Thi Duệ Cương từ xe đi xuống, tươi cười vẫy tay với đám nữ sinh, rồi quay sang nhìn Lâm Lạc Nhiên:
- Tôi mời các bạn cùng ăn cơm nhé.
An Uyển trêu:
- Thôi đi ạ, bằng cái xe của anh, có chở được hết không?
Thi Duệ Cương với Lâm Lạc Nhiên có thể nói là tiếng sét ái tình, thực ra hắn thấy Lâm Lạc Nhiên từ trước sự kiện ở sân bóng rổ, bất kể tướng mạo, cá tính, đều phù hợp với hình tượng cô gái hoàn mỹ trong lòng hắn. Chuyện ở sân bóng rổ, thật ra hắn có thể nhường, một đám nam sinh lại đi tranh chấp với mấy nữ sinh làm gì, nhưng vì để Lâm Lạc Nhiên có ấn tượng sâu sắc, nên mới đánh cược, thể hiện 120% năng lực bản thân.
Kết quả chẳng tạo ra được chút ấn tượng nào, sau trận đấu tuy trao đổi phương thức liên hệ, nhưng Lâm Lạc Nhiên chẳng bao giờ gọi lại, rủ đi chơi cũng bị từ chối, nếu không có mấy lần "tình cờ" gặp ở sân bóng thì chắc chẳng gặp được cô gái này. Nhưng hắn qua thời thiếu niên thuần tình rồi, biết theo đuổi nữ nhân phải kiên nhẫn chịu đựng, vào tay rồi còn chẳng phải thành cá thịt trên thớt.
Thi Duệ Cương nhanh chóng nghĩ ra giải pháp, nói:
- Vậy tôi đỗ xe ở đây, chúng ta cùng đi ăn.
Lâm Lạc Nhiên không bao giờ nhận lời đi ăn với hắn, cho nên hắn thường xuyên bị đám bạn trêu chọc vì vất vả chờ đợi ở nhà ăn, vì thế đành phải mời cả nhóm thế này.
Mắt đảo qua một vòng, Lâm Lạc Nhiên cũng có cách ứng phó:
- Nếu như anh muốn mời bọn họ, vậy vừa vặn mọi người đang muốn uống trà sữa đấy.
Thi Duệ Cương mau mắn nói:
- Được, dù sao tôi lái xe đi lấy cũng nhanh, mọi người uống gì...
Chiếc Arcord đi xa, Lâm Lạc Nhiên vỗ vai An Uyển:
- Hết nợ nhé, có người chủ động mời khách, mình được giải thoát rồi, bái bai.
Mấy cô gái phì cười, thầm thương cho anh chàng tội nghiệp chạy một chuyến uổng công rồi, ai chả biết bọn họ được hưởng sái Lâm Lạc Nhiên, An Uyển thở dài:
- Không biết bao nhiêu người thầm yêu anh ta, cho dù thanh danh phong lưu của anh ta không tốt lắm, nhưng người sẵn sàng nhào vào lòng không ít, xui xẻo thế nào lại thích Lạc Nhiên của chúng ta.
Lâm Lạc Nhiên chớp chớp mắt:
- Cậu có biết vì sao trong bộ phim tự nhiên Châu Phi, sư tử cơ bản suốt ngày nằm ngáp hoặc là đi lững thững, rất ít thấy khi nó thể hiện mặt hung mãnh của mình không. Có biết thú săn mồi mạnh mẽ nhất đó lại được gọi là động vật lười nhất không? Vì sư tử thấy con mồi là nó luôn dốc toàn bộ sức lức ra tấn công trong tích tắc, con mồi càng béo càng khơi lên dục vọng săn mồi của nó, thế đấy, có kẻ bị khơi lên dục vọng rồi, nhưng mình không phải là con mồi.
An Uyển lè lưỡi:
- Sao đạo lý cả cậu tanh máu như thế? Vậy cậu không phải là con mồi, tức là thú săn rồi, thế ai là mục tiêu của cậu? Chẳng lẽ thực sự là anh chàng ở ĐH Thượng Hải.
Lâm Lạc Nhiên chỉ cười, không tranh luận với An Uyển, điện thoại trong túi sách reo vang, lấy ra xem số, Lâm Lạc Nhiên ôm sách đi lên cây cầu nhỏ, tới cái hồ bao phủ bởi hàng cây um tùm.
- Tin tức mới này, Đào Tử về Thượng Hải rồi.
Giọng Vương Uy Uy phía kia điện thoại truyền tới:
- Đào Chử Hồng mang cả anh họ hắn ra rồi à? Hắn định làm gì?
Lâm Lạc Nhiên ngồi lên thành cầu, tay cầm di động, đôi mày đậm nhíu lại, Đào Chử Hồng là tên hoàn khố, hung hăng nhưng không đáng ngại, có điều Đào Tử là nhân vật xuất chúng nhất của Đào gia, được đông phái bồi dưỡng thành cột trụ tương lai ở đẳng cấp khác hẳn.
Đào Tử tốt nghiệp Đh Thanh Hoa, bằng thạc sĩ, khi có chủ trương dẫn tiền nhân tài chuyên nghiệp xuống địa phương, hắn được trong nhà cho đi rèn luyện một năm, làm trợ lý cục quy hoạch.
Hết một năm, được chính phủ đương địa giữ lại tiếp tục công tác hai năm, ba năm sau Đào Chử là phó chủ nhiệm cục quy hoạch.
Công vụ viên bình thường từ cấp khoa lên được cấp phó xử phải tốn 12 năm, còn Đào Tử nhờ vào điều kiện ưu đãi, chỉ ba năm đã hoàn thành bước nhảy vọt này, có thể nhìn ra Đào gia bỏ công sức lên hắn lớn thế nào, đương nhiên do Đào Tử năng lực đủ để gia tộc dốc sức bồi dưỡng.
