*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy ngày sau Đường Vũ cứ bóng gió vòng vèo hỏi thăm tung tích của Tô Xán ngày hôm đó, Tô Xán dứt khoát nói rằng mình không có nhà, y đâu có ngốc, chuyện này Tô Xán đã thề sống để bụng chết mang theo rồi.
Sang tháng 8, Đường Vũ gửi tin nhắn cho Tô Xán, nói cô tới trường lái xe lớn nhất Dung Thành học lấy bằng lái xe, nghe tin tức này, Tô Xán cùng bộ ba rãnh rồi hào hứng kéo nhau đi đăng ký.
Vương Bạc vui vẻ đá ba người Vương Uy Uy đi, ông có căn biệt thự khác ở khu đại viện thành ủy, chỉ thi thoảng mới về nhà một lần, một mặt là ở đó tiện cho công việc, mặt khác cái biệt thự ở Hoa viên Dung Thành kia đã thành địa bàn của ba người Vương Uy Uy rồi, ông tới đó không được thanh tịnh.
Hơn nữa ba đứa nó đã lớn, cần không gian của chúng, mình ở chung không thích hợp lắm, cả ba càng lớn càng hiểu chuyện không dám bừa bãi với mình như khi còn nhỏ, như nha đầu Lâm Lạc Nhiên kia thay cách ăn mặc cá tính thành thục nữ hiền lành, thật quá miễn cưỡng. Còn cái bộ dạng lễ phép quy của của thằng béo Lâm Trứu Vũ nhiều lúc khiến Vương Bạc chỉ muốn đá hắn lăn khỏi nhà.
Thế nên không quản bọn chúng nữa, có điều bây giờ đang kỳ nghỉ dài, ba đứa này mà nhàn rỗi quá độ là thế nào cũng có vấn đề, không bằng để chúng nó tìm hoạt động nào đó phát tiết tinh lực, ít nhiều khiến Vương Bạc an tâm hơn.
- Chúng ta tới muộn rồi, Đường Vũ ở nhóm trước.
Đám Tô Xán và Vương Uy Uy khi tới trường dạy lái học lý thuyết mới phát hiện Đường Vũ sớm hơn họ một bước, học xong lý thuyết chính thức lên đường.
- Hẳn là chỉ sớm hơn một chút mà thôi, nhắn tin bảo cô ấy chúng ta tới rồi, lát nữa vẫn có thể cùng xe.
Lâm Lạc Nhiên hơi bực tức:
- Mà không kịp thì thôi, đừng có bám đuôi cô ấy suốt như vậy.
Nói xong đi vào lớp trước.
Đây là trường dạy lái xe lớn nhất Dung Thành, lại ở kỳ cao điểm, phòng học chật kín người, giảng dạy là một giáo viên trẻ, cảm giác nhóm học sinh này là khó dạy nhất, vô kỷ luật, quan trọng vì Lâm nha đầu quá bắt mắt, khiến không ít nam học viên không ngừng ngoái đầu nhìn.
- Một số học viên cho rằng thi lý thuyết quá đơn giản nên không chú ý nghe giảng, không coi trọng, không biết rất nhiều người bị chặn lại ở phần lý thuyết, mấy tuần liền không chưa được ra đường.
Giáo viên cầm phấn gõ gõ lên bảng, cố vãn hồi lại trật tự:
- Em gái, lỗi tại em đó, khiến bọn anh bị mắng lây này.
- Em ơi, hay là sang đây ngồi, để bọn anh khỏi phải mất công ngoái đầu sang bên đó.
Một nhóm nam nữ chừng 22,23 tuổi, ăn mặc so với phần đông khá nổi bật, hò reo cười hô hố, nghe mấy tên con trai nói thế, mấy đứa con gái đi theo nhìn Lâm Lạc Nhiên với vẻ căm ghét và cảnh giác.
Ngứa mắt với thái độ của đám người đó, Lâm Lạc Nhiên đứng dậy, dọn sách vở:
- Giảng toàn thứ trong sách vở, tôi tự đọc cho xong, tới kỳ thi đến một chuyến là được rồi.
Nhìn nhóm con trai đi với mình, môi hơi giảu lên:
- Có đi không?
Câu này hiển nhiên dành cho Tô Xán, hai người kia không cần phải hỏi.
Ánh mắt của Lâm Lạc Nhiên luôn có sức sát thương, tính cách của cô nàng này dường như luôn tồn tại hai mặt cực đoan, một là hiếu động ngang ngược ương ngạnh, khi giơ nắm đấm đánh anh trai béo tốt của mình không hề biết nương tình. Một mặt khác vô cùng tĩnh lặng dịu dàng như gió thu, nhìn cô gái này một mình ngồi đọc sách dưới tán cây, đủ làm trái tim bất kỳ đứa con trai bình thường nào phải xao động.
Tô Xán không chịu nổi ánh mắt đó, gật đầu:
- Đi, chúng ta về xem sách.
- Thế mới đúng chứ.
Khuôn mặt Lâm Lạc Nhiên như ánh nắng xuyên mây mù, đặt sách lên tay Tô Xán, tay khác khoác tay Tô Xán, không, phải nói chính xác là cô ôm lấy cánh tay Tô Xán, ôm rất chặt, cánh tay Tô Xán hoàn toàn dán lên ngực, cảm thụ được cả hơi ấm lẫn độ mềm mại tới từ bầu ngực thiếu nữ, người y nóng lên. Lâm Lạc Nhiên cứ thế kéo thân thể cứng đờ hoàn toàn tương phản cơ thể mềm mại của mình đi ra cửa.
