- Khổng Kỳ là người nhiều tuổi nhất trong nhóm chúng tôi, anh ấy rất cường thế, khi nhỏ thường xuyên cầm đầu chúng tôi bày trò nghịch ngợm.
Lúc này anh em họ Lâm đã quay lại, giải thích cho Tô Xán biết:
- Chúng tôi hay tới núi Diệu Phong chia làm hai quân, khi nhỏ Uy Uy gầy gò bé xíu, thường được anh Khổng Kỳ sai làm tiên phong dò đường, hòi nhỏ chúng tôi ai cũng sùng bái anh ấy. Về sau lớn lên dần dần không còn liên hệ nữa, thi thoảng gặp nhau một hai lần thôi, hiện giờ anh ta là người kế thừa chuỗi khách sạn Vương Triều. Có đứa em trai tên là Khổng Khánh Hoa, cực kỳ đáng ghét.
- Chị Diệp rất ghét Khổng Khánh Hoa, chị ấy là người yêu ghét ra mặt, làm việc tùy cảm tính, bình thường không tham gia tiệc thế này đâu, hôm nay hẹn với Uy Uy nên mới tới, có điều xem ra Uy Uy thể hiện không được tốt lắm.
Lâm Lạc Nhiên đã khôi phục dáng vẻ bình thường, hờ hững nói:
Xung quanh bọn họ cũng bàn tán về nhóm Diệp Huy Thường, Khổng Kỳ, Vương Uy Uy, bọn họ là nhân vật được chú ý nhất bữa tiệc, tất nhiên là tâm điểm các cuộc thảo luận.
- Nhìn thấy nam sinh sau lưng Khổng Kỳ không, cha hắn là giám đốc Cty điện lực Dung Thành, gia sản chục triệu đấy.
- Thế thì nói làm gì, đó là tiền của cha hắn, người đang bắt tay Vương Uy Uy là Tùng Trác, con trai trưởng phòng tuyên truyền thành ủy, tốt nghiệp cao trung xong không đi theo hướng gia đình sắp xếp, theo đuổi âm nhạc, học ở học viện âm nhạc Tây Xuyên, còn chưa tới 19 tuổi đã là ông chủ một quán bar khá nổi rồi đấy.
- Tự lập đáng khen đấy, nhưng có nền tảng sẵn mà không tận dụng thì là dại, như Khổng Kỳ, khách sạn Vương Triều có mười mấy chi nhánh trên toàn quốc, sau này thế nào cũng lọt vào bảng tài phú, lúc đó anh ta tiếp nhận từ cha mình, sẽ thành tổng giám đốc trẻ nhất toàn quốc.
Những người này dáng vẻ nhìn là biết toàn học sinh cao trung, nhưng cách ăn nói chững chạc, chủ đề cũng là nội dung mà học sinh bình thường chưa tới tuổi quan tâm.
- Vương Uy Uy thật đáng thất vọng, trước kia nghe kể về cậu ta nhiều, không ngờ bộ dạng thế này.
- Nhìn cậu ta chạy lăng xăng bên cạnh Diệp Huy Thường thật đáng thương, loại con trai kém cỏi như vậy làm sao mà giữ nổi thiên nga? Tôi thấy Khổng Kỳ xứng đáng hơn …
Khổng Kỳ chào hỏi đám Diệp Huy Thường xong đi chiêu đãi những vị khách khác, một nam tử trẻ tuổi nói chuyện với hắn thắc mắc:
- Đó thực sự là con trai bí thư Vương Bạc à, nhìn không ra, giống con chim non vậy.
Khổng Kỳ không hỏi có chút khoe khoang nói:
- Đúng là con trai bí thư Vương đấy, hồi nhỏ chúng tôi rất thân với nhau, chú nhóc đó bám tôi suốt, tôi chỉ đông cậu ta đi đông, chỉ tây đi tây, sau này ít gặp lại rồi, không ngờ chẳng thay đổi gì mấy.
- Cô bé kia là Huy Thường à, thật là xinh đẹp, Vương Uy Uy có vẻ thích cô bé đó lắm, nhưng xem bộ dạng cậu ta thế kia làm sao lọt vào mắt người đẹp được. Anh Khổng Kỳ, giới thiệu cho tôi đi, tôi thử vận may xem thế nào.
- Mắt mũi cậu thế nào vậy, không nhìn thấy cô bé đó thích anh Khổng à?
- Đừng nói lung tung.
Khổng Kỳ nghiêm túc nói khiến xung quanh cười rộ lên, làm hắn cười theo:
- Cái đám nhóc này.
Tiết Lăng Trúc là người mẫu tham gia bữa tiệc hôm nay, đương nhiên cô ta khác với những người mẫu được mời tới làm sôi động không khí khác, cha cô ta là quan viên có cấp bậc, nên khá thân thiết với mấy hoàn khố ở bữa tiệc. Vừa rồi ở sân khấu đi xuống, Khổng Kỳ còn đích thân tới trò chuyện cám ơn cô ta.
Vừa là người mẫu, vừa là một tiểu thư gia thế, vây quanh Tiết Lăng Trúc không ít nam sinh.
Trong lúc này, cô ta nhìn thấy một người quen, Tô Xán.
Làm sao có thể quên được bản mặt đáng ghét đó.
Lần trước về Hạ Hải gặp bạn cũ, vừa khéo đúng lúc tiệc tiễn chân Tô Xán, khi đó Vương Hạo Nhiên dẫn họ tới tìm Tô Xán, còn nghĩ Vương Hạo Nhiên định gây chuyện, nên có chút ngôn từ kịch liệt, ai ngờ quanh co thế nào bị hai đứa con gái chỉ chó mắng mèo còn đánh một trận, sự kiện đó tới nay vẫn là vết thương chưa lành trong lòng cô ta.
Từ sau lần đó, Tiết Lăng Trúc không về Hạ Hải nữa, nơi đó thành chốn thương tâm của cô.
Mà đầu đuôi là tại Tô Xán, nên nhìn thấy y, thù hận dâng trào.
Tiết Lăng Trúc không ngờ gặp lại Tô Xán ở nơi này, “phải cho y một bài học”, Tiết Lăng Trúc hai mắt bám chắt vào Tô Xán, nghiêng người ngồi dựa vào ghế sô pha, vắt một chăn lên, tư thế khêu gợi, cẩn thận đợi cơ hội đối phó với Tô Xán.
Xinh đẹp, lại có gia thế tốt, chẳng mấy chốc có đám ong bườm bu quanh, chỉ bằng mấy câu nói, trong đó có cả Triệu Thừa Ngôn, Tiền Long, Lương Tiêu và cô gái lúc nãy định giới thiệu Triệu Thừa Ngôn cho Tô Xán, Tiết Lăng Trúc dễ dàng khơi lên căm phẫn của đám dại gái này.
Một tên béo bị Tiết Lăng Trúc kích động, nóng lòng thể hiện trước mặt mỹ nhân, hỏi Triệu Thừa Ngôn:
- Tôi dạy hắn một bài học không thành vấn đề chứ.
Triệu Thừa Ngôn không dại dột gì mà dính vào chuyện Tô Xán nữa, tất nhiên tuyệt đối không dại gì ngăn cản, khéo léo nói:
- Tuy là bạn cùng trường nhưng đương nhiên là tôi đứng về phía Tiết tiểu thư rồi.
Hắn biết đám người này chẳng làm gì nổi Tô Xán, ít nhất khiến y mất mặt cũng hả hê lắm, ngồi ngoài đợi xem trò hay.
Anh em Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên không nghi ngờ gì cũng là một tiêu điểm khác của bữa tiệc, lại bị một đám người quen kéo đi rồi.
Không có hình thức nghiêm túc, giống như tụ hội bình thường, mọi người đi khắp nơi trò chuyện chúc rượu, Tô Xán nếm thử mấy loại bánh ngọt sau đó cầm ly rượu bơ vơ một mình ở bể bơi, Tô Xán không cảm thấy lẻ loi, dù sao một mình còn hơn phải ứng phó với đám hoàn khố kia, lặng lẽ nhìn nước hồ lăn tăn phản chiếu ánh đèn, không khí rất yên tĩnh.
Nhưng Tiết Lăng Trúc và hai nam sinh đi tới, phá vỡ sự "thanh tu" của y.
Đứng lại trước mặt Tô Xán, Tiết Lăng Trúc cười điệu đà:
- Gặp lại cậu ở đây thật là may mắn.
Tô Xán nhìn cô gái chừng hai mươi, mặc chiếc váy đềm mỏng, phác họa vóc dáng uốn lượn khiêu khích, hóa trang không đậm, rất tinh xảo, xem ra bỏ công sức không ít, nghi hoặc hỏi:
- Chúng ta quen nhau à?
Với một mỹ nữ mà nói, câu này không thể tổn thương hơn, Tiết Lăng Trúc nghĩ Tô Xán cố tình, sầm mặt nói:
- Tôi thích có qua có lại, chuyện ở Hạ Hải, tôi trả lại nguyên xi.
Tô Xán còn đang ngớ người thì hai nam sinh kia đột nhiên tranh cãi với nhau, ầm ĩ tới mức làm xung quanh nhìn cả về phía họ. Lâm Lạc Nhiên ngừng nói chuyện nhìn tới, phát hiện hai nam sinh không quen lớn tiếng với nhau bên cạnh Tô Xán thì thở phào, song cô rất tinh ý phát hiện sự việc có vẻ bất thường.
Lâm Trứu Vũ xoa tay hưng phấn, có trò hay rồi, đúng thứ hắn trông đợi.
Tuy nơi tổ chức bữa tiệc ở bên hồ bơi lộ thiên, nhưng do tính chất bữa tiệc giao lưu, giới thiệu bạn bè, không phải kiểu tiệc tùng liên hoan năm mới, chúc mừng gì nên không hề ồn ào, vừa có tranh chấp là khiến tất cả phát hiện ra ngay.
Diệp Huy Thường hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ ai lại thiếu tố chất như thế, cho dù có xung đột thì cũng nên ra ngoài giải quyết mới đúng, làm thế này không nể mặt chủ nhà chút nào.
Mọi người trò chuyện nhỏ xuống, thế là giọng cãi vã của hai nam sinh kia càng nổi lên:
- Mày có tin tao hất rượu vào mặt mày không?
Người kia thách thức:
- Hất đi, mẹ kiếp, đừng chỉ nói mà không dám làm.
Ào, ly rượu trong tay một tên hất đi, không phải hướng về phía đối diện, mà nhắm vào Tô Xán đang tránh ra.
Đám đông thấp giọng xì xào, nhiều người nhìn ra, hai nam sinh này cố ý tranh chấp, mục tiêu là nhắm vào Tô Xán.