Đại Mạc Thương Lang

Quyển 1 - Chương 28: Shinzan dưới dòng nước

Không gì có thể so
sánh nổi cảm giác kinh ngạc của chúng tôi lúc đó, một chiếc máy bay ném
bom hạng nặng như vậy chìm trong dòng nước xiết, đôi cánh to lớn của nó
phản chiếu bóng hình lên mặt nước khiến người ta ngạt thở, tôi chiếu đèn xuống, thân máy bay hoen rỉ loang lổ giống như một con quái thú khổng
lồ, đang ngóc đầu lên khỏi mặt nước để thở.

Từ trước tới giờ tôi
chưa từng được nhìn tháy cảnh tượng nào choáng ngợp như vậy, hồi đó
ngoài những sĩ quan quân đội cao cấp hoạt động bí mật ra, những người
khác không có cơ hội nhìn thấy chiếc máy bay ném bom cỡ lớn. Cũng nói
thêm rằng, hồi đó nếu trên trời có chiếc máy bay bay qua thì lũ trẻ con
sẽ ào ra để xem ngay, không giống như bây giờ, giả sử có máy bay tiêm
kích xẹt ngang đầu cũng không ai thèm để ý.

Chúng tôi trèo qua
lưới sắt, cùng lúc đó phát hiện ra một cảnh tượng kinh người – bốn bề
xung quanh xác máy bay chất đống vô số bao tải chứa thây người, xếp tầng tầng lớp lớp đen sì dưới mặt nước, từ trên lưới sắt nhìn ra xa không
thấy đâu là điểm dừng. Một số bao vẫn còn nguyên vẹn, một số khác đã bị
mục rữa giống như tảng đá bị nước xói lỗ chỗ trên bề mặt. Còn chiếc máy
bay thì nằm giữa bãi bao tải đựng xác người đó.


Chúng tôi leo qua chỗ lưới sắt thì chân cũng có thể chạm tới chỗ bao tải, tuy khi dẫm
xuống có bị lún nhưng vẫn còn có chỗ để đặt chân. Hai người đành đỡ nhau đi, đội phó lẩm bẩm: “Không hiểu lũ người Nhật đã làm cái trò gì ở nơi
này?”

Tôi im lặng không trả lời, dòng sông rộng mênh mông không
nhìn thấy bờ, ánh đèn chiếu đi mất hút trong màn đêm tối, tôi nghĩ phải
chăng mình đang sa chân vào hố địa ngục khổng lồ? Trong cái hố này không biết còn chôn lấp bao nhiêu bao tải chứa thây người chết, mà vùi giữa
chúng lại là một chiếc máy bay ném bom. Những điều đó khiến tôi phát
hoảng.

Chúng tôi giẫm trên những bao tải lô nhô cao thấp mà đi,
đến chỗ một cánh máy ba trồi lên trên mặt nước, chiếc cánh này đã bị
cong, lại còn rỉ sét hết, trèo lên được máy bay thì hai tay chúng tôi
bám đầy nước rỉ sắt.

Cảm ơn trời đất, bên trên thân máy bay lại
khô ráo, khi chúng tôi leo lên thì cái cánh chìm xuống một chút. Lúc đó
tôi nghĩ: “Nếu Vương Tứ Xuyên đứng lên, chắc chiếc cánh gãy luôn thành
mấy mảnh.”


Nhắc đến đó mới sực nhớ tới cậu ta, bất giác tôi đưa
mắt nhìn xung quanh, nước chảy cuồn cuộn, nơi nào có thể tìm thấy bóng
dáng cao lớn của cậu ấy? Tôi cũng không biết cậu ta còn sống hay đã
chết.

Chúng tôi đều sức cùng lực kiệt, phải nói là ai cũng đã vắt kiệt sức để trèo, cảm giác giống như bảy ngày phải phục bên linh cửu bố trước đây, leo lên được cánh máy bay thì hoa mắt chóng mặt, đất trời
đảo lộn nằm xoài ngay xuống.

Thế nhưng, lúc đó không được nằm
nghỉ, nếu nằm xuống nghỉ coi như chết luôn, chúng tôi cởi quần áo ra,
sởn gai ốc nhìn những con đỉa đang bám trên người, lúc này trông chúng
như những thỏi hổ phách trong suốt, có thể nhìn thấy cả cục máu ở trong
thân nó.

Tôi cố kiềm nén cảm giác buồn nôn, lúc này tốt nhất là
hút một điếu thuốc lá, thế nhưng thuốc lá trong túi đều bị nát, tôi đành phải bật lửa để sấy khô nó. Hồi đó, người ta thường dùng diêm, nhưng
đối với những người làm nghề khảo sát trong rừng thì diêm vừa dễ hút ẩm, lại dễ gây hỏa hoạn cháy rừng, cho nên những người có mối quan hệ với
kho bách hóa thường mua bật lửa. Thời điểm ấy, muốn mua bật lửa phải có
tem phiếu. Những chiếc bật lửa kiểu cũ thường dùng dầu hỏa, nhưng bây

giờ bấc bắt lửa cũng đã bị ẩm, chúng tôi phải lôi ra sấy rất lâu nó mới
bén lửa. Chúng tôi bật lửa hơ đỉa, từng con từng con một, hơ đến đâu lũ
đỉa rời người chúng tôi bật trở xuống nước đến đấy, miệng vết thương lập tức chảy máu.

Phải tốn khá nhiều công sức mới xử lý xong lũ đỉa, người chúng tôi đầy máu, nhìn mà phát hãi, hai người kiểm tra toàn bộ
cơ thể một lượt, cuối cùng mới thở phào vì trên người không còn con đỉa
nào nữa, đến tận lúc này chúng tôi mới dám ngồi xuống. Tôi vắt quần áo
cho thật khô, rồi cầm đèn pin của đội phó cẩn thận soi chiếc máy bay
đang đằm mình dưới nước.

Ánh sáng đèn pin tù mù, nhưng đứng trên đầu máy bay nhìn xuống thì thấy rõ hơn nhiều so với lúc nãy.

Toàn thân chiếc máy bay nghiêng trượt xuống nước, tôi không tưởng tượng được điều gì đã xảy ra với cái máy bay này, chỉ thấy phần thân máy bay tròn
lùi lũi chìm dưới nước, phần đầu thì ngóc lên trên mặt nước, đuôi máy
bay không rõ ở chỗ nào. Tôi đang đứng trên cánh máy bay, ở giữa hai bộ
phận động cơ, có thể nhìn thấy cả cánh quạt ba lá đang đằm trong nước,
nó đã bị rỉ sét toàn bộ, chắc không thể chuyển động được nữa.

Phần đầu máy bay chia làm hai khoang, phía trên có một khoang trống, phần
kính giữa các khung sắt đều đã bị vỡ hết, chỉ còn lại bộ khung gãy cong, một nửa chìm dưới nước, cao hơn lên trên là buồng lái, đến đây vẫn còn
nhìn thấy dấu tích của mảnh kính bị vỡ. Trên nóc máy bay còn có một tháp pháo xoay tự động, dường như nó vẫn còn nguyên vẹn, không mất mát hư
hỏng gì.

Toàn bộ những phần bị hoen gỉ chìm dưới nước của chiếc

máy bay không còn nhìn ra màu xanh lục được sơn trước đó nữa, trên đôi
cánh có chỗ bị gỉ đã thủng lỗ chỗ, chứng tỏ nó đã nằm dưới nước hai mươi mấy năm rồi. Phần phía trên mặt nước còn khá nguyên vẹn, tôi nhìn thấy
phía đầu máy bay hình như còn khắc hai chữ số 07, những dấu vết còn lại
đều không còn rõ ràng.

Chỉ ba ngày trước thôi, tôi cũng nhìn thấy chiếc máy bay này, nhưng đó chỉ là hình vẽ một chiếc máy bay đen trắng
to cỡ móng tay trên giấy, còn bây giờ, nó đang ở ngay trước mặt, dưới
lòng đất sâu này, thật không thể tin nổi!

Đúng là có một chiếc
máy bay thật! Lúc đó, tôi tự nói với mình: “Trời ơi, ở cái chốn thâm sơn cùng cốc dưới lòng đất này quả thực tồn tại một chiếc máy bay ném bom
hạng nặng!”

Thế nhưng, chẳng phải lúc trước mọi người đều đoán
rằng quân Nhật đã tháo linh kiện của máy bay rồi vận chuyển xuống đây ư? Tại sao bây giờ tôi lại thấy chính chiếc máy bay ấy bị hư hỏng ở nơi
này? Lẽ nào bọn họ muốn chiếc máy bay cất cánh ngay tại đây? Rồi sau đó
thất bại?

Tôi ngẩng đầu lên ước lượng độ cao của trần hang, nhưng ánh sáng của đèn pin không chiếu tới được, tuy thế tôi vẫn có thể thấy
rõ ràng với độ cao này để một chiếc máy bay cất cánh là điều không
tưởng.

Đúng là khó hiểu ngoài sức tưởng tượng, chẳng lẽ quân Nhật thực sự muốn cho máy bay cất cánh ngay tại nơi này thật sao?