Tô Xán bị điện thoại của Đường Vũ đánh thức, hôm qua y xem dvd ngủ mất, đó là phim Đạo Oản - Happy Funeral của đạo diễn Phùng Tiểu Cương, phim hót nhất trong nước năm 2001, Tô Xán bây giờ mới có thời để ôn lại, kết quả chưa xem hết đã ngủ mất.
Trong điện thoại Đường Vũ nói:
- Em tới cổng tiểu khu nhà anh rồi.
Tô Xán ngồi bật dậy, rất bất ngờ, rõ ràng nhớ chiều nay Đường Vũ và Mục Tuyền, không tụ hội với mình và đám Vương Uy Uy, sao mới sáng sớm đã tới ngoài tiểu khu nhà mình?
Tuy mặt trời đã mọc, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, Đường Vũ mặc cái áo khoác hồng đào bằng nỉ rất dầy, áo len cổ lọ, quần jean, giày bốt cao tới gối, đi đôi găng tay len trắng, đứng dưới cây ngô động bị gió thổi chúp mũi hồng hồng.
Tô Xán len lén đi tới sau lưng Đường Vũ, nhưng nửa đường bị Đường Vũ phát hiện ra, vì cô thi thoảng lấm lét nhìn quanh, như sợ có ai nhận ra mình.
- Đi thôi, em mua quần áo cho anh.
Tô Xán vừa tới, Đường Vũ vội vàng kéo tay Tô Xán đi thật nhanh.
Biết Đường Vũ sợ cái gì, lo bị cha hoặc mẹ Tô Xán nhìn thấy, nên kéo cả cổ áo len lên che mặt, vốn còn định trêu cô vài câu, nghe thế lòng Tô Xán ấm áp hạnh phúc, thời gian về nhà cơ hội gặp Đường Vũ rất ít, y có đống chuyện cần xử lý, Đường Vũ cũng phải đi thăm ông bà, vốn tưởng rằng phải qua Tết mới gặp nhau.
Trước Tết, Tô Xán cứ thấy trái tim thiêu thiếu cái gì đó, hiện giờ gặp Đường Vũ, chút thiếu hụt đó được lấp đầy rồi.
Hai người tới Đôn Hoàng, 10 giờ không phải là sớm nữa, nhưng đi mua sắm ở TTTM vẫn là sớm, vậy mà người tới mua sắm đã rất nhiều rồi, y và Đường Vũ còn chưa phải là những người tới sớm nhất. Ở Đôn Hoàng chỉ có cực ít cao tầng biết Tô Xán là ai, nhân viên bình thường không hề biết.
Hai người liên tiếp đi mấy cửa hàng độc quyền, Đường Vũ còn bắt Tô Xán thử một số loại quần áo trào lưu nhất, ai ngờ Tô Xán dáng rất tốt, mặc vào lại chẳng ra cái thể loại gì, làm Đường Vũ cười suốt, bọn họ không chỉ mua sắm, còn hưởng thụ quãng thời gian ở bên nhau.
Đường Vũ đi mua quần áo cho cha mẹ, lần đầu tiên chọn quần áo cho nam nhân, vừa thấy mới mẻ cũng có chút lóng ngóng.
Nhìn Tô Xán vào phòng thay quần áo, ngồi ở ghế, dưới ánh đèn sáng trưng, Đường Vũ như con búp bê sứ tinh xảo tất nhiên thành tiêu điểm của người qua đường.
Hôm nay cô gọi Tô Xán đi mua quần áo không phải là nổi hứng bất chợt, cô biết hôm nay Tô Xán đi tham gia cuộc tụ hội với đám Vương Uy Uy, mặc dù từ khi trở về hai bọn họ còn chưa gặp nhau, nhưng luôn cập nhật cho nhau lịch trình mỗi ngày, Đường Vũ cũng biết gần đây Tô Xán được rất nhiều người rủ tham gia các loại tụ hội, đều bị y từ chối.
Buổi tụ hội hôm nay Tô Xán không từ chối được, phải đi, mà Tô Xán thường ngày ăn mặc tùy tiện, Đương Vũ đương nhiên muốn chuẩn bị cho y một bộ quần áo tươm tất.
Hiện Tô Xán giao tiếp không phải đơn thuần là bạn bè tụ họp ăn uống ca hát nữa, bọn họ lên đại học, nhiều phương diện đã là người trưởng thành, đi gặp gỡ những người bạn của Vương Uy Uy, chắc chắn có lợi cho việc mở rộng mối quan hệ của Tô Xán, những người đó có thể đem lại lọi ích cho sự nghiệp của Tô Xán, cô đương nhiên muốn Tô Xán tiếp xúc nhiều với bọn họ.
Với tính cách không ưa bó buộc của Tô Xán, không thích hợp vào cơ quan thể chế đầy rẩy quy tắc, léo lên từng bước một, con đường tự sáng nghiệp là phù hợp nhất, muốn thế mở rộng vòng tròn xã giao là điều rất cần thiết.
Cho dù ở trong nhà cha cô thi thoảng cũng nói đùa khi nào để Tô Xán tới công ty ông thực tập, nhưng Đường Vũ sẽ không cưỡng ép Tô Xán làm gì, Tô Xán tự do làm theo ý mình mới là tốt nhất.
Tô Xán từ trong phòng thay quần áo đi ra, một cái áo sơ mi màu lam nhạt đơn giản, một ái quần ầu, đôi giày vải, trông rất nhàn nhã, cũng phù hợp với tuổi tác của Tô Xán, nổi bật vóc dáng và khuôn mặt sáng sủa, trông rất tiêu sái.
