Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 150: Đi dự tiệc tân gia

Một cô gái trẻ độc thân nắm giữ một tập đoàn, sống một mình trong căn biệt thự, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm người ta sinh đủ loại liên tưởng rồi. Ở Trung Quốc có một câu nói, đằng sau một cô gái xinh đẹp không biết bao nhiêu nam nhân lai lịch bất phàm, vì thế chẳng có kẻ phong lưu phóng đãng nào dám có ý đồ với Vương Thanh, một số quản lý cao tầng mơ ước xa vời không thiếu, nhưng thực sự dám theo đuổi chẳng đủ đếm trên đầu ngón tay.

Vì thế câu chuyện về Vương Thanh càng thêm thần bí, nói cô là tình nhân của quan lớn nào đó, một mình giữ phòng trống, đối phương cả năm chỉ có vài lần tới hẹn hò cùng cô.

Thậm chí ở trong một vài vòng tròn nhỏ hơn, tên viên quan lớn kia được xác định là Vương Bạc, dẫn chứng rất nhiều, Vương Bạc tới Hạ Hải chấp chính là lúc Đôn Hoàng nổi lên, sau đó Vương Bạc tới Dung Thành không lâu thì Vương Thanh cũng theo tới, lập một cái TTTM nữa ở Dung Thành. Còn tầng cấp sâu hơn nữa còn biết Vương Bạc từng ra nhiều chỉ thị bật đèn xanh cho Đôn Hoàng, như thế còn chưa đủ nói lên vấn đề à?

Nếu nói bọn họ cùng họ Vương, có thể là họ hàng? Một người gốc Bắc Kinh, một người gốc Hạ Hải, là họ hàng thì cũng bắn tám đời chả tới, hơn nữa một số cái đầu óc u ám còn nghĩ, dù là họ hàng thật, không có nghĩa là không có chuyện kia, trên quan trường mấy chuyện dơ bẩn hơn thế cũng có.

Mấy tin đồn này Vương Thanh đều nghe thấy, nói ra cũng buồn cười, chỗ dựa của mình chẳng phải là quan lớn bụng bự nào, mà chàng trai còn ít hơn cô bốn tuổi, đang vật lộn với kỳ thi cuối kỳ.

- Nhà rộng lắm, kỳ nghỉ này cậu về, nhớ qua chơi với tôi, tôi nuôi hai con chó, có điều gần đây công việc bận rộn, nó gầy chỉ còn da bọc xương, khiến tôi rất đau lòng.

Bạn bè thực sự của Vương Thanh rất ít, cô nghỉ học từ sớm, sau đó suốt ngày vùi đầu vào cái quán bé tẹo, trong khi bạn bè cô người lên đại học, người ra xã hội kiếm sống, tuyệt đại đa số rời khỏi Hạ Hải, chỉ sau hai năm đã chẳng còn ai liên lạc với cô nữa, sau khi lên làm tổng giám đốc Đôn Hoàng, bạn bè từ đẩu đâu lại kéo tới, những người đó không thể coi là bạn thực sự nữa, đối tác làm ăn càng không tính. Nói tới bạn, cô chỉ có hai người, một là Tằng Na, hai là Tô Xán.

Tằng Na là nữ nhân, tuổi tác cũng gần nhau, nhưng Vương Thanh càng thân thiết với Tô Xán hơn, gần như thành "lam" nhan tri kỷ của cô rồi, có thể giao lưu rất nhiều thứ.

- Chị ở một mình cũng không tốt, hay bảo dì lên ở cùng, có thể giúp chị chăm chó, làm cơm, nếu dì buồn quá chị có thể giới thiệu cho dì tham gia mấu câu lạc bộ phụ nữ ở Dung Thành.

Tô Xán biết Vương Thanh rất vất vả, thay mình chiếu cố hết sản nghiệp, Tô Xán ở Thượng Hải đọc ít báo cáo đã thấy phiền rồi, huống hồ là Vương Thanh một ngày xử lý bao nhiêu báo cáo, ở trong thương giới cạnh tranh kịch liệt, nghĩ một lúc bổ xung:

- Cửa hiệu ở Hạ Hải cũng chuyển nhượng đi, để dì tới Dung Thành, Hạ Hải thi thoảng về nghỉ ngơi là được.

Vương Thanh thích nghe giọng Tô Xán, Tô Xán giống như em trai cô, lại giống như anh trai cô, trong cuộc đời này Vương Thanh cám ơn hai người, mẹ cô vì lo tái giá khiến con gái không được đối xử công bằng mà ở vậy nuôi cô khôn lớn, người còn lại là Tô Xán đã thay đổi vận mệnh của cô.

- Ừ, tôi sẽ bảo mẹ tôi, mặc dù khó thuyết phục mẹ tôi lắm, mẹ tôi không nỡ rời quê nhà, hay cậu khéo miệng nói giúp hộ tôi...

Hai người bọn họ cứ vậy nói đủ chuyện vụn vặt, như người một nhà.

......

Trung tuần tháng 1, nhà Đường Vũ sẽ có bữa cơm, trước kỳ thi vào ngày 23.

Có điều lần này khác, nhà Đường Vũ ở Thượng Hải đã trang trí xong, có thể chính thức vào ở, đây là lễ mừng nhà mới, đây coi như lần tụ hội lớn đầu tiên do ông Đường chủ trì, thời gian qua Mục Tuyền cũng chạy qua chạy lại Dung Thành và Thượng Hải, trừ công vụ ra thì cũng có lý do riêng là vì thế.

