Tầng 19 khách sạn Crownie, Lâm Lạc Nhiên trở về hỏi mấy người có mặt ở gần về tình huống khi đó, câu trả lời thu được không khác lời Vệ Đinh Đinh nói, sau đó vì cô bỏ đi nên khi hội trưởng clb hỏi ai là người bảo đảm cho Tô Xán thì không ai lên tiếng, rốt cuộc Tô Xán bị đuổi đi, nhưng Lâm Lạc Nhiên không hỏi Lưu Hiểu Tình.
Lâm Lạc Nhiên vừa gọi điện thoại vừa đi đi lại lại ban công, chần trừ một lúc, cuối cùng chạy ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng hai.
Tới hội trường tổ chức yến hội, lấy dũng khí đi vào, tiệc Giáng sinh lớp số 4 đã gần kết thúc, mọi người bắt đầu ra về, một cô gái Lâm Lạc Nhiên xuất hiện làm đương nhiên rất gây chú ý.
Lý Hàn nhận ra Lâm Lạc Nhiên ngay, đi tới nói:
- Bạn tìm Tô Xán à? Chẳng biết sao lại chơi trò mất tích rồi, làm chúng tôi phải xử lý phần còn lại.
- Vậy Đường Vũ đâu?
- Cũng không thấy đâu nữa, chắc là ở chùng chỗ với Tô Xán rồi, cũng phải thôi đêm giáng sinh mà, bọn họ thế nào chẳng kiếm chỗ hưởng không gian riêng.
Lý Hàn cố tình nói thế, hắn rất tinh tế chứ không giống bề ngoài cục mịch của mình, nhận ra quan hệ Tô Xán với Lâm Lạc Nhiên vượt mức bình thường, nhưng hắn ủng hộ Đường Vũ.
- Vậy à, cám ơn.
Lâm Lạc Nhiên gượng cười quay đi, cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, đáng thương, lúc này Tô Xán và Đường Vũ chắc chắn đang âu yếm nhau ở góc tối nào đó, đâu cần mình, thực sự không đáng chút nào, chỉ muốn khóc thật to nhưng cô không khóc, khóe miệng nhếc lên thành nụ cười tự giễu, có đủ chua xót cay đắng.
Phía trường ĐH ngoại ngữ có người gọi điện tới, bảo cô chuẩn bị theo xe về trường.
Ra tới bên ngoài khách sạn, chính giữa hai hàng thông noel cực lớn, chiếc xe khách của bên tổ chức đã tới, một số sẽ về trường, một số chuẩn bị đi chơi thâu đêm.
Lưu Hiểu Tĩnh rời khách sạn, lên chiếc Beetle màu xanh lam, khởi động phóng thẳng đi, lúc qua Lâm Lạc Nhiên, hai đôi mắt qua kính cửa sổ nhìn nhau, hai cô gái có thể coi là xinh đẹp nhất nơi này, ánh mắt đều có chút địch ý.
Chiếc xe khách lớn quay đầu, học tỷ vẫy tay:
- Lạc Nhiên, mau lên xe nào.
- Vâng, em tới đây.
Lâm Lạc Nhiên chạy nhanh tới, vì nhiều người tiếp tục đi chơi, xe rất vắng, Lâm Lạc Nhiên tìm chỗ xung quanh kô có ai ngồi xuống, mắt cứ nhìn về ĐH Thượng Hải.
Xe khởi động, đi dưới con đường giăng kín đèn, vào đường chính.
Lâm Lạc Nhiên nhận được rất nhiều điện thoại, không có điện thoại của người cô chờ đợi, đều là bạn bè gọi tới hỏi thăm câu chuyện kia, cuối cùng cô bực mình tắt máy.
….
Tô Xán đưa Đường Vũ về KTX, trên đường về phòng gọi điện cho Lâm Lạc Nhiên, nhưng báo không liên lạc được, cười khổ:
- Cô nàng lại chơi trò tắt máy rồi, lần này chắc là giận mình lắm đây.
Vậy là đêm giáng sinh qua đi, năm 2001 cũng qua đi.
Năm 2002 đã tới, kỳ nghỉ mọi người mong đợi từ lâu cũng sắp đến.
Ngày 1 tháng 1 năm 2002 là thứ bảy, lại là một ngày lễ hội, các khoa của ĐH Thượng Hải tưng bừng tổ chức dạ tiệc, đón mừng năm mới, cái tháng một này nhiều việc, lòng người không yên, thống khổ cũng bắt đầu.
Một học kỳ sắp kết thúc cũng đồng nghĩa với việc kỳ thi cuối kỳ đang tới, giáo viên trường ĐH Thượng Hải rất biến thái, trước kia cứ nghĩ là học tỷ học trưởng khóa trước dọa, giờ sinh viên mới dần hiểu ra, đám giáo viên biến thái kia đua nhau đánh trượt học sinh nhiều để thể hiện độ khó của môn học mình dạy.
Thế là một bầu không khí u ám bao phủ lên toàn bộ học viện sinh viên mới, không còn một giáo viên nào trong mắt sinh viên là hiền hòa đáng yêu nữa, nụ cười nào như giấu dao kiếm đằng sau, tưởng tượng ra cảnh mấy lão biến thái ban ngày ăn mặc đàng hoàng đĩnh đạc, tối tối dưới ánh đèn mờ soạn đề thi, đôi mắt đằng sau cặp kính ánh lên màu đỏ ngầu của dã thú thế nào.
