*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong hội trường tòa nhà nghệ thuật, lễ tuyên thệ năm thứ ba diễn ra, cả hội trường ngồi chật kín hơn bảy trăm học sinh tới từ mười bốn lớp, cùng một số giáo viên và đại biểu phụ huynh học sinh.
Lãnh đạo trường nối nhau lên bục phát biểu động viên chiến đấu.
Đại biểu học sinh là một nam một nữ, nữ là Tôn Mạn, còn nam đáng lẽ ra là Dương Thừa gần đây cực kỳ hot, nhưng sau buổi biện luận, Dương Thừa cùng tổ hạng mục sang Mỹ thi tài, thay thế bằng Tô Xán.
Tô Xán mặc áo sơ mi trắng, quần âu phẳng phiu bước lên bục nói chuyện, phía dưới chỉ có tiếng vỗ tay lác đác không nhiệt tình cho lắm, không mấy ai chú ý, rất nhiều học sinh quay sang trò chuyện to nhỏ với nhau.
Trước khi đi Mỹ, Tô Xán được coi như là nhân vật phong vân của trường rồi, nhưng ba tháng xa rời tầm mắt công chúng, ở cái trường học chưa bao giờ thiếu chủ đề này, rất nhiều người thậm chí mất một lúc mới nhớ ra y là ai.
Tô Xán không vì phản ứng lạnh nhạt phía dưới mà mất bình tĩnh, vẫn nói đâu vào đó:
- Miyazaki Hayao vào năm 1984 làm một bộ anime có tên là Warriors of the Wind, nhân vật Nausicaa nguyên hình từ Odyssey trong sử thi Hi Lạp, cô gái đó trở thành một trong số nhân vật nữ nổi tiếng nhất trong anime. Hôm nay tôi diễn dảng, không muốn nói lời đại loại như "một vạn năm quá lâu, chỉ tranh sớm tối", không muốn nói với mọi người rằng có tương lai tươi sáng nào đang đón đợi, vì đó là cái hố sâu mà chúng ta chắc chắn phải vượt qua không cách nào tránh khỏi.
Đường Vũ ngồi quy củ ở chính giữa hàng ghế thứ nhất, cô là đại biểu của trường, tuy không diễn giảng, song cũng sẽ cùng một số học sinh mũi nhọn khác cùng lên tuyên thệ, lúc này mắt cô chăm chú hướng lên bục nói chuyện, Tô Xán mở đầu bằng một bộ anime gần gũi với tuổi học sinh, lập tức thu hút không ít người nghe, cô thích nhìn dáng vẻ khi Tô Xán lúc nói chuyện, lúc đó y như bừng sáng.
- Tôi chỉ muốn nói với mọi người vì sao cô gái đó thành nhân vật nữ chính nổi tiếng nhất trong mười mấy năm qua, vì cô ấy có bốn phẩm chất xứng đáng cho chúng ta học tập. Thứ nhất là kiên cường, đối diện với áp lực bài thi cao khảo, hoặc đối diện vô vàn áp lực trong tương lai, chúng ta nhất định phải kiên cường. Thứ hai là cao thượng, tôi hi vọng rằng những người bạn cùng lớp, cùng trường, cho dù đi đến đâu cũng phải giữ được tâm thái cao thượng này. Thứ ba là mỹ lệ, không phải là bề ngoài, mà ở tâm trí, chúng ta phải lạc quan khi gặp khải khó khăn mệt mỏi của cuộc sống, giữ tâm hồn đẹp. Thứ tư là hồn nhiên, mười năm sau chúng ta gặp lại nhau, tôi mong mọi người có thể cùng nhau ngồi chuyện trò hồn nhiên như lúc này, vì chúng ta không thể trùng sinh, cho nên đối với chúng ta mà nói, giai đoạn này chỉ có một lần, vì vậy càng nên khắc ghi trong lòng.
Nhìn Tô Xán đứng trên bục nói chuyện biểu hiện tự nhiên tùy ý, đôi mắt như ánh lên, ngắn gọn mà không sơ sài, hàm ý sâu xa mà không tối nghĩa khó hiểu, nghiêm trang mà không mất đi sự hài hước …
Bất kể là bài giảng khô khan thế nào Đường Vũ luôn ngồi rất ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe, nhưng hôm nay cô không nghe lời Tô Xán nói, ánh mắt mông lung không có tiêu cự, trong đầu chỉ tràn ngập một hình ảnh.
“Bốp, bốp, bốp..” Đường Vũ bị tiếng vỗ tay đánh thức, vội ngồi thẳng dậy vỗ tay theo, mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ, may mà không ai chú ý.
Phong cách diễn giảng rất riêng của Tô Xán được hưởng ứng bằng tràng pháo tay nhiệt liệt, rời bục nói chuyện, cùng Tôn Mạn nhìn nhau, khẽ nở nụ cười.
- Bạn diễn giảng giống như con người bạn, luôn khiến người ta bất ngờ, như nửa học kỳ trước đột nhiên chạy đi du học, còn nữa mấy cái chuyện lung tung beng bạn làm ở Mỹ cũng phù hợp với cá tính của bạn lắm.
- Chuyện mình làm ở Mỹ làm sao mà bạn biết được?
