Vì Tô Xán xuất hiện mang tới hiệu ứng cánh bướm khiến quá nhiều nhân tố trở nên không xác định, bản thân sự phát triển của Facebook không thuận buồm xuôi gió, người ngoài chỉ nhìn thấy thứ truyền thông thổi phồng, mà khôn biết được để nó phát triển lên khó khăn thế nào.
Tô Xán chỉ biết phương hướng chung chung của Facebook, nhưng tình hình bây giờ phương hướng đó không thể chính xác nữa rồi.
Từ năm thứ ba y và Đường Vũ rời Dung Thành, bay tới Boston là thế giới đã bắt đầu thay đổi, lịch sử của Facebook cũng thay đổi, y và Mark đã đối diện với vô vàn khó khăn, ai cho rằng quay trở lại quá khứ chỉ cần làm một sự kiện lớn là có thể ngồi rung đùi đợi thu hoạch là suy nghĩ không thiết thực.
Sự kiện cha y trọng tổ tập đoàn Đại Dung nhắc nhở Tô Xán không nên coi thường quỹ tích lịch sử, Facebook chính thức thành lập vào năm 2004, không cẩn thận rất có thể khiến Facebook chìm xuống tới thời điểm đó mới gượng dậy được, nhưng tới khi đó Mark trải qua đả kích liệu có còn đủ tự tin, đủ nhiệt huyết như ban đầu nữa không, Facebook liệu có còn gắn với cái tên Mark Zuckerberg nữa không?
Vì vậy mà Tô Xán rất nóng ruột, nếu chỉ là chuyện của mình đã đành, nhưng y đã thay đổi lịch sử nếu để nó ảnh hưởng xấu tới Mark thì y sẽ vô cùng áy náy, chuyện cần kíp bây giờ là phải nhanh xác định tình huống, gõ bàn phím:" Mark, cá nhân tôi rất cảm động vì cậu muốn đem tới cho tôi niềm vui bất ngờ, nhưng chúng ta là đối tác, chúng ta có chung lý tưởng, hãy cho tôi biết rốt cuộc cậu định làm cái gì?"
Sau khi phát tin nhắn đi, Tô Xán chỉ còn biết chờ đợi, vì Mark không online, đồng thời cũng bắt đầu xem xét lại, mình thực sự có được 16 triệu USD đầu tư mà chỉ cần bỏ ra 5% cổ phần thôi sao? Chỉ có y biết tương lai của facebook, điều đó cho y tự tin mạnh mẽ, nhưng trong mắt người khác, yêu cầu của Tô Xán rõ ràng không phù hợp với các phân tích kinh tế, là hành vi điêu rồ, ngông cuồng.
Chiêm Hóa nhất định tức giận, trong mắt ông ta mình có lẽ là kẻ ỷ tài cuồng ngạo, rất có thể vì thế Chiêm Hóa bỏ vụ đầu tư này.
Tất cả vẫn là ẩn số.
Trời đêm tĩnh mịch, Tô Xán dựa vào lưng ghế, thi thoảng đẩy chân xoay tròn người, Mark vẫn chưa trả lời tin nhắn, làm Tô Xán rất bất an.
Hi vọng nó không liên quan tới facebook, nhưng lời tự an ủi này bản thân Tô Xán cũng thấy quá hoang đường, Mark muốn chia sẻ áp lực với mình, áp lực lớn nhất của bọn họ bây giờ là gì? Tìm nguồn đầu tư cho facebook, không phải Tô Xán không tin Mark, Mark là thiên tài, Tô Xán học được rất nhiều điều từ Mark, nhưng Mark chưa đủ thành thục, tâm tính thiếu niên rất nặng, nếu 3 - 4 năm nữa thì Tô Xán không cần lo lắng gì, nhưng bây giờ không thể không lo.
Rất có thể đây là sự kiện chuyển ngoặt lớn nhất của facebook từ khi sáng lập tới giờ.
Ngoài trời đổ mưa xuân li ti, Tô Xán đứng ở bên cửa sổ, để mặc gió thi thoảng mang giọt nước phất qua mặt, để lại trên mặt y mảng ướt át, chẳng biết cứ đứng ngây người trầm tư như thế bao lâu, tới khi bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình.
Có tin nhắn của Đường Vũ:” Em về nhà rồi!” Mấy ngày Tết Đường Vũ cũng rất bận theo cha mẹ tới nhà thân thích, có điều tin nhắn thông lệ mỗi ngày không thể thiếu.
Tô Xán cầm lấy gọi điện cho Đường Vũ, bên kia vừa nhận máy đã nói:
- Anh nhớ em.
Bởi vì mới tỉnh lại sau thời gian dài trầm tư, cho nên giọng nói của Tô Xán không thể tránh khỏi rất sa sút.
Đường Vũ nhận ra ngay tâm tình của Tô Xán bất thường:
- Đang khổ não chuyện gì vậy?
- Có một số thứ anh không chắc chắn, anh không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Giọng Tô Xán hơi trầm thấp:
- Trước đó không phải anh cũng không biết sao?
