Hai cô gái còn đang nghi hoặc thì nhìn thấy một cái xe đắt tiền đỗ trước mặt bọn họ, xuống xe là Trình Thông Thông toàn thân từ trên xuống dưới là bộ váy đen bó sát người, tất lụa đen, giày cao gót đen, chỉ có chiếc khăn lông quàng cổ màu trắng, kiêu kỳ quý phái, cực kỳ nổi bật.
Xuống xe phía bên kia là một nam sinh, cao khoảng 1m75, mặc cái áo khoác xanh, bên trong là sơ mi quy củ, trông rất thân thiện.
Đồng Đồng nhìn thấy cảnh này liền trêu:
- Oa, lần đầu tiên nhìn thấy Thông Thông đi ké xe của người khác đấy, thế nào, chắc gặp được ngựa ô rồi?
- Vì cái xe này mà cậu nghĩ mình gặp được ngựa ô rồi à? Xì, chẳng qua sáng nay nhà mình và nhà anh ấy ăn sáng cùng nhau, sau đó vì cùng tới trường nên cha anh ấy thuận tiện an bài đưa bọn mình đi thôi, đây chỉ là cái BMW 320, giá chưa tới một triệu, cái Cadillac của cha mình đắt hơn cái này nhiều đấy cô bạn ạ.
Trình Thông Thông vẫn cái dáng vẻ một cô đại tiểu thư đỏng đảnh cao ngạo thích khoe khoang thích mình vượt trội hơn người, nhưng mọi người đều quen với tính xấu nho nhỏ này rồi không cảm thấy khó chịu, bản tính là cô gái tốt, luôn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè khi cần.
Năm mới các cô bạn gọi điện chúc Tết được nghe Trình Thông Thông nói sắp đi Maldives nghỉ, còn bảo người mời là gia đình một nam sinh, cũng học ĐH Thượng Hải, nhà trong thể chế, là nha nội hàng đầu, ở Giang Chiết, Thượng Hải đều có mấy cái biệt thự.
Vừa xong ba cô gái còn ríu rít tham khảo chuyện này, đoán xem liệu anh chàng nha nội kia có hi vọng thành phiếu ăn dài hạn của Trình Thông Thông hay không? Vì thế mọi người chăm chú nhìn anh chàng này, chẳng lẽ là vị nha nội mới được giới thiệu cho Trình Thông Thông?
Bề ngoài không tệ, nhưng tiêu chuẩn của Trình Thông Thông cực cao, e lần này cũng không thể lâu dài.
- Phải rồi, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Nhậm Vĩ Danh.
Trình Thông Thông giới thiệu hai bên:
- Đây là những người bạn cùng phòng của em, tên Đồng Đồng, Nguyễn Tư Âu, đều là mỹ nữ cả đấy, còn đây là cặp đôi thiếu nhau một ngày là khó ở, Đường Vũ và Tô Xán, trước Tết thấy họ về quê cùng nhau, giờ sau Tết gặp lại vẫn thấy, cảm giác như suốt kỳ nghỉ bọn họ dính với nhau vậy.
Nhậm Vĩ Danh chào hỏi từng cô gái, cuối cùng bắt tay Tô Xán, mỉm cười nói:
- Cái tên này tôi đã không còn xa lạ gì nữa.
Mọi người cùng cười, học kỳ vừa rồi Tô Xán có thể nói là nhân vật gây tranh cãi nhất của năm thứ nhất, chuyện tốt có chuyện xấu có, từ lớp học tới forum trường đều có bàn tán, độ nổi tiếng có thể nói là phủ sóng toàn trường.
Trình Thông Thông cũng nhìn ra sự thay đổi của Tô Xán, còn đưa mặt tới gần người Tô Xán hít hít, sau đó nhìn Đường Vũ, Đường Vũ vội cúi đầu xuống né tránh, nhưng hành động đó không khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Trình Thông Thông cười ma mãnh:
- Đường Vũ, đêm qua không ngủ ngon hả? Mắt hơi thâm kìa.
Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu liên tưởng một chút là hiều ra, đầu tiên là phì cười, sau đó ôm nhau cười ngặt ngoẽo.
Trình Thông Thông chưa thôi, nhìn Tô Xán, bĩu môi ra vẻ xem thường:
- Cậu cũng không cần mang cái mặt đắc ý như gà vừa đẻ được trứng như vậy đâu, hai người yêu nhau từ cao trung đấy, gần nửa thập kỷ rồi đấy, người khác không chừng đã có con.
Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu càng cười tợn chảy cả nước mắt ra, người đi qua đi lại chỗ này vốn đông đúc, lại tụ tập bốn mỹ nhân, bây giờ càng có cớ để ngắm nhìn.
Đường Vũ mặt nóng như lửa đốt, không thể phản công, chỉ có thể tức giận đem hết món nợ này tính lên người Tô Xán, Tô Xán chỉ biết cười gượng.
Cũng may đây là nơi công cộng, ba cô bạn không trêu quá đáng, nhưng hôm nay về phòng Đường Vũ khó thoát một phen trêu chọc nữa, quay sang hỏi lai lịch Nhậm Vĩ Danh.
- Này, anh xách đồ giúp em, lát nữa thuận tiện mang đồ tới KTX.