Tô Xán lấy cảm thấy kỳ quái, chủ nhiệm ban quốc tế biết đã đành, lãnh đạo trường biết cũng là chuyện bình thường, vì các trường học phải trao đổi thông tin các học sinh với nhau.
Lâm Lạc Nhiên có thể thông qua Diệp Huy Thường và bạn bè du học biết chuyện.
Học sinh bình thường của Nhị Thập Thất Trung làm sao mà biết được.
Nhìn mặt ngơ ngác ngốc nhếch của Tô Xán, Tôn Mạn thích thú bật cười:
- Bạn không biết cũng phải, tạp chí liên hợp các trường trung học Dung Thành Water kỳ mới nhất cho đăng chuyện bạn làm ở nước Mỹ, trường Exeter có liên hệ mật thiệt với nhiều trường ở Dung Thành, học sinh trao đổi năm nào cũng có, tin tức hai bên không bế tắc như bạn nghĩ đâu, cho nên mấy chuyện vẻ vang của bạn được vinh hạnh lên báo, còn có ảnh của bạn nữa, ừm, nói thế nào nhỉ, bạn lên báo đẹp trai hơn lúc này nhiều.
Váy đen và tất lụa đen giày da nhỏ màu đen, cùng với chiếc áo sơ mi trắng, sự tương phản tô điểm đường nét xinh đẹp của Tôn Mạn, đối diện với mình giống như đối diện với người được phỏng vấn, giống thường ngày là MC của ĐTH trường tiếp xúc nhiều người, dùng thiên phú ăn nói của mình, mang lại cho người ta ấn tượng dễ chịu, biết làm sao kéo gần quan hệ đôi bên,.
Nam sinh bên cạnh thấy hai bọn họ nói chuyện vui vẻ thì rất ghen tỵ, cũng kiếm đề tài lôi kéo sự chú ý của Tôn Mạn, còn tỏ ra bộ dạng thân thiết, ánh mắt tựa có tựa không lướt qua Tô Xán.
Tô Xán tất nhiên không khó chịu, hành động ngây thơ đó là hồi ức mỹ hảo tuổi học sinh, Tôn Mạn cũng là cô gái khó quên trong cuộc đời học sinh của y, hai chân thu lại, tay đặt lên đầu gối, nghiêm túc ngồi nghe những người khác phát biểu.
Khoảng cách tới kỳ thi cao khảo đã không còn tính bằng tháng nữa, chuyển sang tình bằng ngày, chỉ còn 120 ngày nữa thôi.
Lúc này toàn bộ học sinh năm thứ ba dù là khoa tự nhiên hay khoa xã hội đều nhấn chìm trong đống bài kiểm tra, giáo viên lên lớp thường xuyên ôm theo một chồng đề cương vẫn còn thơm mùi mực, sau đó được các tổ trưởng chia tới tay mọi người.
Hàm số vô cùng vô tận, phương trình hóa học dài lê thê, niên biểu triều đại sao mà lắm đến thế, Cách mạng tháng 10 Nga, giới từ trợ tử, chủ vị tân định trạng bổ, học sinh cầm từ điển tiến Anh miệng lẩm bẩm như mà làm. Chơi game cũng là bản Final Fantasy tiếng Anh để ôn tập, lật xem sách là Jane Eyre tiếng Anh miệt mài chú thích.
Năm thứ nhất năm thứ hai kêu ca bài tập nhiều, sao giờ lại nhớ thời đó thế, trước kia thấy mình chăm chỉ lắm rồi, giờ nghỉ lại thấy lúc đó thật bê tha lười nhác.
Đầu óc chật kín chữ nghĩa, thế nhưng tâm lý lại trống rỗng, cho nên lắm lúc vồ lấy Kim Dung toàn do tên bạn học nào đó không chịu nổi mang tới lớp đọc, đang trong giờ học mà đoạn đối thoại kiểu như "Ê, Thần điêu 2 ở đây, ai có Thần điêu 3", " Xem xong Tiếu Ngạo 4 rồi, ai có Ỷ Thiên 1 không? Không thì Lộc Đỉnh Ký 1 cũng được", giáo viên trên bục giảng nghe thấy cũng chỉ lắc đầu, tiếp tục giảng bài.
Áp lực thực sự quá lớn.
Đọc ở trên lớp không hết thì mang về nhà đọc tiếp, gần như không có chuyện làm mất sách, người mang sách tới luôn thu lại đầy đủ, đương nhiên tay truyền tay làm cuốn sách trở nên nhàu nhĩ.
Cuộc sống bình đạm mà vô vị cứ như vậy qua đi, nhưng đổi lại mỗi ngày có vô số thứ được nhét vào trong đầu, Tô Xán nhìn những học sinh năm thứ ba đó, nghĩ trước kia mình cũng như thế, hoang mang hoảng loạn vì tương lai, nhưng không thể không vùi đầu vào đống sách vở, nghiên cứu đống kiến thức ứng phó nền giáo dục kiểu Trung Quốc.
Hiện giờ y thoát ly khỏi khỏi hoàn cảnh trước mắt rồi, mắt nhìn cảnh tượng in sâu trong trí nhớ tái hiện, song y không còn bàng hoàng về tương lai, mà giống như nhìn thấy vùng ốc đảo giữa sa mạc.
Lâm Lạc Nhiên