- Cậu thực sự không biết?
Ginny nhíu mày, cho dù bị làm mất mặt, nhưng cô cũng không phải người bất kể lý lẽ, nếu là lỗi lầm vô tâm do khác biệt văn hoa hai bên, chuyện hiểu lầm này không là gì cả.
Tô Xán không biết còn cách nào chứng minh "thanh bạch" của mình, giơ tay lên trời:
- Thề có chúa.
- Cậu tin vào chúa sao, nếu không tin thì đừng có tùy tiện nói như vậy, nếu không tôi cho rằng cậu thiếu tôn trọng tôi đấy.
Ginny nhướng mày lên, giọng nghiêm khắc không hề che dấu suy nghĩ trong lòng.
Khác biệt văn hóa thật là thứ phiền toán, Tô Xán giang tay:
- Đúng là tôi không tin chúa, có lẽ tin tưởng vào một vị thần vô hình.
- Ok, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Ginny cười, không hề giống cô đội trưởng đội cổ vũ nhiệt tình sôi sục, có phần rất nội tâm.
- Cô gái kia rất xinh đẹp.
Ginny có phần tôn trọng cô gái đánh bại mình.
- Cám ơn bạn.
Tô Xán gật đầu, phát hiện ra cô gái nước Mỹ này khi điềm tĩnh mang một mùi vị không khác gì nữ sinh Trung Quốc rụt rè.
Không thể tiếp tục chủ đề lúng túng này, Tô Xán chủ động nói sang chuyện khác, Ginny khá hứng thú với ý tưởng tạo ra Facebook, Tô Xán giảng giải đại khái cho cô nghe, thi thoảng chêm vài vài câu khôi hài, có điều hiển nhiên phong cách hài hước TQ không được Ginny hưởng ứng, nhưng lời giải thích vụng về của y khiến Ginny thi thoảng bật cười. Cô gái Mỹ cười thoải mái, mang loại mỹ cảm đặc biệt.
Ginny ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ như đánh giá thời gian, giọng chợt mang chút xa xăm nuối tiếc:
- Không bao lâu nữa cậu về nước phải không?
- Visa của tôi sắp hết hạn rồi, những ngày tháng ở Mỹ thật khó quên, tôi sẽ nhớ kỹ trường học này và các bạn.
- Thực sự hơi hối tiếc vì tới giờ mới quen biết cậu đó.
Đây là điển hình của tâm lý nghịch, khi cô gái thường ngày được nâng lên quá cao, kết quả phát hiện có người không để ý tới mình, sự chênh lệch này sinh ra hứng thú, đó không phải là tình cảm thật sự.
- Phải là hối tiếc của tôi mới đúng, được làm quen với cô gái nổi tiếng nhất trường, nhưng chỉ vẻn vẹn có hai tuần.
Cùng Đường Vũ yêu đương lâu như vậy rồi, miệng lưỡi Tô Xán trở nên dẹo quẹo, biết nói lời làm vui lòng các cô gái:
Ginny cười rất vui vẻ:
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng người có lỗi vẫn phải bồi thường đúng không? Queen và kinh vẫn còn một nghi thức trọng yếu phải hoàn thành.
Nói xong những lời này Ginny đặt cốc cà phê sang một bên, tay vịn lưng ghế, người hơi ngả về phía trước, đôi lông mày cong vút chơm chớp đầy cám dỗ.
Cánh môi dầy gọi cảm của cô gái Mỹ mang sắc thái mê hoặc dần tới gần.
Tô Xán tin chức bầu ngực dưới cổ áo trễ xuống kia dứt khoát cỡ D, bầu ngực không ngực phập phồng bởi nhịp thở ngắn gấp gáp, cô gái Mỹ tư thế cực kỳ dụ hoặc, dưới bóng đêm ngoài KTX mang kích thích cực đoan, chỉ cần thiếu định lực một chút thôi là nhất định đầu óc mê muội nhào tới bất kể hậu quả.
Nhưng Tô Xãn vẫn quay đầu đi, môi Ginny lướt qua tai Tô Xán.
Cô gái nước Mỹ sau một thoáng ngạc nhiên bật cười khúc khích, vươn tay ra ôm lấy cổ Tô Xán, thân mật hôn lên má y, nói nhỏ:
- Tới giờ tôi mới thực sự tin lời của cậu đấy, chàng trai chung tình, bạn gái thật may mắn. Nếu không vừa rồi đợi cậu sẽ là cốc cà phê đổ lên đầu, sau đó bộ dạng khốn đốn của cậu sẽ được đưa lên báo ngày mai.
Ginny đứng dậy vỗ tay, tức thì ánh đèn flash chớp lên liên tục, trong khu rừng cây tối om có không dưới hai mươi người xông ra, không nhìn thấy họ, không ngờ được nơi này có thể giấu người.
Đây hiển nhiên là trò đùa ác do đám người này dàn dựng, đang tiếc một màn hoàng hậu phản kích không thành làm bọn họ thất vọng, nhưng cũng không thất vọng, vì biểu hiện cuối cùng của Ginny, kéo Tô Xán ôm vào lòng, thực sự làm họ phấn khích.
Tiếc là không có cảnh hôn nóng bỏng, song cũng đủ tuyên truyền cho báo ngày mai rồi.
Tô Xán không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhìn nụ cười của Ginny mà rùng mình, nghĩ lại nếu vừa rồi không kìm được mà hôn cô gái này thì hậu quả cực kỳ đáng sợ.