Trình Thông Thông nói chuyện chẳng để ý tới cảm giác của người khác:
- Này, ánh mắt của mọi người kỳ quái lắm đấy biết không hả, đừng có mà hiểu sai đó, giữa chúng tôi không hề có cái gì hết.
Nhậm Vĩ Danh học ở học viện chính sách công cộng và phát triển xã hội, năm hai, hơn một họ một khóa, vóc dáng không cao, tướng mạo cũng chỉ là dễ nhìn, so với hình tượng lý tưởng của Trình Thông Thông thì có chênh lệch, nhưng riêng bối cảnh của hắn đủ bù cho sự thiếu hụt này.
Trình Thông Thông là cô gái khó chiều dễ thay đổi, nhưng có vẻ Nhậm Vĩ Danh chẳng hề có chút phật ý gì vì việc bị Trình Thông Thông chối bỏ quan hệ cùng sai như sai vặt, lặng lẽ đứng bên nghe bốn cô gái tíu tít chuyện trò. Cùng một phe với Tô Xán.
Bọn họ xếp hàng nộp tiền học kỳ hai, Nhậm Vĩ Danh đứng ở bên cạnh Tô Xán, không thích nói chuyện lắm, Tô Xán thấy mới mẻ, ít gặp anh chàng nha nội nào mà lại có tính cách ngại ngùng này, vì đa phần đám nha nội rất tự tin.
Mà cũng phải, đám nha nội hoàn khố mà mình gặp toàn ở mấy hộp đêm, quán bar mà hiển nhiên là đám đại thiếu gia thích chơi thứ kích thích, nghĩ lại đúng là chưa bao giờ được gặp nha nội nào ở trường hợp bình thường, đám Vương Uy Uy ở trong quán game là gì, xem ra mình sinh hoạt cũng chẳng lành mạnh như bản thân nghĩ.
- Tôi đã nghe nói tới cậu.
Trước đó hai người toàn nói đề tài thiếu dinh dưỡng như hỏi han nhau chuyện học tập, kêu ca ít về tình trạng phòng ốc.
- Lúc nãy anh đã nói rồi mà.
Tô Xán hơi ngạc nhiên, anh chàng này mất trí nhớ ngắn hạn à?
- Không phải, khi cậu ở Dung Thành tôi đã nghe nói tới cậu rồi.
Nhậm Vĩ Danh lắc đầu:
- Không ngờ gặp được lại trông cậu như thế này.
Tô Xán cười tự trào:
- Chắc điều anh nghe được không phải cái gì hay ho rồi, đúng không?
Nhậm Vĩ Danh mỉm cười, coi như xác nhận:
- Đào Chử Hồng thực ra không tệ đâu, chỉ là đôi lúc ngang ngược mồm miệng một chút, bạn bè cậu cũng không tiện khuyên bảo, đều nói tính cách này của cậu ta sớm muộn sẽ chịu thua thiệt... Chuyện cậu đập xe của cậu ta giờ thành chuyện thú vị rồi.
Đào Chử Hồng không tệ? Chỉ là không tệ với đám hoàn khố thôi, giống như dân giang hồ khen ai đó nghĩa khí, chỉ là nghĩa khí của đám lưu manh với nhau, lời này chẳng giá trị, thư nói với người dân bị hắn cướp nhà rằng hắn là người không tệ xem.
Thế nên Tô Xán chỉ nói qua loa:
- Đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.
- Tôi chỉ thấy Đào Chử Hồng thật xui xẻo, chuyện này ầm ĩ ở Dung Thành, làm cả chuyện làm ăn cũng gặp vấn đề, nghe nói anh họ hắn vì chuyện này từ Bắc Kinh chạy về, cho hắn một cái tát, Đào Chử Hồng cũng không phải dễ dàng gì...
- Anh nói với tôi chuyện này cũng vô ích, đó là chuyện gia đình họ, còn tôi chẳng có thiện cảm gì với Đào Chử Hồng hết.
Tô Xán thẳng thắn nói, tránh tên này có ý hòa giải, y và Đào Chử Hồng không phải là mâu thuẫn sống còn, nhưng tuyệt đối không có chút khả năng hòa hoãn nào:
Nhâm Vĩ Danh thấy Tô Xán không muốn nói sau hơn về chuyện này cũng thôi:
- Tôi chỉ nói cái nhìn cá nhân của mình thôi, không có ý gì.
Xong hết thủ tục, chuẩn bị rút, thấy Nhậm Vĩ Danh xách đồ lên, Tô Xán nghĩ một chút nói:
- Anh thấy Trình Thông Thông thế nào?
Nhậm Vĩ Danh ngẩn ra nhìn Tô Xán, hơi hiểu lầm ý y:
- Trong nhà an bài chúng tôi quen nhau, tiếp xúc thêm hẵng nói.
- Cô ấy tuy tính tình hơi khó chịu một chút, nhưng cô ấy hoàn toàn không có ác ý gì cả, là cô gái rất tốt, nếu anh chỉ có ý định chơi bời thì đừng gặp cô ấy nữa.
Tô Xán bổ xung:
- Đương nhiên, đó chỉ là một kiến nghị của tôi thôi.
Nhậm Vĩ Danh gật đầu, xách túi đồ lên, nhìn bóng hình Trình Thông Thông trong đám đông:
- Tôi hiểu rồi.