Tài liệu đưa cho Mao Nam được báo cáo lên trên đúng theo nguyên tắc làm việc công theo phép công, giao cho tổ điều tra tập đoàn nghiên cứu, những vấn đề Triệu Thành Vinh che đậy nhiều năm cuối cùng bị bại lộ, ngã ngựa chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Mao Nam làm thế cũng là có lòng riêng, khi trưởng phòng công trình số 4 bị điều tra, người đạt lợi ích lớn nhất chính là phó trưởng phòng Mao Nam rồi.
Tập đoàn kiến trúc Đại Dung trước khi chuyển chế độ là đơn vị cấp cục, nay là đơn vị rất có sức cạnh tranh ở vùng tây nam bộ, cho dù phòng công trình bốn là lạc đề sắp chết, ở Hạ Hải cũng vẫn là miếng bánh thơm phưng phức.
Còn vì sao có tin đồn thì không phải đơn giản à, Tô Xàn thông qua bạn cờ Triệu Ngạn truyền bá thôi, Triệu Ngạn tuy đã nghỉ hưu nhưng vẫn rất quan tâm tới tình hình công ty, dù gì làm ở đó cả đời mà, tình cảm cũng như lòng trung thành đó người thế hệ sau rất khó lý giải.
Tuần mới đi học, Tiêu Vân Vân xuất hiện ở cửa lớp, chưa kịp nói gì đã có người hướng về phía Tô Xán gọi:
- Tô Xán, mỹ nữ tới tìm này.
Trần Linh San đúng lúc này cũng vào lớp, cùng Tiêu Vân Vân nhìn nhau, hai cô gái cùng mỉm cười, sau đó đi qua, nhưng không nói gì hết.
Phải biết rằng trước kia cả hai là bạn bè rất tốt, nhưng hiện giờ lại tỏ ra xa lạ một cách hết ăn ý, đúng là nhân sinh phức tạp.
Tô Xán ra ban công, Tiêu Vân Vân hôm nay ăn mặc vài phần nhẹ nhàng đáng yêu, hấp dẫn không ít ánh mắt nam sinh đi qua.
- Cha mình điều tới làm cục trưởng cục cục quy hoạch huyện Lâm Xuyên, trong nhà rất trống vắng.
Tiêu Phi điều tới huyện làm cục trưởng như vậy là nắm thực quyền rồi, so với một chủ nhiệm nhỏ ở cục thành phố càng phong quang hơn. Vấn đề kiến thiết huyện Lâm Xuyên luôn làm Tằng Toàn Minh đau đầu, nơi đó có nhiều thôn xóm dân tộc thiểu số lạc hậu, tiến thành cải tạo kiến thiết thôn xóm này là vấn đề nan giải song có ảnh hưởng xa rộng, cũng là huyện có vấn đề thoát nghèo, làm đường nghiêm trọng nhất.
Tiêu Phi được ủy thác trọng trách, xem ra khúc mắc giữa cậu cả mình và ông ta hoàn toàn được cởi bỏ rồi.
Thế nhưng lúc này Tiêu Vân Vân tới tìm mình có lẽ ít nhiều cũng được gia đình gợi ý.
Tô Xán cảm thấy trẻ con trong cơ quan đại viện đôi khi thật đáng thương.
- Cám ơn bạn.
Qua lần thú nhận ở tiệc sinh nhật lần trước, quan hệ hai bên thân thiết hơn nhiều, Tiêu Vân Vân không cần che dấu mục đích của mình.
- Mình có làm gì đâu, đó là do cha bạn và cậu mình hợp tác, cha bạn đi rồi, nếu có gì cần giúp thì cứ tới tìm mình, mình cũng hay tới nhà cậu mình chơi.
Tô Xán biết với gia cảnh Tiêu Vân Vân, muốn tìm người giúp thì quá dễ, có điều Tiêu Phi điều đi xuống huyện, Tiêu Vân Vân chỉ là cô bé mười sáu thôi, mình đương nhiên nỗ lực để Tiêu Vân Vân không thấy cô độc.
- Không cần đâu...
Tiêu Vân Vân thoáng buồn, nhưng mau chóng ngẩng đầu cười:
- Có thể mình sắp chuyển trường.
- Chuyển trường?
Tô Xán tưởng mình nghe nhầm:
- Ừ.
Tiêu Vân Vân gật đầu:
- Cha mình thấy mình nên độc lập một chút, Nhất Trung Hạ Hải tuy tốt, nhưng cha muốn mình đi xa hơn, mình có thể tới trường Nhị Thập Thất Trung ở Dung Thành, đó cũng là trường trọng điểm quốc gia.
- Mẹ bạn cũng đồng ý à?
- Mẹ mình thấy sớm muộn gì mình cũng phải độc lập, không bằng nhân cơ hội này làm luôn, có điều chuyện này còn chưa chắc, có lẽ mình sẽ không đi, cha để cho mình quyết định...
Tiêu Vân Vân chăm chú nhìn Tô Xán.
- Đến thành phố lớn cũng tốt.. Có tầm nhìn xa hơn, không gian lớn hơn...
Tô Xán mắt nhìn ra hướng xa xăm:
- Ở đó có chuyện đặc sắc mà ở thành phố nhỏ Hạ Hải cả đời cũng không thấy được...
