giàu có sống nhởn nhơ như Tô Xán rõ ràng cực kỳ đáng ghét.
- Tôi thừa nhận lý tưởng lần trước cậu nói là chính xác, ai cũng hi vọng mỗi người học tập là vì có được tri thức, để phong phú bản thân mà không phải vì tài phú và quyền lực, nhưng đó chỉ là chủ nghĩa lý tưởng thôi, cậu phải hiện thực một chút. Cuộc sống bây giờ cạnh tranh mạnh mẽ như thế, kiếm công việc không rõ ràng, không dựa vào cha mẹ, chẳng lẽ cậu không muốn có công việc tốt? Cậu học tập những thứ này, chẳng lẽ không phải vì thực hiện giá trị bản thân, không có tài phú và quyền lực, làm sao chứng tỏ mình?
Lý Xương Long uống một ngụm trà, lần trước tranh luận tuy không nói là thua, nhưng sự thực là không áp chế được Tô Xán, hắn luôn canh cánh trong lòng:
- Tôi không hoàn toàn phủ định cậu, lúc đó cậu nói "Giáo dục hàng đầu không phải là để sản xuất ra được bao nhiêu sinh viên, không phải đo đạc trường học lớn thế nào, môi trường học tập xa hoa ra sao, mà là buổi tối cuối tuần, nhìn phòng tự học có sáng đèn rực rỡ không, mỗi cá nhân có học vì tri thức, vì phong phú bản thân", tôi tán đồng điều này, cũng hi vọng cậu chăm chỉ học tập.
Gậy ông đập lưng ông, Lý Xương Long tin lần này mình nắm lý, thằng nhóc kia sẽ phải cúi đầu.
- Ồ, thì ra người nói câu đó là Tô Xán?
Một giọng nói hơi khàn của người hút thuốc lá lâu năm vang lên.
Mọi người nhìn về phía Lục Xuyên Minh, câu nói của Tô Xán một thời gây tranh cãi trên forum trường, trước đó không lâu hiệu trưởng Trương Tiểu Ất còn tuyên bố xây tòa nhà tính tổng hợp làm kiến trúc tiêu chí của trường học ở Thượng Hải, thậm chí mở rộng khu vực trường học lên 1000 mẫu, hiện đại hóa phòng học, mua sắm trang thiết bị, kết quả xuất hiện câu nói kia, không phải nhắm vào phương châm chấp chính của trường thì là cái gì?
- Nói thú vị lắm, không xây dựng phòng học, cũng lấy đâu ra “phòng tự học có sáng đèn rực rỡ”? Không có trang thiết bị nghiên cứu tối tân, chẳng lẽ chỉ vùi đầu vào giấy tờ không thôi sao? Trường ta có phải đại học hàng đầu không thì không tới lượt cậu đánh giá, cũng không phải chúng ta có thể đánh giá.
Tô Dĩ Nhất nghiêm giọng nói:
- Tô Xán, em là một sinh viên, như lời viện trưởng Lục đã nói, đây không phải chuyện em có thể đánh giá, đừng có nói bừa.
Có ý chỉ rõ thân phận của Lục Xuyên Minh cho Tô Xán biết.
Nhưng Tô Xán không phải sinh viên bình thường, bất kỳ vấn đề nào liên quan tới tư tưởng giáo dục là y không lùi bước,:
- Viện trưởng Lục, em không phủ nhận điều kiện cơ sở vật chất, mà nói mục đích của nó, ý em chỉ nói ra một vấn đề tâm thái, nhiều trường học đua nhau xây dựng đơn thuần giống con gà tức nhau tiếng gáy, tựa hồ không như thế thì không thể hiện được thực lực của trường. Đương nhiên đó là vấn đề thế diện, có điều trường học chú ý thể diện của mình, sao không nghĩ tới thể diện của sinh viên.
- Cũng giống như chuyện công khai thành tích thi cử ở bảng thông bao, đại đa số không thích khuyết điểm của mình phơi bày trước mặt người khác, cái này không khác gì dán xếp hạng thành tích dạy học của giáo viên. Viện trưởng Lục, tỉ lệ điểm cao trong môn triết học của thầy là bao nhiêu, thầy Lý, bao nhiêu người không hợp cách môn xác suất thống kê của thầy?
