Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 146: Dư chấn

Hành lang yên tĩnh, hội trường này ở khu biệt lập, lại ở tầng thượng, nên không có người qua lại, Tô Xán đẩy cửa đi ra, sau lưng có người xì xầm chỉ chỏ, "tinh" một tiếng, cửa thang máy bật mở, mấy người quàng vai bá cổ, có vẻ như là tới dự tiệc muộn, thấy không khí bên trong hội trường khác lạ, cứ nhìn chằm chằm Tô Xán.

Cầu thang máy dừng lại ở tầng hai, mở cửa ra liền cảm thụ được không khí náo nhiệt của Giáng sinh, so với không khí siêu nhiên ở tầng thượng, Tô Xán cảm thấy nơi này thân thiết hơn nhiều, có câu ba đời mới thành quý tộc mà, mình là tiểu thị dân thôi, nên ở chỗ của mình.

Nhìn học sinh trong lớp nhảy nhót hứng trí không hề giảm, bữa tiệc vẫn diễn ra đúng kế hoạch, làm Tô Xán yên tâm.

Đi tới quán bar lộ thiên, gọi một ly scotch, ngồi xuống góc tối, lặng lẽ như sư khổ hạnh, ly rượu cầm trong tay, nhưng thùy chung không uống một giọt nào.

Đưa tay ra hứng lấy dòng nước chảy xuống từ hòn giả sơn, tiếng nước chảy đều đặn róc rách làm Tô Xán có cảm giác cách tuyệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt bên ngoài, trong quán bar có hai ba đôi nam nữ ngồi dưới ánh nến lãng mạn, trao nhau ánh mắt tình tứ, cử chỉ âu yếm, còn Tô Xán lủi thủi một mình trong góc.

Vốn còn ảo tưởng một lễ Giáng sinh tuyệt vời, ai ngờ kết thúc thảm hại thế này, có phải vì ông trời trừng phạt vì mình quá tham lam không?

Lâm Lạc Nhiên giận rồi, dù sao Vệ Đinh Đinh là bạn từ nhỏ của cô ấy, chuyện hôm nay Tô Xán thấy mình có trăm miệng cũng chẳng cãi nổi, mà y cũng chẳng muốn giải thích.

Chưa kết Lâm Lạc Nhiên còn nhìn thấy cảnh Lưu Hiểu Tĩnh ôm mình, không tránh khỏi hiểu lầm.

Tinh cách Lâm Lạc Nhiên có hai mặt, vừa cởi mở phóng túng, mặt khác có chút truyền thống, có giới hạn của mình.

Tô Xán không biết cảnh mình xông vào đá Vệ Đinh Đinh trong mắt Lâm Lạc Nhiên để lại ác cảm gì, nhưng lời của tên kia chọc giận Tô Xán, y ra tay, không nghĩ nhiều, cũng không cần biết tới hậu quả.

Nhưng không khó đoán, Vệ Đinh Đinh nhất định không ngần ngại lợi dụng chuyện này một biến thành mười, ra sức bôi xấu y, chẳng mấy chốc người trong vòng tròn của hắn sẽ biết.

Có thể ngày mai thôi, tin rằng những lời công kích nhằm vào y sẽ nhanh chóng lưu truyền.

Tô Xán không lo chuyện đấy, từ thời ở Nhất Trung y đã quen ở tâm điểm đủ loại tin đồn tốt xấu lẫn lộn rồi, y có thể thản nhiên đối diện.

Nhưng không biết chuyện này liệu có làm dao động quan hệ giữa mình và Lâm Lạc Nhiên thậm chí Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ không, vì y cũng từng trải đủ nhiều để biết rằng, có chuyện mà trước đó nhiều người cho rằng mãi mãi không thay đổi, như hai người bạn thân thiết từng chia ngọt sẻ bùi, hay đôi tình lữ yêu nhau say đắm, trải qua quá trình cuộc sống, cuối cùng thay đổi hoàn toàn tới mức không còn muốn nhìn mặt nhau.

Đặc biệt trong vòng tròn Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, trưởng thành quá sớm là một xu thế, cũng khiến người ta học được đạo lý theo lợi tránh hại.

Cho nên so ra, những hoàn khố thẳng tính, tuy nói phô trương phóng túng một chút, nhưng cũng đáng yêu hơn.

Trong lòng Tô Xán, đám Vương Uy Uy luôn có phần thẳng thắn này, nhưng cùng với việc dần trưởng thành, dần thích ứng với xã hội, bọn họ sẽ thay đổi.

Tô Xán thở dài, nhìn ra đằng xa, ĐH Thượng Hải thấp thoáng sau rừng cây, đèn màu nhấp nháy, tiếng nhạc jazz du dương, chẳng biết là cô gái người Mỹ nào hát, nghe rất có cảm xúc.

Tô Xán không giận Lâm Lạc Nhiên, xét hành vi của mình khi đó, không thể trách Lâm Lạc Nhiên được, chỉ là lý trí nói vậy, nhưng cái quay người kia của Lâm Lạc Nhiên cứ như chiếu đi chiếu lại trước mắt, không đau lòng, nhưng đầy kìm nén, trong người giống như chai coca bị lắc mạnh, nhưng nắp chai quá chặt không thoát ra được.

Đưa tay sờ lên túi áo ngực trái, trống không, Tô Xán còn như không tin, lục đi lục lại mấy lần, đoán lúc nãy rơi ra rồi, mà dù còn thì sao, người được tặng lúc này chưa chắc đã muốn nhận nó.