Đường Vũ nhẹ nhàng nói:
- Nếu như không biết, vì sao không lựa chọn một con đường mình cho rằng là đúng nhất. Vì chúng ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên mới đi làm, vì sao không làm trước, rồi sau đó xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Đúng là người trong cuộc thì mơ hồ, chỉ lời của Đường Vũ làm Tô Xán thông suốt. Có điều Tô Xán nghe giọng thuyết giáo của Đường Vũ, Tô Xán muốn đánh mông nha đầu thật đau.
- Ừ, em nói rất đúng..
Tô Xán giọng trầm thấp:
- Đường Vũ, anh có chuyện này cần phải thương lượng với em.
Tô Xán lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm túc thế này, Đường Vũ vô hình trung bóp chặt di động, chẳng lẽ gặp phải khó khăn gì, hít sâu một hơi lấy tinh thần:
- Em nghe đây, anh cứ nói đi.
Lừa được nha đâu này rồi, Tô Xán cố lắm mới nén được cười, nghiêm túc nói:
- Hôn anh một cái.
Đường Vũ ở đầu kia nín thở chờ đợi, vừa nãy tâm trạng Tô Xán nặng nề, bây giờ lại nói với giọng nghiêm túc như thế, làm tim cô gần như thắt lại, ai ngờ y lại vô tâm giở trò đùa này, làm đầu cơ hơi choáng váng, tuy cũng thở phào nghĩ không có chuyện gì là tốt rồi, nhưng không khỏi tức giận, mỉm cười nói một câu đầy ẩn ý:
- Nhưng mà anh lại không ở bên cạnh em.
Tức là nếu ở bên cạnh thì sẽ cho hôn à? Tô Xán thực sự chỉ muốn ngay lập tức chạy sang nhà Đường Vũ, ôm lấy nha đầu này, nhưng mà bây giờ Mục Tuyền và ông Đường ở nhà nên chỉ có thể nghĩ vậy thôi, càng nghĩ càng ngứa ngáy, nuốt nước bọt:
- Không thành vấn đề, nếu không em hôn qua điện thoại một cái, nghe thấy tiếng của em là anh thỏa mãn rồi.
Đừng nghĩ hai bọn họ ở Đh Thượng Hải ngày ngày dính vào nhau, ôm ấp âu yếm, thiếu mỗi bước cuối cùng thì hôn qua điện thoại chỉ là việc nhỏ. Với cô gái bình thường không hề gì, nhưng Đường Vũ tính cách nghiêm túc khô khan, không quen nhất là phải làm nũng làm ra vẻ đáng yêu, chuyện này với cô mà nói là thử thách tâm lý không nhỏ.
Bên kia im lặng một thời gian dài, Tô Xán nín thở lúc này không thể bỏ lỡ chút âm thanh nào.
Mãi mới nghe được tiếng "chụt" nhỏ như muỗi kêu, Tô Xán đương nhiên không hài lòng, hậm hực làm ầm lên:
- Từ khi ở trường về tới giờ chỉ được nắm tay một lần, ôm không có, em phải bồi thường cho anh, tối nay ngủ không được kéo cửa sổ.
Nha đầu này có thói quen đá chăn ra khi ngủ, tưởng tượng cảnh Đường Vũ nằm trên giường chăn đá một bên, quần áo xộc xệch thôi đã muốn chảy nước dãi.
- Đừng mơ.
Trong kính viễn vọng Đường Vũ vừa mới khó khăn lắm mới hôn gió một cái mà mặt đỏ bừng từ cổ lên đầu, nghe yêu cầu vô xỉ này lườm về phía Tô Xán một cái, sau đó xoay người rời ban công cửa sổ về phòng ngủ, kéo roẹt một cái, che kím rèm đi, để Tô Xán tắt hi vọng, còn độc ác thêm một câu:
- Sắc lang, em đi tắm rồi ngủ đây.
Đường Vũ mỗi ngày đều ngủ sớm, thói quen nghỉ ngơi của cô rất nghiêm ngặt, sau mười giờ là tắm, trước 11 giờ là ngủ. Cho nên hoạt động năm mới Tô Xán không ép Đường Vũ đi cùng mình
Yêu cầu không được thỏa mãn, có điều trò chuyện với Đường Vũ, tâm tình vốn nặng nề trở nên nhẹ như mây bay.
Tô Xán không đợi được tin nhắn của Mark, nhưng lại nhận được điện thoại tới từ Mỹ.
Người gọi điện thoại là một giám đốc của Chiêm Hóa, họ Diệp, té ra là thời gian qua Chiêm Hóa sang Mỹ tiếp xúc với Mark, hi vọng đột phá từ Mark tham gia đầu tư, kết quả Mark đồng ý phương án của một công ty đầu tư khác, chuyện này bọn họ cũng vừa mới được biết, Chiêm Hóa muốn Tô Xán nhanh chóng sang Mỹ một chuyến, nếu không cả ông ta và Tô Xán có thể gặp phải tổn thất không thể dự đoán trước.
Tô Xán chấn động, không ngờ mời đầu năm không được sống yên, e rằng y không thể không tạm thời rời Dung Thành.