*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong khi mọi người tranh luận xôn xảo thì cội nguồn mọi rắc rối là Tô Xán vẫn như mọi khi, gây chuyện xong là chuồn mất dửng dưng đặt mình ngoài cuộc, sáng chủ nhật trời nắng dịu nhẹ, thời tiết đẹp vô cùng, không ít trẻ con ra công viên thả diều, cánh diều đủ màu sắc cùng tiếng nô đùa trẻ nhỏ tạo ra khung cảnh cuộc sống êm đềm.
Tô Xán lót mông một đống tạp chí, ngồi ở bệ dưới cây cô thủ, tay cầm cuốn ( phần mềm đại chúng).
Bên trên có hướng dẫn chơi ( Tam Quốc 7) cùng miêu tả Tokyo Game show, thời đại đó còn chưa có chuyên trang đăng ảnh mông và ngực của joygirl, có điều cũng đủ thấy show girl ở khắp nơi rồi.
Đường Vũ từ trong biệt viện đi ra, mặc váy hoa, cổ áo khá sâu, lộ ra cả vùng da thịt trắng như tuyết, đùi ngọc ẩn hiện dưới mép váy, tràn ngập vẻ hấp dẫn thần bí, bước trên con đường nhỏ đan xen bóng cây và ánh nắng. Đây vốn là ngày Đường Vũ đi tập piano, bị Tô Xán dụ khị bỏ học, biến thành đi mua "bí mật nhỏ" của bọn họ.
Tô Xán nuốt nước bọt ừng ực, nha đầu này muốn mình bị bệnh tim sớm sao.
Tới trước mặt Tô Xán, thấy y nhìn mình không chớp, Đường Vũ mặt tựa cười tựa không nói:
- Chào … chào bạn Tô Xán.
Tô Xán chỉ muốn đập đầu vào tường, đó là câu nói ngớ ngẩn của y khi lần đầu Đường Vũ gọi điện tới, có chút tâm lý trả đũa nắm lấy tay Đường Vũ, sau nụ hôn hôm đó, quan hệ hai bọn họ có tiến triển lớn.
Đường Vũ hơi giãy dụa, dù sao chỗ này ở trước cửa tiểu khu nhà mình, nếu chẳng may để người quen nhìn thấy thì nguy cơ lớn.
Tô Xán ương bướng không buông tay, còn bày bộ mặt vô lại, Đường Vũ chỉ biết lườm y một cái, lòng vừa có có xấu hổ, lại kích thích vì sợ hãi mang lại.
May mắn là xe bus đã tới.
Hai người xuống xe ở TTTM Dương Hoa.
Đường Vũ mua một ít phụ tùng của nữ sinh, kẹp tóc, bỏ giây chun buộc kiểu tóc đuôi ngựa xuống, đeo kẹp tóc đính chân trâu lên, làm cô càng thêm thanh lệ.
Đi qua cửa hiệu đồ lót nữ, Đường Vũ rảo bước, một cái áo lót liền thân màu xanh mỏng như cánh ve thu hút ánh mắt của cô, nếu như không có Tô Xán ở bên cạnh, cô sẽ thoải mái đứng lại xem ngay, đi qua cửa hàng đồ lót rồi mới thở phào như trút được gánh nặng.
Nhưng Tô Xán ghé vào tai cô cười tà ác:
- Cái áo lót đó không tệ, rất hợp với bạn.
Làm Đường Vũ mặt đỏ rần, chỉ thoáng nhìn chút không ngờ bị Tô Xán biết rồi, xấu hổ muốn tìm khe hở chui xuống đất, nhất là ánh mắt của Tô Xán lướt qua ngực cô, rõ ràng đang có tưởng tượng không lành mạnh, không thèm nói chuyện với y để biểu lộ sự tức giận của mình, nhưng bàn tay nhỏ nhắn vẫn để Tô Xán nắm lấy.
Khí chất của Đường Vũ làm người chú ý tới bọn họ, cảm thấy cái lạnh ở Siberia, một thiếu nữ thanh lệ thoát tục đến vậy mà trên mặt lại lập lờ xuân ý, cùng động tác thân mật của cô và Tô Xán, hình thành tương phản rõ ràng, khiến tim gan người ta đập loạn.
Ở gian hàng đối diện với gian hàng nội y kia, Vương Thanh đang chọn mua một chiếc áo sơ mi nam kẻ sọc, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi thất thần dõi theo bọn họ, tới khi cô bán hàng gọi mới tỉnh lại, nở nụ cười nhẹ:
- Xin lỗi, tôi không mua nữa.
Bây giờ có cô gái khác chăm sóc cậu ấy rồi, không cần mình nữa.
Tô Xán sách túi lớn túi nhỏ, cùng Đường Vũ xuống xe bus, Đường Vũ nhận lấy mấy cái túi căng phòng trong tay y, lưu luyến nói:
- Mình về đây.
- Về phải lắp ngay đấy.
Tô Xán nhắc:
- Ừ.
Đường Vũ gật đầu, đèn đi bộ chuyển từ màu đỏ sang xanh, cô bước lên vạch qua đường, hoàng hôn, váy vải thành bức tranh đẹp.
Về tới nhà, Tô Xán ngay lập tức mở hộp ra, mở sách hướng dẫn lắp kính viễn vọng, đây là "bí mật nhỏ" giữa bọn họ, dùng để nhìn nhau, cuộc sống luôn cần chút niềm vui bất ngờ, điện thoại đã không đủ thỏa mãn tình cảm ngày càng ấm lên giữa hai người rồi.
