Đêm trước lễ giáng sinh, vì trước đó hội trường của khách sạn Crownie còn dùng cho việc khác, nên sau 9 giờ tối bọn họ mới có thể bố trí, cán bộ lớp số 4 mặc áo dầy, xông pha cái lạnh căm căm, tay cầm túi to túi nhỏ đựng bong bóng, đèn màu, cây noel, áp phích, bút v..v..v... Các vật phẩm trang trí tới khách sạn.
Tới cửa khách sạn thấy có một cái xe tải nhỏ, một hàng BMW, Mercedes đằng sau, hơn chục người đang vận chuyển đồ từ trong xe ra, chỉ huy là một nữ sinh, vừa cầm điện thoại nói chuyện, vừa ra lệnh, trông rất bận rộn.
Tô Xán đoán ra đây hẳn là CLB Ai Tắc Khắc tới tổ chức tiệc Giáng sinh rồi.
Địa điểm của lớp số 4 là phòng yến hội tầng hai, không phải cái có quy mô lớn nhất khách sạn, nhưng tổ chức hoạt động một lớp thì quá dư thừa, không gian ấm áp. Muốn đặt được cái phòng này không phải là dễ dàng, gần Giáng sinh, không ít công ty tổ chức tiệc, hội nghị, không có Trình Thông Thông giúp đỡ thì Tô Xán có trả gấp đôi tiền thì cũng không đặt được cái phòng gần như nhỏ nhất này.
Còn tiệc của Đh Ngoại ngữ tổ chức trên tầng 19, tầng thượng, ở phòng yến hội cấp bậc cao nhất của khách sạn, có sân khấu, có quán bar, có cả ban công để ngắm cảnh đêm, tóm lại ở đẳng cấp hoàn toàn khác.
Có điều đó là chuyện của người ta, ghen tỵ với thiên hạ thì có ghen tỵ cả đời, lớp số 4 say sưa trong niềm vui của bọn họ.
Bận rộn suốt hai tiếng liền, tới 11 giờ, Tô Xán cùng mọi người trở về, dọc đường còn nấu cháo điện thoại với Đường Vũ.
- Em có thể tới giúp mà, môn học tối nay em trốn cũng được.
Tô Xán thở một hơi, đêm lạnh căm, hơi thở biến thành sương trắng, tay tê hết cả, xung quanh vắng người, đèn KTX vẫn sáng, giọng Đường Vũ truyền qua điện thoại vào tai, dễ nghe vô cùng.
- Đây là tiệc của lớp anh, em làm khách, sao có thể để khách chuẩn bị, em cứ yên tâm đợi tới lúc đó mặc cái váy đẹp nhất tới tham gia là được.
- Anh tự tin nhỉ, mọi người đều rất chờ mong đấy.
Tô Xán đương nhiên mời cả phòng Đường Vũ tham gia tiệc, Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu đều rất hưng phấn, còn Trình Thông Thông tham gia tiệc cùng đám bạn của mình ở trung tâm thành phố.
Trở về phòng, Tô Xán bật laptop, đăng nhập vào Facebook, đọc tin nhắn của Mark.
Năm nay Mark chẳng được nhẹ nhõm như mọi năm, hắn phải vất vả sửa chữa các chức năng theo ý kiến phản hồi của người dùng, dùng tiền của Tô Xán tăng viện thuê thêm mấy lập trình viên, xử lý công tác thường ngày, bây giờ không như lúc đầu nữa, Facebook mang lại cho hắn động lực cực lớn.
Mark không online, Tô Xán để lại tin nhắn chúc mừng Giáng sinh sớm, gửi cả tin nhắn cho Diệp Huy Thường, anh bạn ở CLB DnD khiến y vừa tới Exeter đã bị tóm lên phòng hiệu trưởng, vì ngày mai y sẽ rất bận rộn, có thể không có thời gian lên mạng.
Ngày 24, đêm Giáng sinh năm 2001.
6h 40 phút tối, tổ chức Ai Tắc Khắc của Đh ngoại ngữ đã tập kết, huy động cả chiếc xe chở khách cỡ lớn chở thành viên tới thẳng khách sạn Crownie, đương nhiên không thiếu người lái xe riêng của mình tới.