Sau khi làm hết ba năm, Đào Tử được điều tới cục quản lý quy hoạch Thượng Hải làm trưởng phòng quy hoạch, trợ lý cục trưởng, ( điều lệ bổ nhiệm lựa chọn cán bộ lãnh đạo đảng chính phủ), tới cấp huyện phải có 5 năm tuổi nghề, trong đó 2 năm công tác cơ sở, có điều "cán bộ trẻ đặc biệt ưu tú, hoặc nhu cầu công tác đặc thù, có thể phá cách đề bạt". Đào Tử chưa tới ba mươi đã tới vị trí này, có thể nói bản thân là không đơn giản.
So ra thì Đào Chử Hồng là tên hoàn khố chỉ biết dựa vào gia tộc, có chút khôn vặt, không đáng kể.
Trong đám hậu bối cùng bối phận với Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên ở hai nhà Vương Lâm, chỉ có một người họ của Vương Uy Uy có thể so sánh với Đào Tử.
Lâm Lạc Nhiên ngẫm nghĩ nói:
- Đảo Tử khác với Đào Chử Hồng, anh ta sẽ không tham dự vào việc này đâu.
- Anh cũng biết thế, nhưng mà đề phòng trước vẫn hơn, dù sao đây không phải là Dung Thành hay Bắc Kinh, Thượng Hải nằm trong vùng thế lực của Đào gia. Anh chỉ biết Trương Hiền bảo Đào Tử và Đào Chử Hồng cùng nhau về Thượng Hải, còn mục đích không rõ, em chú ý tới Tô Xán chút là được, phòng khi chúng làm gì bất ngờ chúng ta lại trở tay không kịp.
Lâm Lạc Nhiên thở hắt ra một hơi:
- Em còn lo Tô Xán hơn, cậu ta chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nếu Đào Chử Hồng xúi Đào Tử đối phó với Tô Xán, chỉ cần khiêu khích một chút là Tô Xán phản ứng ngay, thật là phiền, cậu ta không hề biết bao nhiêu người đang đợi trò hay đâu … Được, nếu cần em đành đi gặp mấy thân thích mà em khuốn gặp mặt vậy.
……….
Ngày công bố thành tích cuối kỳ trước của ĐH Thượng Hải là một ngày thống khổ, bảng thông báo dán danh sách dựa theo thành tích, từ thứ 1 đến thứ bét.
Thi vào được trường này thì ai cũng có sự kiêu hãnh, nhưng Đh Thượng Hải cường địch như mây, ai ai cũng là cao thủ giáo dục ứng thi, càng tự tôn, bị người khác vượt qua càng dễ thành tự ti.
Cho nên đây là cái ngày làm nhiều giáo viên khó tính nhất trước đó cũng không nỡ nhìn.
100 vị trí đầu trên bảng, cơ bản đại biểu cho loại địa vị cao vời, đạp lên đầu vô số người khác, là tinh anh trong tinh anh, cái cảm giác bước lên đỉnh Thái Sơn, nhìn thấy núi khác nhỏ, há chẳng phải là một loại khoái cảm.
Mỗi khoa có một bảng thành tích riêng, tuy nói đây là cách thức giúp kích thích tinh thần học tập, nhưng cũng là một loại tàn nhẫn hiện thực, nói cho cùng khoái cảm của số ít luôn kiến lập trên đau khổ của đại chúng.
Cái bảng thông báo lại luôn ở chỗ bắt mắt nhất, sinh viên mỗi ngày ra vào đều nhìn thấy, thế nên phải nói ĐH Thượng Hải thành công rồi, nghe nói chứng sợ hãi mỗi năm lại có xu thế tăng lên.
Cho dù Tô Xán đã rất nỗ lực, học kỳ trước vẫn bị trượt một môn, vừa mới khai trường đã vội vội vàng vàng chuẩn bị học bù. Thành tích của Tiêu Húc là khá nhất, được liệt kê ở trang thứ 4 tức là top 200, còn Trương Tiểu Kiều và Lý Hàn tụt lại tít phía sau.
Lý Hàn thành tích học tập có thể cói là quy củ, xếp thứ 407 trên hơn 800 sinh viên khoa, nếu toàn bộ số sinh viên năm thứ nhất là chừng 3.000 thì hắn cũng lọt vào top 1.500, có thể nói nhìn lên trên biển người mênh mông, trong suống dưới cũng là mênh mông biển người.
Trương Tiểu Kiều thì chẳng cần phải xem thành tích làm gì, thường đi qua bảng thông báo chẳng buồn nhìn lấy một cái, vì về nhà được người cha thân là chư hầu một phương trong trường dùng công phu sư tử hống quát tháo hắn.
Vì Trương Tiểu Kiều thuộc trường phái, không bao giờ tốn công làm chuyện dư thừa, hắn chỉ cần qua là được, không cần điểm cao, phải biết rằng nhiều môn học có "chi tiêu trượt", muốt qua ải không chỉ có thành tích đủ tốt, còn phải đánh giá chính xác học lực chung, tốn công hơn cả vùi đầu học để cố gắng đạt điểm cao, vì thế Tô Xán đánh giá Trương Tiểu Kiều thành tích vừa đủ không phải học lại môn nào còn khó hơn cả Tiêu Húc, nhưng thành tích đó không làm cha hắn được nở mày nở mặt, lắm lúc Tô Xán nghĩ, Trương Tiểu Kiều đang cố tình chọc tức cha mình.
Sự thực thế nào thì chỉ có hắn mới biết.