Đặt chiếc kính viễn vọng lên cửa sổ, cảnh tượng trong ống kính rất mơ hồ, Tô Xán tay cầm sách hướng dẫn, tay điều chỉnh, cảnh tượng đằng xa dần trở nên rõ ràng, chỉ cần Tô Xán muốn tới cả hoa văn viên gạch men ngoài tường nhà Đường Vũ cũng có thể thấy rõ ràng.
Tô Xán có chút phấn khích, ở đầu kia, phòng ngủ của Đường Vũ xuất hiện, có bồn hoa đặt ở ban công, cánh cửa sổ sơn trắng, tủ sách màu trắng, tiếp đó là Đường Vũ cũng đang đứng ở cửa sổ điều chỉnh kính viễn vọng, hai người vẫy tay với nhau.
Khoảng cách gần 1000 mét kéo gần trong khoảnh khắc, Tô Xán nhảy cẫng lên reo hò như trẻ con, Đường Vũ mím môi cười ấm áp.
Cứ đứng nhìn nhau như vậy tới mười phút cả hai mới lưu luyến vẫy tay rời ống kính, Tô Xán đi pha một chén trà nóng ngồi xuống ghế sô pha nhấp nháp, cảm thấy hành vi của hai bọn họ có thể nói là hoang đường, chính sự hoang đường đó dệt lên tình cảm đơn thuần mỹ hảo.
Đến tối, Mục Tuyền lấy làm lạ vì trong phòng Đường Vũ đột nhiên có một thiết bị khoa học, có điều cũng không nói gì, đặt đĩa hoa quả lên bàn, ghé mắt vào ống kính, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn qua tán cây của công viên thị chính, thấy được chung cư tháng máy sáng đèn, hỏi:
- Con có hứng thú với thiên văn từ khi nào thế?
- Gần đây con thấy ngắm nhìn sao trời, tâm tình sẽ tốt hơn.
Đường Vũ biết tâm tư của mẹ mình rất tinh tế, khi mẹ cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bề ngoài đang xem sách không chú ý, nhưng tim thắt lại, lúc trả lời tim đập nhanh hơn.
Bởi vì trước đó cô đã điều chỉnh tiêu cự và vị trí quan sát, vừa vặn là phòng khách của Tô Xán, nơi cũng có một cái kính viễn vọng hướng về phía nhà mình, chứ không phải là ánh trăng sáng trên trời.
Chỉ cần mẹ mình có chút nghi hoặc di chuyển ống kính đi một chút, tất cả sẽ bại lộ.
- Ừm.
Mục Tuyền di chuyển ống kinh, mặt Đường Vũ cứng đờ không biết mẹ mình nhìn tới đâu rồi, cô không dám ngẩng đầu lên, sợ mẹ nhận khuôn mặt khác thường của mình.
- Kia là chỗ nào thế, sao đen xì xì vậy?
- Con mới mua, còn chưa biết điều chỉnh.
Bàn tay nắm chặt của Đường Vũ buông ra, nhẹ nhõm đáp:
Mục Tuyền gật đầu, rời kính viễn vọng:
- Thi thoảng mệt mỏi dùng phương thức này thả lỏng bản thân cũng tốt. Con ngủ sớm đi nhé.
Mục Tuyền đóng cửa lại, Đường Vũ cảm giác sống lưng lành lạnh, chỉ mới một lúc lưng cô bị mồ hôi trộm làm ướt đẫm rồi.
Từ khi Tô Xán xông vào cuộc sống của cô, nhiều chuyện hoang đường xảy ra, như bỏ qua học sinh không làm bài trên lớp, trốn tiết, rồi dẫn con trai về nhà, bây giờ lại dấu diếm mẹ, mua kính viễn vọng liên hệ với nhau, với gia giáo cực nghiêm của nhà cô, những chuyện này tuyệt đối mơ cũng không nghĩ tới, làm cô có chút áy náy, song Tô Xán luôn làm cô không từ chối được.
Chờ đợi một lúc, Đường Vũ mới tới trước ống kính, muốn biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Phía đầu kia, đèn nhà Tô Xán sáng lên.
Tô Xán đang bị cha mẹ mắng vì cái tội đột nhiên tắt đèn đi.
Tằng Kha bật đèn lên mắng:
- Cái thằng bé này, lên cơn gì vậy hả, không thấy cha con đang xem tài liệu à, con làm cái trò gì thế, bỗng dưng mua kính viễn vọng làm cái gì vậy hả?
- Vừa rồi đèn chói mắt quá làm con không nhìn thấy sao, thôi con chuyển nó sang chỗ khác.
Tô Xán cười hì hì ôm kính viễn vọng về phòng mình trong ánh mắt nghi hoặc của mẹ, lắp kính viễn vọng, mới phát hiện vị trí này mới là tuyệt vời, ở phòng khách tuy thấy được chỗ Đường Vũ học tập, song ở vị trí này còn nhìn thấy tủ áo và giường nữa.
Đường Vũ từ phòng tắm đi ra, mặc áo tắm lông màu lam, Tô Xán dí sát mắt vào ống kính, chẳng lẽ hôm nay được thấy cảnh phun máu?
Sấy khô tóc, Đường Vũ về phòng, cầm điện thoại lên gọi, Tô Xán nhấc máy, bên kia có tiếng nói nhỏ nhẹ:
- Ngủ ngon nhé.
Cúp điện thoại, Đường Vũ nhìn ra cửa sổ, nghĩ một lúc đi dép lê vào, kéo rèm cửa sổ xuống, cách tuyệt hoàn toàn chuyến thám hiểm ướt át ngày hôm nay của Tô Xán. Tô Xán chỉ biết thầm nói trong lòng "mơ đẹp", rồi quay về giường, hai tay làm gối, đầu đầy suy tưởng vẩn vơ cho tới khi ngủ thiếp đi.
Lúc ngủ nụ cười trên môi chưa từng tan biến.
Đường Vũ