Bực mình hất tay như xua đi cảm xúc làm mình không yên lòng, chạm phải cái giỏ trúc đựng khăn giấy, Tô Xán cúi xuống nhặt, một đôi chân đi giày cao gót đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Mắt ngước nhìn lên, bắp chân ưu mỹ, giống như ngọc khắc thành, nhìn lên nữa là cặp đùi trắng mịn chưa nói, vì mang dày cao gót trông vừa dài vừa gợi cảm, làm tim Tô Xán đập thình thịch.

………….

Ở trạm xá gần ĐH Thượng Hải, lúc này Vệ Đinh Đinh và Triệu Đỗ được kiểm tra xong, đầu Triệu Đỗ chỉ xước da chảy máu, hơi sưng một chút nhưng không hề gì, không phải khâu, vì chai rượu không vỡ ngay khi đập vào đầu hắn nên không có gì đáng ngại cả, đã băng bó xong. Vệ Đinh Đinh càng nhẹ hơn, vai hơi trái sưng một chút, tay phải rách một đoạn ngắn chừng 3 cm, bị ít mảnh vỡ đâm vào, cũng không cần khâu, lúc đó trông nghiêm trọng như thế hoàn toàn do tác động tâm lý, chuyện quá bất ngờ, đám đông la hét, Tô Xán hai mắt phun lửa, chai rượu vang đỏ vỡ nát, mảnh vỡ tứ tung, vang đỏ chảy lai láng...

Lâm Lạc Nhiên ngồi trên cái ghế nhựa ở phòng chờ, nhớ tới cảnh tượng lúc đó chưa hết sợ, tay run run nắm chặt lấy điện thoại, lúc này hai người kia ở phòng sơ cứu đi ra, Triệu Đỗ đầu quấn băng trắng, còn quấn một vòng qua cằm, mặt mày nhợt nhạt. Vệ Đinh Đinh tay phải băng kín mít, tay trái đeo lủng lẳng trước ngực.

Lòng hoàng hốt, Lâm Lạc Nhiên đứng bậy dậy hỏi:

- Có sao không?

- Không sao, vẫn chịu được.

Vệ Đinh Đinh thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Lạc Nhiên thì chỉ hận sao lúc đó Tô Xán không đánh mình thêm vài cái nữa, càng thê thảm càng tốt, làm bộ mặt kiên trinh bất khuất như người hùng chiến thắng vừa rời khỏi chiến trường, lúc này hắn không biết đóng kịch một chút cũng quá ngu.

Triệu Đỗ phất tay, làm ra vẻ chút thương tích nhỏ không đáng gì.

Tảng đá đè trên ngực Lâm Lạc Nhiên nhẹ quá nửa, chỉ cần họ không sao, chuyện Tô Xán vẫn cứu vãn được:

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại đánh nhau?

Vệ Đinh Đinh áy náy nói:

- Là lỗi tại anh trước, lúc đó cậu ta đuổi theo em, nhưng anh cản lại, cậu ta đẩy anh ra, Triệu Đỗ đứng ra ngăn, không ngờ cậu ta phản ứng quá khích như vậy.

Lâm Lạc Nhiên không hề nghi ngờ lời giải thích của Vệ Đinh Đinh, vì lúc đó cô mới quay đi có vài giây, bọn họ chẳng kịp làm gì gây ra xung đột, chỉ có thể giải thích Tô Xán nhớ thù cũ nên ra tay. Cô xem Tô Xán đánh nhau rất nhiều lần rồi, bình thường Tô Xán có vẻ vô hại, giỏi nhịn, rộng lượng, nhưng một khi quyết định đánh nhau là không bao giờ nương tình, không chỉ chủ động, mà còn tàn nhẫn.

- Xin lỗi.

Vệ Đinh Đinh còn định nói vài câu ra vẻ sẽ không truy cứu Tô Xán, nhưng nghe Lâm Lạc Nhiên nói “xin lỗi” thì toàn thân đông cứng, như rơi vào hầm băng, Lâm Lạc Nhiên vì sao “xin lỗi”, đương nhiên là xin lỗi thay cho Tô Xán rồi, quan hệ hai người bọn họ ở mức nào, Lâm Lạc Nhiên ở vị trí nào mới xin lỗi thay Tô Xán, Vệ Đinh Đinh không muốn biết, hắn chỉ thấy tất cả mọi vật xung quanh mình như đang trôi đi …

Lâm Lạc Nhiên nhận được điện thoại, mới nghe vài câu đã tái mặt, vội chạy ra ngoài:

- Cậu ấy bị đuổi đi? Lưu Hiểu Tĩnh chả lẽ không nói gì?

- Không có, mà Lưu Hiểu Tĩnh thì liên quan gì?

Cô gái báo tin cho Lâm Lạc Nhiên nghi hoặc:

Lâm Lạc Nhiên lòng trầm xuống, cô nghĩ có Lưu Hiểu Tĩnh ở đó, có thể nói đỡ cho Tô Xán, địa vị Lưu Hiểu Tĩnh trong CLB rất cao, hơn xa một thành viên mới như cô, nên mới đi theo đám Vệ Đinh Đinh.

Chuyện thành ra thế này, Tô Xán bị đuổi đi, coi như cánh cửa vào hai CLB này đã đóng sập lên, chưa hết, còn có thể gây ra hậu quả chưa dự đoán được. Lâm Lạc Nhiên mời Tô Xán và Đường Vũ tới dự bữa tiệc này, mục đích giới thiệu cho Tô Xán mối quan hệ tốt, để hỗ trợ cho sự nghiệp của y, bây giờ không khác gì hại Tô Xán rồi.