Trực giác mẫn cảm của thiếu nữ làm Tiêu Vân Vân thấy nụ cười Tô Xán có chút gì đó đau thương, bất giác cũng bị cảm nhẫm, cùng Tô Xán vịn lan can nhìn ra phía chân trời...
Chuông vào lớp reo lên.
Tiêu Vân Vân sực tỉnh, vẫy tay:
- Mình về lớp đây.
Ngày mùa thu ấy, dưới phiến mây ấy, có nụ cười buồn bã của một cô gái ghi vào lòng Tô Xán, có lẽ ly tán đoàn tụ là vì một ngày chim non giương đôi cánh khỏe mạnh, bay xa hơn.
Tiết Vật lý, Tô Xán bị gọi lên bảng giải bài tập, ba môn Vật lý, Ngữ văn, tiếng Anh là ba môn học Tô Xán giỏi nhất. Đã qua nửa học kỳ, các giáo viên tìm ra được “học trò cưng” của mình. Tùy theo tính cách mỗi người mà có cách đối xử khác nhau.
Tiêu Nhật Hoa thiên vị rõ ràng nhất, Đường Vũ, Trương Học Binh luôn được ông tay lấy ra làm tấm gương, còn Tô Xán, căn bản nếu y không phá phách trong lớp thì coi như không tồn tại với ông ta.
Ân Tiểu Thiên giáo viên tiếng Anh còn trẻ, đối xử với học sinh khá công bằng, song trên lớp nói chuyện với học sinh thành tích tốt thì thường sử dụng tiếng Anh hoàn toàn, coi như cũng là một cách bồi dưỡng lại không ảnh hưởng tới thời gian dành cho học sinh khác, đồng thời thi thoảng cho Tô Xán cục phấn vào mặt vì nói chuyện riêng.
Giáo viên Vật Lý là ông thầy giáo già, thay vì giảng giải bài khó, ông ta thường gọi học sinh giỏi lên làm, vừa giải bài còn vừa phải giảng giải cách làm của mình với lớp học ở dưới.
Hôm nay tới phiên Tô Xán lên bảng giải bài tập, Tô Xán viết tương đối chậm, ông giáo gật gà gật gù không để ý, Tiết Dịch Dương lắm lúc còn nói có khi ông ta chết bất thình lình trong lớp cũng nên.
“Cạch”, Tô Xán cúi xuống nhặt viên phấn bị rơi, tiếp tục viết bài, không ai chú ý tới chi tiết nhỏ này.
“ Lần thứ tư rồi!” Đường Vũ dừng bút, Tô Xán đã bốn lần nhặt phấn, đôi mắt nhìn bóng lưng Tô Xán ra chiều suy nghĩ, quay sang nhìn Trần Linh San, bắt gặp Trần Linh San cũng nhìn mình, cả hai cười nhẹ, tiếp tục viết bài như không hề có chuyện gì xảy ra.
Tan học Đường Vũ và Đỗ Đình ở lại đợi Tô Xán về cùng, đi ra tới cổng trường, Đỗ Đình nhìn Tô Xán nói đầy thâm ý:
- Hai bạn cùng đường, mình thì không, đi trước đây, bái bai. Đường Vũ, vở của bạn mai mình trả nhé.
Đỗ Đình là cô gái rất thông minh trong lớp, biết cách ứng xử, lại hiền lành, nếu không phải vì trong lớp có Trần Linh San và Đường Vũ cũng là cô gái rất bắt mắt.
Đỗ Đình cũng là người bạn đầu tiên của Đường Vũ, so với những nữ sinh khác thích kết thành một khối ngay cả yêu ghét cũng nhất trí, Đỗ Đinh tính cách tương đối tự chủ, thuộc loại hình không bị người khác tác động, xử lý quan hệ với mọi người rất tốt, biết ai có thể làm bạn cả đời, ai chỉ nên mỉm cười giữ quan hệ bề ngoài là đủ.
Thế nên qua một thời gian tiếp xúc, Đỗ Đình hiểu được nội tâm tinh tế dưới bề ngoài băng giá của Đường Vũ, tính cách hai người khá giống nhau, nên càng ngày càng thân thiết.
Theo Tô Xán thấy, có lẽ chỉ có cô gái như Đỗ Đình mới có thể thành số ít bạn bè chân thành của Đường Vũ trong tương lai.
Lúc có mặt Đỗ Đinh, ba người còn có nói có cười, Đỗ Đình vừa đi, cả Tô Xán và Đường Vũ đều trở nên im ắng hơn nhiều, không hề bởi vì lúng túng hay thiếu đề tài để nói, quan hệ hai bọn họ là thế, người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất kỳ lạ.
- Nghe nói gần đây bạn tập bóng rổ?
Đi lên dốc, đứng dưới lưới điện chằng chịt đợi xe bus tới, Đường Vũ quay sang nhỏ nhẹ hỏi:
Mậu Tiểu Thì cứ rảnh là kéo Tô Xán đi tập bóng rổ, mà sân bóng rổ vì xuất hiện bóng hồng không thua kém Đường Vũ, chơi bóng rổ cực giỏi nên trở thành đề tài bàn tán xôn xao, tất nhiên rất nhiều người biết chuyện này. Chỉ là không nghĩ với tính cách thoát tục của Đường Vũ lại chú ý tới mấy "chuyện trần tục".