Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên đứng đối diện với nhau, chỉ cách hai bước chân, vẽ ra bức tranh lãng mạn, ấm áp, không ai phải gồng mình làm ra vẻ tự nhiên như lúc nãy nữa, dần dần lộ ra tình cảm thật của mình.
Tô Xán nhẹ nhàng nói:
- Không quan trọng, dù sao hắn đáng ăn đòn.
- Hôm nay tôi mua quà cho mọi người, không có phần của cậu, cậu có giận không?
Không tức giận mà được à, nhưng mình có thể tỏ ra giận sao? Tô Xán cười:
- Mình nói rồi, mình hiểu mà, không cưỡng cầu.
Ánh mắt Lâm Lạc Nhiên hơi lấp lóe, rất giảo hoạt, như tóm được đuôi của Tô Xán vậy:
- Vậy lúc tôi quay lại cười với Đào Chử Hồng, cậu cũng không giận phải không?
Tô Xán càng cười tươi hơn:
- Đương nhiên rồi, làm sao mình phải giận cơ chứ?
- Ngay từ câu đầu tiên, cậu đã nói trái lòng, không ngờ Tô Xán thật thà ngày nào bây giờ lại biến thành kẻ nói dối không chớp mắt như thế.
Lâm Lạc Nhiên vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi:
Được rồi đại tiểu thư cô thông minh nhìn ra người ta nói lời trái lòng, không biết cho người ta giữ chút thể diện à? Tô Xán ngứa tay, muốn đánh cái mông cứ vểnh lên như trêu tức mình của Lâm nha đầu.
- Được rồi, trường hợp đó nếu là anh tôi thì sẽ không vui, Uy Uy cũng khó chịu, cậu là bạn thân của tôi thế nên lần sau nếu có trường hợp như vậy, tôi cũng cho cậu quyền được giận.
Ai cần cái quyền quái quỷ đó làm gì, Tô Xán dở khóc dở cười.
- Tôi chưa tới mức vô tâm tới mức đó đâu, đây là quà của cậu.
Lâm Lạc Nhiên kéo túi xách ném cho Tô Xán một cái hộp.
Tô Xán thuận tay mở ra, là socola hơn nữa là socola Italia, rất đắt tiền, có hơi ngẩn ra, socola cũng giống như hoa hồng, không phải thứ tặng tùy tiện.
Lâm Lạc Nhiên hơi đỏ mặt, nói nhanh:
- Đừng hiểu lầm nhé, cái này là để bù cho lễ Giáng Sinh thôi, khi đó đã nói trước rồi... Được rồi cậu không đi thì tôi cũng đi, mệt chết thôi, phải về nhà tắm rồi đi ngủ.
Nói xong phất tay một cái:
- Ngủ ngon.
- Đợi đã.
Tô Xán sao còn không hiểu tâm ý của Lâm Lạc Nhiên, bẻ socola một nửa cho vào mồm, một nửa đưa cho cô:
- Quà giáng sinh của mình cũng là socola, vừa vặn, mỗi người chúng ta một nửa.
Rồi không dám nhìn mặt Lâm Lạc Nhiên chạy ra đường bắt một cái taxi đi mất.
Chiếc xe đi rất xa rồi, Lâm Lạc Nhiên vẫn ngây ra, sau đó gấp miếng socola vào túi sách, quay người hậm hực đi vào biệt thự, lẩm bẩm:
- Ai muốn cùng cậu chia mỗi người một nửa...
Nói tới đó chợt nghĩ ra cái gì đứng lại, lấy miếng socola ra:
- Lại còn là nửa nhỏ nữa, cố ý à?
Đó là món quà Lâm Lạc Nhiên thấy tuyệt vời nhất được nhận từ trước tới giờ.
………….
Vậy là mâu thuẫn với Lâm Lạc Nhiên kết thúc, trước đó chỉ cần bình tĩnh lại không khó đoán được đầu đuôi câu chuyện, cả hai đều không còn khúc mắc gì với nhau nữa, quan trọng là giải quyết thế nào, cả hai đều biết tình cảm của nhau, nhưng lại không thể công khai, khi nói ra, sẽ không thể làm bạn với nhau được bình thường được nữa, tương lai rồi sẽ tới một ngày chuyện này phải có một kết thúc, nhưng không ai muốn nhắc tới, nghĩ tới, cũng như không ai muốn “đau ngắn hơn đau dài”, đoạn tuyệt quan hệ với nhau vậy.
Lâm Lạc Nhiên tuy lấy hai người Uy Uy làm cái cớ, cho Tô Xán giận, là ngầm thừa nhận để có có chút quyền “bạn trai “ rồi.
Tô Xán bẻ tặng lại Lâm Lạc Nhiên socola cũng có hàm ý cô biết, tình cảm của mình, còn việc bẻ nửa nhỏ thuần túy là ngẫu nhiên, không phải như Lâm Lạc Nhiên nghĩ.
Tóm lại chuyện vừa rồi làm sự hiểu ngầm ăn ý của Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên tăng thêm một bậc, đây là trạng thái tuyệt vời nhất, giống như hồi ở Hạ Hải, sau cái đêm hôm đó, Tô Xán và Đường Vũ ăn ý không nói tới nó, chỉ tập trung hưởng thụ ngày tháng bên nhau vậy.
Tô Xán vừa xuống xe ở cổng tiểu khu, trả tiền xong thì di động trong túi rung lên, mở ra xem là một tin nhắn của Đường Vũ:” Giảng hòa với Lạc Nhiên rồi phải không?” làm y sợ hết hồn quay đầu nhìn quanh, không thấy bóng dáng Đường Vũ đâu.