Đằng sau có tiếng đám thanh niên chất vấn giáo viên:
- Oa, ngông nghênh như vậy mà cũng bỏ mặc à, con gái nhà ai mà ghê gớm thế.
Xung quanh người bất mãn, người chấn động, hoặc oán tiếc vì danh hoa có chủ, Lâm Trứu Vũ chẳng quan tâm, hắn lấy khủy tay huých sườn Vương Uy Uy, chỉ bóng lưng Lâm Lạc Nhiên:
- Vóc dáng của con bé này càng ngày càng ngon nhỉ.
- Ừ.
Vương Uy Uy nuốt nước bọt gật đầu, đã biết Lâm Lạc Nhiên chỉ coi mình là một người bạn thân thiết, cùng lắm là một người anh, hắn đã điều chỉnh lại được tình cảm của mình, nhưng nhìn hai người họ như thế, không khỏi ghen tỵ, thấy Lâm Trứu Vũ dọn sách, cùng đứng dậy đi theo, khiến trong phòng lại có trận náo động nhỏ.
Đi ra ngoài cửa Lâm Lạc Nhiên tự giác buông tay Tô Xán ra, vẻ mặt giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Vắt chanh bỏ vỏ như thế cũng nhanh quá đi.
Tô Xán bây giờ mời hoàn hồn, lòng có chút luyến tiếc, cô nàng này bất mãn với ánh mắt đám người trong phòng, nên mới mượn y để tuyên cáo danh hoa có chủ, cho đám kia sói kia đau lòng.
Nói công bằng chả thể trách người ta được, ai bảo nha đầu này xinh đẹp như yêu tinh lại còn chuyên ăn mặc khiêu khích, hôm nay mặc chiếc quần jean xanh rách te tua, một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình chê lấp những đường cong đầy sức sống, nửa trước bỏ trong quần, nửa sau thả tự nhiên, không có gì đáng nói nếu cô nàng không mở cúc cổ, để lộ ra thứ mà khiến đứa con trai nào cũng không kiềm lòng nổi.
- Dùng tạm, nếu sau này phát hiện ra nam nhân cực phẩm, tốt nhất cậu tránh xa tôi ra, đừng để tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Lâm Lạc Nhiên cười khanh khách, môi dưới hơi cong lên, ra chiều đắc ý:
Tô Xán ngơ ngơ "à" một tiếng, quen với mồm miệng chua ngoa của cô rồi, nhưng tâm tình bỗng nhiên sa sút, đổi góc độ suy nghĩ, nếu như có một ngày mình thay đám thanh niên trong phòng thành đối tượng Lâm Lạc Nhiên đả kích, không biết tâm trạng mình ra sao, từ lúc y quay trở về tới nay, nếu tính người đánh động trái tim y, thì Lâm Lạc Nhiên là một trong số đó.
Chẳng phải mùa xuân mới là mùa động dục à, sao tự nhiên mình hay có suy nghĩ không nên có này, chuyện với Đường Vũ còn chưa vào đâu.. à, dù có đâu vào đấy cũng không được.
Tô Xán cố dồn nén cảm xúc xuống.
"Sao không phản bác, cậu mồm mép lắm cơ mà?" Chỉ có một tiếng "à" hời hợt làm Lâm Lạc Nhiên nổi giận, rõ ràng là lời cô nói, giờ lại đi giận vì Tô Xán không có phản ứng.
Quay sang nhìn Tô Xán, nhìn kỹ y, đột nhiên Lâm Lạc Nhiên có phát hiện mới, chẳng biết từ lúc nào Tô Xán có thêm một khí chất thoải mái phóng khoáng, giống như … giống như bước lên một đỉnh cao mới vậy, hình dung này tuy trừu tượng, song Lâm Lạc Nhiên dám khẳng định chắc chắn Tô Xán thay đổi rồi, càng thêm sức hút với nữ sinh, tiếc rằng cậu ấy đã có cô gái trong lòng.
Lâm Lạc Nhiên chợt trầm lắng, ai hiểu rõ cô gái này đều nhận ra có chút không tầm thường.
- Tô Xán, cậu có biết không, với tôi mà nói, cậu rất đặc biệt.
Ngoài sân tĩnh lặng không một bóng người, hành lang dài nửa sáng nửa tối, Lâm Lạc Nhiên quay sang nói câu ấy, cánh môi hồng gợi cảm tạo ra nụ cười ôn nhu, ánh mắt long lanh như nhìn tình nhân.
- Đặc biệt tới mức độ nào?
Lời ra khỏi miệng Tô Xán chỉ muốn tát cho bản thân một cái, biết thừa lúc này sáng suốt nhất là im lặng, lại không quản nổi cái miệng nói ra.
Có cảm giác như dụ dỗ tiểu cô nương.
Thế nhưng Lâm Lạc Nhiên cho dù là tiểu cô nương cũng là tiểu cô nương khéo léo cực điểm, quay người lại hai tay chắp sau lưng, nhìn tới độ làm Tô Xán phải lúng túng cười khan mới lấy sách trong tay y, cười tự nhiên vỗ vỗ vai y, giọng như dỗ con nít:
- Đặc biệt tới mức cảm giác đặc biệt, cho dù lấy nam nhân cực phẩm ra đổi tôi cũng chẳng thèm, trả lời thế thỏa mãn sự hư vinh của cậu chưa?
Lâm Lạc Nhiên