Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 161: Giải quyết thế nào?

Buổi tối trở về, cha mẹ không nhà, cả hai đều có cả trăm nhân viên phía dưới gần tết phải xử lý trăm công nghìn việc, Tô Xán đương nhiên cùng Vương Thanh ăn no bụng mới về, trong nhà vắng vẻ.

Văn ôn võ luyện, chuyện học tập không thể bỏ bê, nếu không tạo thành sức ì ngay, như chuyện tập tành thể thao của Tô Xán vậy, cơ bản bây giờ không phải đi học thì y cứ ngủ no mắt rồi mới dậy, đấm đá vặn mình vài cái gọi là, còn trẻ, vài năm nữa học xong, công việc vào guồng rồi còn cả đống thời gian tập thành, Tô Xán tự nhủ với mình như vậy.

Tiếp tục xem mấy cuốn sách kinh tế học mượn từ thư viện trường, làm lớp trưởng có cái ưu đãi này, muốn mượn sách dài cứ viết tờ đơn xin Tô Dĩ Nhất ký roẹt một cái là được, hiện có hai cuốn sách mà Tô Xán đang nghiên cứu là ( đàm phán thương vụ quốc tế) và ( tùy cơ vận trù học), trong đó phần được Tô Xán chú trọng hơn là quyết sách luận cuốn thứ hai.

Quyết sách luận là bác dịch luận hay game theory, Điền Kỳ đua ngựa chính là ví dụ kinh điển nhất, phân tính quyết sách xác định, quyết sách không xác định và quyết sách nguy hiểm, Tô Xán đều tìm được một số gợi mở từ chính cuộc sống.

Dù là trước kia hay bây giờ thì Tô Xán luôn có một sở trường, đó là trí tưởng tượng phong phú, minh chứng rõ ràng nhất thích chơi game nhập vai - Rpg, kể cả loại nhập vai cổ điển như Baldur"s Gate một game khá kén người chơi ngay cả với fan thể loại RPG. Trước kia Tô Xán chẳng biết làm gì với thế mạnh của mình ngoài việc phung phí nó, nhưng bây giờ y tận dụng triệt để nó liên tưởng kiến thức được học với câu chuyện thực tế, đó là cách học tập độc đáo của Tô Xán.

Rất nhiều người học kinh tế học hoặc là quản lý xong đều thấy bụng mình trống rỗng, gần như chẳng đạt được cái gì, cảm giác như Triệu Quát bàn việc quân trên giấy. Giống như vài nhân viên văn phòng ở quán cà phê kêu ca tốt nghiệp MBA vào công ty lại chân chạy vặt, chẳng có quyền phát ngôn, muốn làm kinh tế, chỉ lý luận là không được, phải có thật nhiều kinh nghiệm thực chiến.

Huống hồ rất nhiều người e rằng ngay cả mình học cái gì cũng chẳng hiểu, vận dụng thực chiến càng mơ hồ.

Còn Tô Xán có kinh nghiệm thực tế trước, trước kia bận rộn làm việc như trâu, thâu đêm suốt sáng, chưa ba mươi mà cơ thể đã có dấu hiệu lão hóa, hiệu quả chẳng là bao. Bây giờ kết hợp với lý luận tức thì liền sáng lên rất nhiều, học tới đâu là nắm chắc được tới đó.

Cảm thấy đầu óc dấu hiệu hơi quá tải, hôm nay xử lý tài liệu ở chỗ Vương Thanh cũng quá nhiều, Tô Xán liền dừng bút lại, không miễn cưỡng nữa, ra tủ lạnh lấy quít được Vương Thanh nhờ người đem từ Hạ Hải lên, thảo nào người ta nói ổ ôn nhu là mồ chôn anh hùng, mấy ngày ở chỗ Vương Thanh có lúc y cũng nghĩ, thế này là đủ rồi, làm nhiều tiền hơn mình chẳng tiêu gì cho hết.

Vươn vai làm mấy động tác chống mệt mỏi, nhưng đầu óc chẳng nghỉ cho.

Nghĩ tới sự kiện xảy ra ở nhà hàng Ngân Hạnh, Tô Xán cực kỳ khó chịu, cậu cả là một trong những người mà y kính trọng, song đó không phải là chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết, chưa nắm rõ đã kích động đánh nhau với Đào Hồng Chử có khi chỉ gây ra thêm rắc rối cho cậu mình.

Đào Chử Hồng đập xe tất nhiên không có chứng cứ trực tiếp, ngoài nhà hàng Ngân Hạnh không có camera quay phim, nhân viên nhà hàng đều trả lời không biết không nghe không thấy. Cơ quan công an nghe được phong phanh, nên không tra tới cùng, dù sao quan tố cáo quan liên quan đấu tranh nhiều mặt, trì hoàn đợi có kết quả đấu tranh rồi tính sau.

Phía nhà hàng Ngân Hạnh cử một vị giám đốc tới gặp cậu cả để bồi thường, nhưng đây là chuyện đương nhiên, không giúp ích gì cho tình thế.

Mấy ngày qua Tô Xán đem tư liệu và báo chí có thể thu thập được đặt trên bàn, xem báo thấy được Đào Tiềm, cha Đào Hồng Chử là nhà doanh nghiệp không tệ, công ty làm tới mức lớn như thế, vươn tay tới nhiều phương diện, có thể nhìn ra năng lượng của Đào gia, nhưng không cần nói cũng biết, ở phương diện dạy dỗ con cái, ông ta có vấn đề.

