Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: "Ngươi thật muốn giết nó sao?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Đúng vậy", hắn nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoằng, chậm rãi nói: "Ta hy vọng ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện này"
Hiên Viên Hoằng nở nụ cười, nói: "Nếu ta nhất định muốn xen vào thì sao?"
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi xoay người lại, trong ánh mắt lại toát ra sát khí so với đao còn sắc bén hơn, nói gằng từng chữ: "Vậy thì chớ trách bổn thần quân trở mặt vô tình"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, chẳng lẽ ngươi không biết cả đời của lão ăn mày chuyên xen vào mấy chuyện thế này à?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Ngươi không xen vào không được sao?"
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta chỉ biết là trên đời này hiện tại ngoại trừ một người đang nằm trong quan tài kia, chỉ còn lại hai người các ngươi mà thôi, nếu hai người các ngươi nhất định phải giết hại lẫn nhau thì người kia nhất định sