Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 34: Rơi xuống

Tôi cách quả lựu đạn
chỉ tầm một cánh tay, nó mà phát nổ thì tôi lập tức biến thành thịt xay. Thời gian trước nổ của loại lựu đạn cán gỗ này nhiều nhất chỉ có sáu
phút, nói không chừng nó sắp phát nổ đến nơi, trong thời gian ngắn như
vậy, đừng nói đang treo lửng lơ trên cáp thép mà ngay khi đang ở trên
mặt đất tôi cũng chẳng thể làm được gì.

Nhưng tôi vẫn kịp đưa ra
một phản ứng khá lanh lẹ chỉ trong khoảnh khắc, tôi thò chân lên cáp
thép, sau đó dùng lực đạp mạnh quả lựu đạn xuống dưới. Lựu đạn cầm tay
chỉ được cột vào cáp thép bằng dây da nên cũng không kiên cố lắm.

Tôi đạp liền hai cú mà quả lựu đạn vẫn chưa bị bung ra, nó chỉ tuột xuôi
theo cáp thép rồi mắc lại trên hai chân bị gãy đang treo lủng lẳng trên
dây cáp.

Tôi nhìn là biết mình sắp chết đến nơi rồi, liền quay
người cuống cuồng bò về phía Bùi Thanh. Trong thời khắc sinh tử mà tôi
vẫn bò được khoảng hai ba mét, sau đó thì nghe sau lưng vang lên một
tiếng nổ khủng khiếp, trong phút chốc phần dây cáp phía dưới chân uốn
lượn ngoằn ngoèo như rắn trườn, lực phát ra mạnh chẳng khác nào một sợi
roi thép.

Cơ thể tôi chấn động dữ dội, hai chân và sau lưng đồng
thời cảm thấy như bị máy nhồi cọc phang một cú, tiếp đến lại bị vật gì
đó đập mạnh.

Cơ hồ không có thời gian để cảm thấy đau, lúc phản ứng lại được thì tôi đã bị nổ bắn ra xa.


Cả quá trình diễn ra vô cùng thần tốc, rồi đầu tôi trở nên trống rỗng,
thân thể rơi thẳng xuống màn sương khí. Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy có thứ gì đó lao vèo vèo vào mặt mình.

Sau đó tôi va thẳng vào nó, đầu đập mạnh xuống đất kêu ong ong.

Đã chạm đáy rồi sao? Tôi kinh ngạc. Cơn chóng mặt dữ dội ập đến.

Mấy phút sau, tôi phát hiện chẳng ngờ mình vẫn còn tri giác và chưa bị ngất xỉu, toàn thân đau đớn muốn phát điên, tôi cố gắng gượng dậy, nhìn bốn
phía xung quanh tối thui, liền sờ đèn pin thì thấy nó đã nát bét.

Tôi không thể tưởng tượng nổi, nổ ở khoảng cách gần như thế mà mình không
chết, vả lại tôi bị rơi xuống vực sâu mà cũng không chết sao?

Hay là tôi đã chết và giờ đang ở âm tào địa phủ? Không đúng, tôi vẫn sờ
thấy bộ quần áo amiăng nát vụn thành từng mảnh trên người mình.

Tôi lật đai vũ trang, vừa cử động đã thấy khắp người chỗ nào cũng đau nhức, cắn răng chịu đựng, tôi rút đèn pin ra và bật lên, phát hiện kính trên
mặt nạ phòng độc cũng bị vỡ thành mấy khe.

Bốn bề toàn đá vụn, đó là loại đá lỗ màu đen, sương mù rất dày.

Tôi soi đèn vào người mình, bộ quần áo amiăng, quần ủng rách lỗ chỗ, máu
bên trong chảy ri rỉ, thấm ra ngoài và tập trung trên bắp chân, tôi ấn
mấy cái thấy đau muốn ngất xỉu.

Xem ra nhờ bộ quần áo amiăng dày cộm này nên tôi mới thoát chết khỏi vụ nổ, nhưng sao bị rơi xuống vực mà tôi vẫn sống sót ư?


Tôi ho mấy tiếng, cảm giác trong họng vẫn còn đọng máu, mặc dù giờ còn sống nhưng cũng không biết thương tích trên cơ thể thế nào, phải mau nghĩ
cách mới được.

Có điều phân tích của Bùi Thanh hoàn toàn chính xác, tuy nhiệt độ phía dưới vẫn rất cao nhưng rõ ràng đã giảm xuống khá nhiều.

Nhớ đến Bùi Thanh, tôi ý thức rằng khi nãy chắc chắn cậu ta cũng lãnh đủ,
chẳng biết cuối cùng cáp thép có bị đứt không và cậu ta có bị nổ banh
xác không nữa.

Cố gắng nén chịu cơn đau dữ dội, tôi ôm chặt vết
thương tìm quanh bốn phía, đột nhiên nhìn thấy ánh đèn pin xuất hiện
trước mặt, tôi loạng choạng bước về phía đó, quả nhiên là giá xe cáp
treo của Bùi Thanh, mũ bảo hiểm văng sang một bên, nhưng chẳng thấy
người đâu.

Tôi thở hổn hển vừa đi vừa gọi to, đất đá nhấp nhô
khiến tôi ngã lăn quay. Tôi nhìn thấy Bùi Thanh đang đứng phía sau một
tảng đá, mặt nạ phòng độc đã bị rơi ra, khắp mặt toàn máu.

Tôi leo sang đó, lấy vải bịt mũi cậu ta trước, rồi giúp cậu ta đeo mặt nạ phòng độc vào.

Vị trí cáp treo của cậu ta cao hơn tôi nên ngã cũng đau hơn, tôi phải lắc
mấy cái Bùi Thanh mới tỉnh dậy, đau đớn đến rúm ró mặt mày, cậu ta trợn
mắt nhìn tôi, oán trách: “Anh làm cái mẹ gì thế? Cỗ tử thi đó tại sao tự nhiên lại phát nổ?”

Tôi kể lại sự tình, cậu ta liền nói đểu:

“Xem ra anh ta định cho nổ lựu đạn để cắt đứt cáp thép, để lãnh đạo
không cử người xuống vực nữa, nhưng chưa thành công thì đã hi sinh. Anh
đã hoàn thành nốt đại nghiệp còn dang dở của anh ta rồi đấy!”

Tôi thấy trên đầu tối đen như mực thì cười khổ sở, phen này chắc lãnh đạo
rồ lên mất, không những người chẳng thể lên nổi mà cáp thép còn đứt
luôn.

Bùi Thanh rút đèn pin dự phòng ra soi tứ phía. Tôi thấy cách đầu tầm mười mét có một chiếc móc thép nối liền với dây cáp.

Xem chừng nơi chúng tôi nhìn thấy xác chết cách mặt đất rất gần, chỉ có
điều sương dày quá nên chúng tôi vẫn cứ nghĩ mình đang ở giữa không
trung, có khi lúc ấy cởi dây da và nhảy thẳng xuống lại tốt hơn tình
trạng hiện giờ ấy chứ.

Nghĩ cũng nực cười, chẳng ngờ chuyện ‘chiếc lá che cả bầu trời’ lại xảy ra với chúng tôi.

Xung quanh không một bóng người, những người khác hoặc thi thể của họ không
hiểu đang ở nơi nào, có ai sống sót hay không vẫn còn là một nghi vấn.

Tôi hỏi Bùi Thanh cảm giác thế nào, cậu ta bảo không biết, rồi nhìn bốn
phía và cười cười: “Thấy chưa? Tôi nói không sai chứ. Môi trường ở đây
giống hệt như tôi dự đoán.”

“Cậu giỏi! Điều này tôi rất khâm
phục, nhưng giờ đâu phải lúc đắc ý!” - Tôi nói - “Cấp trên chắc không
biết chúng ta còn sống, nếu không thông báo cho họ, chỉ chút nữa thôi họ sẽ nghĩ rằng cậu thất bại và trực tiếp mở luôn cửa đập xả nước. Đến lúc ấy chúng ta chỉ còn cách bó gối mà trở thành hai con ma chết oan thôi.”

“Anh nói đúng!” - Cậu ta cười méo mó thừa nhận.

Tôi đỡ cậu ta dậy, cảm giác tình trạng của cậu ta còn tốt hơn mình, định
thần lại, tôi sờ đai vũ khí rồi rút súng phát tín hiệu ra và mở ống

súng, dốc ngược đạn tín hiệu ra xem tình hình, tôi phát hiện không ổn,
cả viên đạn tín hiệu như bị ngâm trong nước, thuốc nổ cũng ướt sũng.

Tình hình chẳng khác gì chúng tôi tiên liệu. Tôi dốc cả đạn dự phòng và đạn
trong súng của Bùi Thanh ra xem thì thấy tất cả đều hỏng. Nơi này quá
ẩm!

Tôi không cam tâm, nhét đạn tín hiệu trở lại, chĩa súng lên trời bắn một phát.

Tắt lịm!

Con mẹ nó! Tôi chửi đổng, cho từng viên đạn ra, bắn từng viên một. Tất cả đều tắt lịm.

“Công nghệ kĩ thuật quân sự của chúng ta cần phải đẩy mạnh hơn nữa mới phải!” - Tôi vừa nói vừa thấy nguội hết ý chí. Nhìn sang Bùi Thanh, cậu ta vẫn điềm nhiên nhặt đèn pin, bật sáng và đi vào nơi sâu trong sương mù.

Tôi cà nhắc bước theo cậu ta, hỏi cậu ta giờ phải làm sao? Bùi Thanh đáp:
“Chí ít cấp trên phải họp bàn mấy ngày mới đưa ra quyết định được. Chúng ta cần tìm một nơi có thể cách biệt với hơi khí để hong khô đạn tín
hiệu. Anh xem, chỗ này chắc chắn từng có người đến rồi.”

Cậu ta
soi đèn pin vào đám đá vụn dưới chân chúng tôi, viên to viên nhỏ nằm
ngổn ngang, viên to phải to cỡ bàn Bát tiên, viên nhỏ còn nhỏ hơn viên
đá mà Hà Nhữ Bình mang về. “Loại đá này đều là đá thải của những công
trình trọng điểm ở đây bị đổ xuống vực. Nơi này rất bằng phẳng, chắc là
một con đường, cứ đi xuôi xuống thế nào cũng phát hiện thấy điều gì đó!”

Chân đau đến mức đứng không vững, nhưng tôi vẫn cố cắn răng đi theo Bùi
Thanh, nhìn cậu ta có vẻ chẳng hề quan tâm đến tình trạng của mình, lòng tôi lại thấy hơi hổ thẹn. Tôi cố hết sức nhịn đau bước tiếp.

Chưa đi được mấy phút, chúng tôi liền nhìn thấy một bóng đen lờ mờ xuất hiện trong sương mù. Đến gần chúng tôi mới phát hiện đó là một tháp bê tông
ba tầng bị ăn mòn đến mức không còn ra thể thống gì.