Tô Xán từng nghĩ, nếu mình nói với Vương Bạc thì sao, quy tắc ngầm xâm chiếm đất dự trữ khả năng đụng tới lợi ích phó thị trưởng thứ nhất Đào Xương Bình, ở trên thường ủy thành phố Đào Xương Bình xếp thứ sáu. Nhưng quy tắc ngầm là có thật, lần này ủy ban kế hoạch chiếm lý, cho nên con đường khởi tố chỉ cần được trợ lực là có thể đi tới cùng.

Nhưng Tô Xán bỏ ý nghĩ này, bởi Vương Bạc hẳn có quyết sách của mình, từ đầu tới cuối Vương Bạc không hề tỏ thái độ ở sự kiện này, mà cha mình chịu sự quản lý gián tiếp của thành ủy, tin rằng đã liên hệ với Vương Bạc rồi, khi chuyện đi tới mức xấu nhất Vương Bạc hẳn không thể khoanh tay.

……

Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên cùng tới Dung Thành trong một ngày, ba người sau khi được nghỉ đông liền tập hợp ở Bắc Kinh, ở lại đó một tuần, gặp thân thích, chơi với bạn bè, cuối cùng có được cái cớ Vương Uy Uy tới thăm cha, hai anh em nhà kia cũng chạy luôn.

Tới Dung Thành, Lâm Trứu Vũ gọi điện cho Tô Xán:

- Ê, đoán xem chúng tôi đang ở đâu?

Lâm Trứu Vũ đang hưng phấn la hét qua điện thoại với Tô Xán, không lưu ý eo liền bị Lâm Lạc Nhiên nhéo một cái, bị đau quay lại, thấy một đôi mắt trợn tròn nhìn mình chằm chằm.

Ở trường quân đội nửa năm qua, Lâm Trứu Vũ rắn chắc hơn không ít, mỗi ngày 6 giờ sáng dậy chạy bộ, quản lý chuẩn quân sự hóa, cái đầu húi cua trông rất khỏe khoắn tinh thần, chững chạc hơn, có điều tính cách chả thay đổi mấy.

Thay đổi nhất là gì à? Nhìn em gái mình cảm giác khác hẳn, có lẽ trước kia hai anh em bám nhau như hình với bóng mười mấy năm trời nên không thấy gì, đột nhiên tách nhau một thời gian, nhận ra em mình càng lúc càng xinh đẹp, càng lúc càng có tiềm chất họa hại quảng đại thanh niên quốc gia.

- Không được bảo cậu ta tới, không được nói em cũng có mặt ở đây.

Ánh mắt Lâm Lạc Nhiên ác liệt, mang theo sát khí, làm Lâm Trứu Vũ nghĩ, trước kia mình trái ý nó chỉ chịu đau đớn da thịt, bây giờ khả năng nguy hiểm tới tính mạng.

- A, Tô Xán, thời tiết đẹp quá nhỉ, không lạnh như Bắc Kinh, không khô hanh như ở đó, lạnh mà dễ chịu, thoải mái, thời tiết Dung Thành vẫn là nhất, kém Hạ Hải một chút, không biết thời tiết ở Thượng Hải thế nào...

Lâm Trứu Vũ nuốt rất nhiều lời muốn nói vào miệng, quanh co lung tung làm Tô Xán thấy lạ lắm, thế này không giống Lâm Trứu Vũ, đáng nhẽ câu đầu tiên hắn phải gọi mình đi đánh chén ngay mới đúng.

Tô Xán chủ động nói:

- Có phải bận rộn gì không, ra ngoài làm một bữa, coi như tẩy trần cho các cậu.

Tai Lâm Lạc Nhiên kề sát vào ống nghe, hai anh em một bên má áp vào nhau, eo Lâm Trứu Vũ vẫn bị cái tay của em gái uy hiếp, không dám nhận lời...

- À... Hôm nay ăn cơm ở nhà Uy Uy, có người tới, thôi vậy, chúng ta liên hệ sau, liên hệ sau nhé...

Tô Xán lắc đầu cười khẽ, chẳng trách Lâm Trứu Vũ khác thường như thế, không khó đoán ra Lâm Lạc Nhiên đang ở bên cạnh uy hiếp.

Cô nàng này vẫn còn giận mình đây, tuy gọi điện thì cô nàng không nghe, nhắn tin không trả lời, nhưng Tô Xán không vì thế mà thôi không gọi điện nữa, với các cô gái cần kiên trì, đó là yếu quyết mà Tô Xán tự ngộ được.

Cuộc đời nhiều chuyện hiểu sai hoặc hiểu lầm, nhiều bạn bè tốt, đôi khi một ngày vì chuyện nào đó mà mâu thuẫn, hoặc trong lòng khúc mắc không qua lại với nhau nữa.

Lâm Lạc Nhiên xuất thân cao, mặc dù không mấy khi bày ra thái độ đại tiểu thư với Tô Xán, nhưng lòng mang ưu việt cao ngạo là có, cách Lâm Lạc Nhiên trêu đùa Tô Xán, không chỉ do tính cách, còn một phần phản ánh tâm lý có phần "bề trên" này.

Cô nàng này thông minh như thế, chắc chắn đoán thấu suốt mọi việc rồi, biết mình bị oan, nhưng hôm đó hai người giận dỗi nhau là thật, mà nguyên nhân là tình cảm vi diệu giành cho đối phương vì thế mà đã lộ ra, vẫn tiếp tục giận dỗi là cách che dấu tình cảm này mà thôi, hơn nữa quan hệ hai bên tiếp tục thế nào là vấn đề.