Sinh viên ĐH Thượng Hải ra vào tấp nập trước cổng trường đều nhìn thấy cái xe khách lớn này, còn tưởng là đoàn du lịch nào đó.
Nhưng từ trên xe bước xuống lại là thanh niên nam nữ mặc lễ phục đẹp đẽ, đa phần là nữ sinh, làm trước cổng khách sạn như lãng đãng không khí mang sắc hồng, vì trời tương đối lạnh, nên các cô gái mặc thêm áo khoác, chỉ cần từng dôi chân dài đi tất lụa đen đủ khiến đám lang sói Đh Thượng Hải kích động chuyển trường rồi.
Tô Xán và đám cán bộ lớp cũng đang chạy đôn chạy đáo lo hoàn thiện những khâu chuẩn bị cuối cùng, tới cổng khách sạn liền thấy Lâm Lạc Nhiên.
Lâm Lạc Nhiên đang đứng giữa nhóm sinh viên hai trường, đi đôi dày cao gót đen, tất lụa đen, váy đen, chỉ tiếc phần thân trên đáng mong đợi nhất lại bọc trong chiếc Jacket dày giữ ấm, đưa tay vẫy vẫy Tô Xán.
Lý Hàn huých vai Tô Xán:
- Lão đại, yêu tinh lại tới rồi, đêm nay có cả Đường Vũ nữa, hạnh phúc tới mức đến trời cũng phải oán hận... He he, đi trước đây, nữ nhân cấp bậc này Lão Lý không tiêu hóa nổi.
Cùng với khoảng cách càng gần, mùi thơm trên người Lâm Lạc Nhiên tỏa ra càng ngây ngất.
- Sao tới giờ này rồi vẫn còn chưa chuẩn bị xong?
Lâm Lạc Nhiên thấy Tô Xán trán lấm tấm mồ hôi, hỏi:
- Không có gì, không có kinh nghiệm tổ chức đâm ra chạy mua đường hơi nhiều chút thôi, bây giờ xong rồi.
Lâm Lạc Nhiên nói với mấy người bên cạnh:
- Mọi người vào trước đi, tôi nói chuyện với bạn một chút.
Tô Xán lập tức cảm nhận được ánh mắt đề phòng của mấy nam sinh đi qua, chưa chi đã thấy nhiệm vụ của Lâm Trứu Vũ giao cho rất nặng nề, nha đầu này chơi điên, trong khi bọn sói đói xung quanh lại cả một đống:
- Vừa rồi về nhà xem mắt ra sao?
Lâm Lạc Nhiên nheo nheo mắt lại, thú vị nhìn Tô Xán:
- Sao cậu lại quan tâm tới vấn đề này nhỉ, không phải có ý gì chứ?
Tô Xán tỉnh bơ:
- Đây là câu hỏi bình thường của bạn bè nhỉ mà, vì sao bạn lại nghĩ có ý đồ gì, chính Lâm đại tiểu thư nên hỏi lại bản thân đi.
- Xì, lẻo mép, không nói với cậu nữa, tôi đi trước đây, lát nữa gặp.
Lâm Lạc Nhiện xem đồng hồ nói.
- Mình cũng đi lên.
Tô Xán gật đầu đi vào thang máy, cửa thang máy mở ra, chuẩn bị bấm thì có người gọi bảo đợi, Tô Xán ngớ người, chính là Lưu Hiểu Tĩnh, cô người mẫu được Phạm Chi Lương mời tới dùng mỹ nhân kế với mình.
Lưu Hiểu Tĩnh thoáng ngạc nhiên, sau đó quay đầu sang một bên.
Người ta không muốn tỏ ra quen biết, Tô Xán tất nhiên cũng chẳng mặt dày xán tới, nhìn cách ăn mặc thì Lưu Hiểu Tĩnh tham gia bữa tiệc ở đây, một cô gái xinh đẹp như vậy, tất nhiên là thứ trang điểm quan trọng cho các bữa tiệc. Lưu Hiểu Tĩnh không thẹn là người mẫu, cực kỳ biết ăn mặc, một bộ lễ phục đen ôm sát cơ thể, áo choàng lông trắng muốt, cặp ngọc ẩn hiện dưới lớp lưới đen, tràn ngập vẻ hấp dẫn thần bí, bất kỳ nam nhân nào mang theo cô gái này bên cạnh cũng rất có thể diện.