Nghĩ một lúc, Tô Xán bấm điện thoại gọi cho Đường Vũ, bên kia nhanh chóng bắt máy:
- Em đang ở đâu thế?
- Em đang ở nhà bà ngoại.
Giọng Đường Vũ nửa đùa nửa thật:
- Sao gọi điện lại nhanh như thế, chột dạ?
- Ai nói cho em biết, anh chỉ sợ em nghĩ nhiều thôi.
Tô Xán kiếm một chỗ vắng người ngồi xuống, dù có chút tình cảm vi diệu với Lâm Lạc Nhiên thật, tin rằng sau buổi tối Giáng sinh đó khó có thể giấu được Đường Vũ, nhưng Tô Xán không bao giờ làm gì tổn thương tới cô, cho nên vừa rồi chỉ hơi bất ngờ, y có đủ thản nhiên để thắng thắn với Đường Vũ:
- Sao em lại biết anh và Lạc Nhiên đã giảng hòa?
Nghe giọng nói của Tô Xán, Đường Vũ thở phào, mặc dù Tô Xán là chàng trai đầu tiên cô yêu, hoàn toàn không có kinh nghiệm nào trước đó, nhưng cô không ngây thơ cho rằng Tô Xán chỉ có tình cảm với một mình mình, đại khái đây là bệnh chung của tất cả nam nhân đi, nam nhân có thể nảy sinh tình cảm với nhiều cô gái một lúc, chỉ khác là tình cảm đó phân hơn kém, trong tim nữ nhân thì chỉ chứa một người, người đó chưa đi thì người khác không tiến vào được.
Mặc dù trước mặt Tô Xán, Đường Vũ luôn hạnh phúc vui vẻ, nhưng kỳ thực trong lòng cô vẫn luôn chất chứa nhiều thứ, giống như có cái dằm nhỏ, không làm người ta đau, nhưng khi chạm phải khiến người ta không hề thoải mái.
Đường Vũ biết Tô Xán luôn có tình cảm với Trần Linh San, chẳng qua người Tô Xán chọn là cô, sau đó cô rời Hạ Hải, chắc chắn càng ủ mầm cho tình cảm đó phát triển, cuối cùng Tô Xán lần nữa rời bỏ Hạ Hải đuổi theo cô, tình cảm với cô trước sau như một, thế nên Đường Vũ đành phải chấp nhận sự tồn tại của hình bóng khác trong tim Tô Xán.
Tô Xán càng ngày càng ưu tú, gia cảnh tốt, bản thân tự sáng nghiệp thu được thành tích đáng nể, ngoại hình ưa nhìn, tính cách lại tốt, biết quan tâm, không uống rượu, không hút thuốc, đôi lúc hơi mặt dày một chút nhưng đó không phải là khuyết điểm, lại còn là sức hút với cô gái, khiến người ta không thấy khô khan nhàm chán.
Các cô gái chỉ cần tiếp xúc với Tô Xán lâu ngày, khó tránh khỏi sinh tình cảm, giống như bạn những người bạn cùng phòng của cô, đều có thiện cảm với Tô Xán ở mức độ khác nhau, chỉ vì biết chuyện cô và Tô Xán nên không cho thiện cảm đó phát triển thêm mà thôi.
Chuyện Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên dù từ lâu cô xác định mối quan hệ này khó tiến thêm một bước nữa, cô cũng cố tình lợi dụng mối quan hệ này ngăn cản các cô gái khác tiếp cận Tô Xán, cũng như để Tô Xán không để ý tới cô gái khác nữa.
Đến nay Tô Xán vẫn thể hiện xứng đáng với sự tin tưởng của cô, nhưng Đường Vũ không quên thi thoảng cảnh cáo một chút cho Tô Xán biết.
- Một người bạn kể cho em chuyện xảy ra ở buổi tụ hội của anh rồi, nghe giống như Lạc Nhiên đang tái hiện lại bữa tiệc Giáng sinh kia vậy, cô ấy phát tiết đủ rồi tất nhiên sẽ giảng hòa với anh thôi.
Tô Xán nghe Đường Vũ nói thế hơi ngớ ra, quả thực Lâm Lạc Nhiên đầu tiên là cố tình làm mình ghen tỵ, sau đó lại đánh Đào Chử Hồng, có vẻ khá giống diễn biễn của tiệc Giáng sinh hôm đó, vậy mà mình không nhìn ra, nha đầu này thật đáng sợ, không ở hiện trường mà còn nhìn thấu hơn mình.
- Vậy Lạc Nhiên tặng cho anh cái gì?
Tô Xán lại lần nữa giật mình đứng dậy, dù biết không có khả năng, đầu vẫn không kìm được một vòng, quát:
- Này, không được dọa anh, có biết anh đang ngồi một mình trong đêm không hả?
Đường Vũ không khỏi có chút đắc ý:
- Vậy là em lại đoán trúng rồi hả?
Nha đầu này đáng sợ hơn cả ma nữa, Tô Xán cũng không dại nói thật hoàn toàn:
- Cô ấy tặng anh một phong socola, anh bóc ăn luôn tại chỗ.
- Anh ăn luôn? Anh anh đúng là hết nói.
Đầu kia điện thoại Đường Vũ sửng sốt, sau đó cười khanh khách, Đường Vũ rất ít khi cười ra tiếng như vậy, Tô Xán nghe mà tâm tình cũng vui vẻ theo rất nhiều, cảm giác này thật tốt.
- Tại anh đó, mẹ em nghe thấy tiếng của em rồi.
Đường Vũ nén cười, hạ giọng nói nhanh:
- chúc ngủ ngon.
- Chúc em ngủ ngon.
Tô Xán tắt mày.