Soi gương, Tô Xán vỗ nếp quần, đứng trước mặt Đường Vũ:
- Em thấy thế nào?
Đường Vũ xem kỹ từng chi tiết, chỉnh vai, hông, trước sau:
- Không tệ.
- Vậy chắc chắn là không tệ rồi.
Tô Xán chẳng có giác ngộ, chỉ biết phụ họa, trông Đường Vũ đi quanh mình chỉnh sửa quần áo, cảm giác gia đình nổi lên.
Xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi Đôn Hoàng, Dung Thành vẫn lờ mờ trong sương, gần Tết, người mua sắm rất nhiều, đường xá tắc nghẽn, người bực mình bóp còi inh ỏi, người qua người lại như nêm cối.
- Em không đi cùng anh thật à?
Tô Xán hỏi:
- Em cũng có việc của mình chứ, anh cứ chơi vui vẻ.
Đường Vũ lắc đầu:
Tô Xán tự do, cô cũng tự do, Đường Vũ không muốn tham gia buổi tụ hội với Tô Xán, vì từ nhỏ Mục Tuyền đã dạy cô tư tưởng con gái cần tự lập tự chủ, con đường cô muốn đi khác với Tô Xán, cô có lý tưởng của mình, có chuyện mình muốn làm. Tô Xán sáng nghiệp rất đáng nể, nhưng đó là sự nghiệp của Tô Xán, cô kiêu ngạo vì Tô Xán, thậm chí từng cảm thấy hư vinh vì Tô Xán, nhưng những thứ đó không phải của cô.
Buổi tối tụ hội ở đường Quốc Cẩm ở cổng sau ĐH Dung Thành, nhờ có trường đại học lớn nhất tây nam, nên con đường này thương nghiệp phát triển, không phải quán ăn tây do người nước ngoại mở thì là quán cà phê giải trí, quán lẩu, KTV.
Điểm đến là nhà hàng năm tầng, ngay bên ĐH Dung Thành, trước mặt là dải xanh hóa, bên ngoài là bãi cỏ nhìn là biết chi phí làm ra không thấp, dùng lan can gỗ sơn trắng tách ra, giữa chốn đông đúc náo nhiệt có khung cảnh yên tĩnh thế này, ban đêm nếu ngồi ở quán cà phê tầng thượng, một bên có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh trường học yên tĩnh, một bên là nội thành phồn hoa, rất có cảm giác.
Bởi thế những chiếc xe đắt tiền dừng lại, đám sinh viên hay nói, nếu bảo ĐH Dung Thành có gì đáng nể thì mời tới cổng sau, nơi này có thể thấy hết những chiếc xe đắt tiền nhất Dung Thành.
Tô Xán ăn cơm xong mới đi, lúc đó chừng 6h30, ở Thượng Hải vào giờ này cơ bản trời đã đen kịt, toàn thành phố lên đèn, còn ở Dung Thành mặt trời lặn muộn, hôm nay thời tiết tốt, cho nên là lúc khung cảnh hoàng hôn đẹp nhất ngày.
Trạm xe bus cảnh địa điểm khoảng 200 mét, Tô Xán xuống xe bus, nhìn thấy có mấy chiếc xe đang đi vào nhà hàng, chậm rãi trật tự rẽ vào cổng. Tô Xán đứng trước lối đi bộ, chờ đèn xanh để qua đường.
Một chiếc Volvo, một chiếc Beetle, theo sau là chiếc BMW, nhìn qua cửa xe có thể thấy lái xe đều là thanh niên trẻ, bạn gái ngồi bên cạnh rất xinh đẹp.
Trong đó cô gái ngồi ở ghế phụ lái của BMW là xinh đẹp nhất, mái tóc dài ép thẳng, để tóc mai lưa thưa, trông thùy mị ôn nhu, đang chống tay cửa sổ nhìn ra ngoài cũng thấy Tô Xán đút tay trong túi quần, đang đứng đợi đèn xanh đỏ.
Tô Xán rất tự nhiên mỉm cười với cô gái, Vương Thanh nói y không có khuôn mặt loại điển trai mà con gái bị thu hút ngay, nhưng có một khuôn mặt khiến con gái “mất cảnh giác”, luôn dễ dàng được các cô gái tiếp nhận, Tô Xán nghĩ lại thấy điều này rất đúng, vì thế Tô Xán tự tin hẳn, thi thoảng lại thử nghiệm vũ khí khuôn mặt với cô gái lạ.
Cô gái này đại khái cũng bị con trai nhìn như vậy nhiều rồi, lại đang đợi xe phía trước nên buồn chán, không những không tránh lại còn nhìn chằm chằm Tô Xán hứng thú, ngược lại khiến Tô Xán trở nên lúng túng, thời buổi này con gái thật là chủ động, mặt cũng dầy chả kém nam sinh.
Người bạn trai bên cạnh cũng chú ý tới ánh mắt cô gái bên cạnh, liền nhìn về phía Tô Xán, lòng khó chịu, xe phía trước vừa đi, liền đạp ga, bỏ lại Tô Xán ở đằng sau.
Cô gái còn đùa dai quay đầu lại nháy nhìn Tô Xán cái nữa, hưởng thụ nam tử bên cạnh ghen tuông đạp ga, ánh mắt này ý tứ rõ ràng: Chị và cậu em không phải cùng một thế giới...