Lý Xương Long hơi run, thằng nhóc đuối lý lại bẻ hướng rồi, lại còn kéo vào chuyện này.
- Làm thế chẳng phải khiến mọi người gặp nhau đều xấu hổ sao? Em thừa nhận công bố thành tích có tác dụng kích thích đua tranh, nhưng chỉ cần công bố những người điểm cao thuộc top 100 có thể thực hiện tác dụng này, còn công bố toàn bộ thành tích, rất làm tổn thương tự tôn của người khác, giống như em hôm nay, tuyệt đối không muốn đứng trước mặt bao người tự tìm nguyên nhân tự phê bình mình.
Cũng không phải là người đầu tiên chỉ trích vấn đề này, thi thoảng trên forum trường cũng có sinh viên lớn tiếng phản đối, sinh viên bàn luận với nhau không ít, nhưng nói thẳng trước mặt lãnh đạo trường thế này thì không hề có.
Tới khi Tô Xán rời đi, Lục Xuyên Minh cầm cốc trà của mình, thổi lá trà nổi bên trên nhấp vài ngụm, không khỏi lắc đầu, chú nhóc này đúng là khác người.
Sau khi công bố điểm không lâu thì Cup bóng đá sinh viên năm thứ nhất đã khai mạc, văn hóa thể thao của ĐH Thượng Hải không bằng Đh Đồng Tề bên cạnh, người ta có ba sân bóng riêng biệt, mỗi tuần đều có một hai trận đấu. Tinh thần thể thao không bằng, nhưng tinh thần cạnh tranh không kém, đặc biệt là liên quan tới cấp khoa, tuy không có đội cổ động nữ chuyên nghiệp, song nghiệp dư thì không thiếu.
Lớp số bốn của Tô Xán tuyển ra đội bóng 11 người, cơ bản là gom góp cho có, chính Tô Xán cũng phải lấy thân làm sĩ tốt, y chẳng hứng thú với phương diện này.
Tất cả là tại Vương Đông Kiến quá giỏi quấy động, không thỏa mãn với chức quyền tổ trưởng lầu KTX, tới thẳng hội sinh viên, làm chức phó trưởng ban thể thao, cổ động Tô Xán tổ chức đội bóng, tốt nhất lấy mình làm gương, còn giúp Tô Xán một lá thăm tốt, theo lời hắn đối thủ là quả hồng mồm, muốn bóp thề nào thì bóp, bóp nhũn ra cũng không sao.
Nhưng mà Tô Xán đoán chừng tới lớp nào hắn cũng nói câu này, coi như hưởng ứng hắn, hắn leo cao trong hội sinh viên thì mình cũng có lợi, còn chuyện đá bóng, miễn không thua quá bẽ mặt là được.
Có điều ở lớp bàn nghe tán ầm ĩ, không khí hừng hực, cảm tưởng ai ai cũng chú ý tới mấy cuộc so tài, nhưng thực tế chẳng được như vậy, hai lớp đấu với nhau, chỉ có sinh viên hai lớp chú ý, khán đài thì rộng, mấy trăm người ngồi xem trông càng thưa thớt tới thảm thương, làm tinh thần càng kém.
Vớt vát duy nhất là đội ngũ trọng tài toàn bóng hồng, một mỹ nữ học tỷ của khoa văn học nước ngoài thuộc ban tuyên truyền hội sinh viên, còn có Trần Hảo sinh viên năm ba ban liên lạc đối ngoại, chính là người bán hoa cho Tô Xán.
Lớp Tô Xán thi đấu trận đầu tiên thì Trần Hảo là một trong số thành viên tổ trọng tài, nhìn thấy Tô Xán còn cười hì hì hỏi thăm Đường Vũ, khi đó Đường Vũ có tiết không tới, thực ra là Tô Xán cũng không khuyến khích Đường Vũ tới xem.
Thi đấu cấp lớp diễn ra không nóng không lạnh vài ngày, trận đầu thắng 3 -1, trận thứ 2 thắng 1 – 0, vậy là lớp Tô Xán lớ ngớ thế nào vào được vòng 1/8, dùng lời Lý Hàn mà nói là hoàn toàn là "chó ngáp phải ruồi."