- Chà, tới cả Ginny cũng không chinh phục được, Monica, người bạn trong nước này của bạn thật là đặc biệt.
Một du học sinh Châu Âu nói:
Monica Diệp là tên tiếng Anh của Diệp Huy Thường.
- Cậu ấy là học sinh trao đổi sắp về nước, là bạn của Vương Uy Uy, kỳ nghỉ lần trước tôi về gặp được cậu ấy.
- Uy Uy, anh chàng có ảnh trong phòng cậu hả, thế nào rồi, có còn lẽo đẽo theo cậu như trước không?
- Cậu ấy trưởng thành rồi.
Diệp Huy Thường ngẩng đầu nhìn về phương đông:
- Chúng ta đều trưởng thành rồi.
Tết năm 2001 là ngày 24 tháng 1, Mark từ quê nhà ở New York quay về trường, tham dự hoạt động gói sủi cảo chúc mừng năm mới âm lịch của CLB Châu Á.
Người tổ chức mặc áo bào đỏ rực, còn đại đa số học sinh mặc áo phông đơn giản, học sinh Mỹ nặn ra sủi cảo đủ loại hình dáng, bọn họ rất biết phát huy tính sáng tạo, sau khi hỏi qua được cách làm, bọn họ nhíu mày, vê bột nặn thành hình gấu, hình tôm, hình cua đủ kiểu.
Ở nước ngoài tất nhiên không có vỏ sủi cảo sẵn, cái gì cũng phải tự làm lấy, Đường Vũ chăm chú nhìn Tô Xán cực kỳ thuần thục cán vỏ sủi cảo, đôi tay linh hoạt của y làm cô hâm mộ không thôi, xem được một lúc cô cũng nổi hứng muốn làm, Tô Xán tất nhiên nhiệt tình chỉ bảo.
Đường Vũ vừa cẩn thận nghĩ lại mỗi một bước hướng dẫn, vừa chấp hành chính xác, kết quả cuối cùng làm ra thứ sủi cảo không biết nên gọi nó là cái gì.
Lần đầu hỏng, lần thứ hai hỏng … đến lần thứ không đếm nổi nữa vẫn cứ hỏng, thật không sao hiểu nổi, đôi bàn tay bình thường đàn piano tạo ra âm thanh vô cùng tuyệt vời đó sao ở phương diện này không hề có chút thiên phú nào, vụng về không khác gì con vịt lần đầu học đi.
Bên cạnh bánh hỏng được Tô Xán vất vả sửa lại đã tới gần 30 cái, sắc mặt Đường Vũ chuyển từ màu đỏ xấu hổ, sang trắng bệnh giận dữ, trán nổi gân xanh, ánh mắt như không phải làm bánh mà là muốn giết người, nghiêm nghị tới mức những người ban đầu đứng quanh cổ vũ cho cô đều trốn hết, chỉ còn lại một mình anh bạn trai tội nghiệp ở lại chịu trận.
Tình hình này làm Tô Xán không khỏi nhớ tới cảnh lần đầu đưa Đường Vũ tới thế giới game, sau này nhất định không cho cô nàng này thử những trải nghiệm mới nữa, quá dằn vặt con người ta.
Lần đầu tiên trong đời ăn Tết ở nước ngoài, trừ mất hơn 2 tiếng đồng hồ dạy Đường Vũ làm được cái xủi cảo ra hồn đầu tiên thì cảm giác của Tô Xán cũng không tệ.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, một tuần nữa là về nước rồi.
- Có hơn 6.000 học sinh Harvard gia nhập rồi, chúng ta có sức ảnh hưởng cực lớp ở người dùng đại học. Tôi đồng bộ đưa ra công năng "vòng tròn bạn bè", công năng này sẽ cho thấy một người được hoan nghênh ra sao, đánh giá của người khác thế nào.
Mark mở laptop của mình vào mạng:
- Tôi đặc biệt phác họa ra một bản kết cấu, có thể tra xem một người dùng và một người dùng khác cách mấy tầng quan hệ, dựa vào vòng tròn bạn bè của mình làm sao liên hệ được với người kia...
Với đầu óc tiên tri của Tô Xán, cùng với kỹ thuật và sáng tạo của Mark, trong điều kiện mỗi học sinh có được một chiếc máy tính ở nước Mỹ, làm Facebook mặc dù xuất hiện sớm hơn so với lịch sử tận bốn năm, vẫn mang sức mạnh không gì ngăn cản được.
Trong phòng của Mark, vốn bày bản đồ Risk chính giữa phòng, đã thay bằng bản đồ nước Mỹ, hai người châu đầu thảo luận.
- Bước tiếp theo của chúng ta là tiến về phía tây.
Tô Xán khoanh một vòng tròn cực lớn:
- Phía tây có thung lũng Silicon, có đại học Stanford, có công ty cực kỳ trọng lượng như IBM, Cisco, Apple, Yahoo tụ hội, là nơi khởi nguồn cho internet bay cao. Chúng ta phải thiết lập được sức ảnh hưởng ở các trường đại học, thu hút đầu tư mạo hiểm làm tiền khởi động, hi vọng tới mùa hè ở Trung Quốc, tôi sẽ nghe được tin tức tốt lành từ cậu.
"Khả năng tiên tri" chỉ cho Tô Xán biết Facebook sẽ thành công, còn việc chiến lược phát triển là nhờ thành quả học tập không ngừng nghỉ của y, nếu không chỉ vẻn vẹn dựa vào một cái bản mẫu facebook 2.0, cùng Mark vẫn còn non nớt, không thể có sự phát triển này.