Tô Xán cũng hiểu Lưu Hiểu Tĩnh vờ không quen biết mình là một loại tự bảo hộ, nên phối hợp không tỏ bất kỳ thái độ gì, ấn nút tầng 2.
Tới tầng 2, Tô Xán chào tạm biệt Lâm Lạc Nhiên đi ra. Cửa thang máy đóng lại, Lâm Lạc Nhiên đưa mắt nhìn Lưu Hiểu Tĩnh, hai cô gái cùng mỉm cười. Vừa rồi Tô Xán nhìn thấy Lưu Hiểu Tĩnh có một tích tắc khựng lại, làm Lâm Lạc Nhiên mẫn cảm nhận ra, sau đó Tô Xán vào bên trong mắt càng nhìn thẳng, khiến cô thêm khẳng định, cô thừa biết Tô Xán thích ngắm đùi nữ sinh, một cô gái xinh đẹp váy ngắn thế này, y thế nào cũng phải lướt qua vài cái, thái độ bất thường như vậy rõ ràng hai người này quen biết nhau.
Lâm Lạc Nhiên nhíu mày, Tô Xán có quen Lưu Hiểu Tĩnh cũng không phải có gì quá ngạc nhiên, quan trọng là vi sao bọn họ lại giả vờ không biết nhau?
Gần tới 8 giờ, bữa tiệc của lớp số bốn sắp bắt đầu, Tô Xán đứng ở trong đại sảnh khách sạn Đường Vũ, nhìn thấy Đường Vũ cùng hai cô bạn bước qua cửa xoay tròn, hai mát sáng lên, lâu lắm rồi, từ sau dạ tiệc ở Mỹ, mới lại được nhìn Đường Vũ bỏ kiểu trang phục hai màu trắng đen truyền thống.
Đường Vũ hôm nay trang điểm xinh đẹp, mái tóc đen cắt ngắn trông như để tự nhiên thực chất uốn giữ nếp công khu, khéo léo ôm lấy khuôn mặt trái xoan, một chiếc máy màu hồng đào, khoác hờ trên vai chiếc áo véc nữ màu trắng muốt, trang nhã mà không lộ da thịt, ở hông có một đai lưng nhỏ kéo chặt tôn lên đường cong gợi cảm ở trên lẫn bên dưới.
Cái váy màu hồng đào này cực kỳ hợp với tuổi tác của Đường Vũ, thêm vào khí chất lạnh lùng xa vắng, so với thường ngày che lấp đi vài phần thanh lệ, toát ra một vẻ đẹp quyến rũ thuộc về nữ nhân thành thục, lại có chút mảnh mai dịu dàng xui khiến người ta ôm vào lòng che chở.
Đường Vũ biết Tô Xán háo sắc, chiếc váy ngắn cùng đôi giày cao gót này có sức sát thương cực lớn với y, nhưng vẫn mím môi mặc chiếc váy mẹ mình mua cho chuyên môn mặc ở bữa tiệc.
Mép váy trang nhã, đôi đùi thon dài, vòng eo thanh thoát, trang phục này dù ai cũng không bới móc gì được.
Trong khi Tô Xán ngây ngất thì bên cạnh Nguyễn Tư Âu bất mãn lên tiếng:
- Này Tô Xán, có biết ánh mắt của cậu làm người ta rất tổn thương không hả?
Đồng Đồng cũng lớn tiếng chỉ trích:
- Đúng thế, chúng tôi tốn hơn một tiếng để trang điểm đấy, cậu phải nhìn người ta một cái chứ.
Tô Xán gãi đầu cười ngượng, biểu hiện của y làm Đường Vũ rất hài lòng, đi tới khoác tay Tô Xán:
- Bữa tiệc bắt đầu chưa?
- Với anh mà nói khi nào em tới mới là bắt đầu.
Tô Xán nâng bàn tay mềm mại của Đường Vũ lên, mặt tràn trề hạnh phúc.