- Lần này là cha em dứt khoát muốn anh tham gia hay là mẹ em dứt khoát muốn anh tham gia?

Đường Vũ bây giờ học được bản lĩnh tự động loại bỏ một số từ ngữ trong lời của Tô Xán, đại khái trong tai cô là "cha em hay mẹ em muốn anh tham gia?", bình thản trả lời:

- Không, là em muốn anh tới, cha mẹ em đã không quản tới chúng ta nữa rồi.

Tô Xán dở khóc dở cười:

- Sao em nói như chúng ta sắp thành đồ vứt đi thế?

Chiều thứ sáu, tiệc nhà mới của Đường Vũ, hai bọn họ rời trường bắt xe bus, đi tuyến tàu số một, tới Tuyết Hải Dật Cư.

Trên chuyến tàu phóng như bay, chuyện không vui ở đêm Giáng sinh, Lâm Lạc Nhiên nổi giận về Đh Thượng Hải, cùng lời nghị luận đủ kiểu trong trường học, ấn tượng xấu của bản thân ở Feec, tất cả vứt ra sau đầu.

Tới khu biệt thự cao tầng, trước lầu đã đỗ ít xe, ở hoa viên tầng thứ sáu, Mục Giai Trúc đang cầm một cốc cà phê, đi dép lê, mắt nhìn về phía đường, thấy Tô Xán và Đường Vũ, rối rít vẫy tay:

- Chị, anh Tô Xán.

Biệt thự nhà Đường Vũ ở khu B trong Tuyết Hải Dật Cư, nơi này diện tích rộng, mật độ nhà ở thấp, cực kỳ u tĩnh, thi thoảng có vài con chim bay qua, cảnh xa không có tiếng động, chỉ thi thoảng có tiếng rào rạo bánh xe nghiến trên đường.

Ở trước cửa là hòm thư sơn vàng, cổng gỗ trắng, đường đi trải đá, hai bên là bãi cỏ xanh tươi, cùng với cây dâu bên trong tường bao gạch đỏ như muốn liều mạng vươn ra ngoài, cảnh quan nơi này quả nhiên như tuyên truyền, có phong cách trang viên Scotland.

Tiếng gọi của Mục Giai Trúc khiến cô gái xinh đẹp biệt thự gần đó vừa xuống xe chú ý, nhìn thấy Đường Vũ chẳng có gì ngạc nhiên, ở khu biệt thự này mỹ nữ vô số, mỗi buổi trưa ăn cơm xong tản bộ, sáng dậy nếu hứng thú chạy bộ đều có thể no mắt, cho nên Đường Vũ ở đây là chuyện đương nhiên.

Đi vào thang máy ở cửa lên biệt thự nhà Đường Vũ tầng năm, trong không gian tĩnh mịch, Tô Xán có chút kích động, nhớ tới quà giáng sinh Đường Vũ tặng đêm Noel, một chiếc áo ngủ in hình gấu Pooh.

Rất đáng yêu.

Đáng yêu hơn nữa, Đường Vũ còn nói "đây là đồ đôi."

Nhà Đường Vũ đã xong xuôi, sắp đến lúc thấy Đường Vũ mặc áo ngủ đó rồi, tất nhiên còn có thứ đáng mong đợi hơn nữa.

Trước đó ấn tượng của Tô Xán về nhà Đường Vũ mới chỉ dừng lại ở tiểu khu cục tư pháp Hạ Hải, với hai người mà nói đó là hồi ức rất mỹ hảo, mặc dù Hạ Hải đã thành quá khứ, nhưng thời gian tan học làm cơm với nhau đó, luôn nghĩ sẽ kéo dài mãi mãi.

Không ngờ rằng phải ba năm sau Tô Xán mới có cơ hội lần nữa bước vào nhà Đường Vũ.

Đường Vũ bấm chuông, chẳng bao lâu Mục Tuyền ra mở cửa, thấy bọn họ cười nói:

- Hai đứa tới rồi đấy hả.

- Cháu chào dì.

Tô Xán luôn chào hỏi rất ngoan ngoãn, còn Đường Vũ chỉ gọi một tiếng “mẹ!”.

Mục Tuyền mặc chiếc áo len màu ngà, hông đeo tạp dề, đeo găng vải bông, tay áo sắn lên, xem ra đang nấu nướng trong bếp:

- Hai đứa tới đây bằng cách gì, đi tàu à? Lại còn mua cái gì nữa thế?

- Chỉ ít hoa quả thôi ạ.

Tô Xán giơ cái túi trong tay lên, đến dự tiệc tân gia, sao có thể đi tay không, còn mặt dầy nói thêm:

- Không đắt ạ, dù sao Đường Vũ cũng không cho cháu mua lung tung.

“Giỏi, thằng nhóc này bây giờ dám tấn công nữa.” Mục Tuyền cười tủm tỉm, không truy cứu thêm, biểu hiện của Tô Xán ở Đh Thượng Hải, Mục Tuyền đều biết cả, bà hài lòng nhất là Tô Xán ở trường không lái chiếc Bentley kia, vẫn chịu khó học tập, đây không phải điều ai cũng có thể làm được.

Nụ cười mang theo bóng dáng của Đường Vũ đó làm tâm tình Tô Xán bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.