Không ai muốn mình là người bị gục ngã, nếu như phải học bù hoặc là học lại, cộng thêm vào môn học kỳ mới, sẽ dần dần rơi vào vòng tròn quái ác, rồi lún xuống vũng bùn sâu không thoát ra được.
Tháng cuối cùng này không dễ thở chút nào, học tập căng thẳng không phải nói, ngoài ra đủ các loại chuyện bát nháo tùm lum dồn lại nữa, hội học sinh và các CLB bận rộn chuyện bàn giao, kế hoạch năm mới, sắp tới còn là Tết âm lịch.
Ở thư viện, chuyện cướp chỗ diễn ra càng ngày càng ác liệt, thậm chí có người vác cả gạch vào thư viện đặt chỗ, tưởng chừng ai ai cũng phải tránh đường, nhưng đi lấy sách quay trở về hòn gạch bị ném xuống đất, thay vào đó là băng vệ sinh phụ nữ, chỉ còn biết thở dài thời nay nam không bằng nữ.
Có điều người làm công tác giáo dục thì lại cho đây là chuyện tốt, sinh viên tranh giành nhau chỗ ngồi trong thư viện, chứng minh tinh thần học tập, nhưng mọi người liều mạng như thế chẳng qua bị lửa đốt đi, cũng là vì tin tưởng vượt qua được kỳ thi địa ngục này là kỳ nghỉ thiên đường.
- Buổi chiều có tiết nguyên lý kinh tế học, mình tới muộn, không biết mụ Kim mao sư vương kia có vì thế mà khó chịu không, nghe nói môn học này trước đó không đi học buổi nào cũng được, nhưng tháng cuối cùng ai vắng mặt bất kể vì nguyên nhân gì thì bà ta cũng ghi nhớ hết trong đầu, nói tóm lại chỉ cần vắng mặt thì không qua được là cái chắc.
Trình Thông Thông cúi người vội vàng thu dọn sách vở, cái mông tròn vểnh lên, cực kỳ dưỡng mắt, có điều hiện không có nam sinh nào ở hiện trường:
Đồng Đồng cười hì hì:
- Thông Thông, trời lạnh như thế còn mặt váy, mặc dù có tất dài không sợ lạnh đi, nhưng cái động tác này, mông chỉ cần cao hơn một chút là thấy được quần lót rồi, cổ áo thấp hơn một chút là không còn gì để che nữa. Chẳng trách có sư huynh khoa y học hẹn kỳ nghỉ đông này tới cổ trấn du lịch làm lừa cho cậu.
Trình Thông Thông kéo mép váy xuống một chút, còn cổ áo mặc kệ:
- Cậu không biết cái gọi là kế hoãn binh à, ai mà rảnh cùng anh ta đi dạo tiểu trấn gì chứ, mình cùng với mẹ sẽ tới Hong Kong mua sắm, lạnh thế này đi tới cổ trấn chơi? Đầu có bệnh à?
Dọn dẹp xong, là vắt chân lên cổ:
- Muộn mất rồi, mình đi trước đây.
Đồng Đồng cực kỳ hâm mộ:
- Đi Hong Kong mua sắm, thật là sướng. Còn mình mùa đông này phải dạy đứa em ôn tập, đúng là tê tái cõi lòng..
Nghe Đồng Đồng cất giọng cải lương, Nguyên Tư Âu phì cười:
- Đó là chuyện rất có ý nghĩa mà, dạy em trai bạn, rồi để nó thi vào trường ta.
- Trường mình có nữ ma vương Trình Thông Thông, bảo nó thi vào mình không yên tâm.
Học kỳ này với Nguyễn Tư Âu mà nói trải qua rất nhiều việc, vui có buồn có, bình lặng lẫn sôi động, quen biết được nhiều người bạn mới, có người rất hợp ý cô như Đường Vũ, cũng có người tư tưởng cùng cô không hòa hợp lắm như Trình Thông Thông:
- Đường Vũ và Tô Xán cùng quê, thật là làm người ta hâm mộ phát điên, hai người thật đáng ghét mà, cho dù kỳ nghỉ cũng có thể quấn lấy nhau,
Đường Vũ đang nằm trên giường, trước đó không lâu bị Đồng Đồng xúi làm mấy động tác yoga, lý do Đồng Đồng nói giáo viên của cô là bậc thầy chăm sóc sắc đẹp trong cả nước, động tác này có tác dụng nở ngực, săn mông, đồng thời làm người ta giảm cân từ vai tới mắt cá chân, không một nữ sinh nào có thể kháng cự được sức dụ hoặc này, Đường Vũ cũng thế.
Vì thế mà mấy ngày qua Đường Vũ cũng theo Đồng Đồng luyện tập yoga.
- Ừ, có lẽ bọn mình sẽ về cùng nhau.
Đường Vũ mắt chăm chú nhìn trần nhà, miệng khẽ thở theo nhịp, cô và Tô Xán cũng chưa hẹn nhau, nhưng cũng thế cả:
Hai cô bạn cực kỳ hâm mộ, thực sự không chỉ khiến một đám nam sinh ghen tỵ, ngay cả nữ sinh cũng không chịu nổi, muốn leo lên giường chà đạp Đường Vũ một trận:
- Tô Xán tặng cho cậu một cái vòng tay, vậy cậu tặng cho Tô Xán cái gì? Làm sao phải dấu kín thế?
Đường Vũ chỉ cười không đáp như mọi khi, hai cô bạn không thỏa mãn được sự tò mò hận ngứa răng ngứa lợi.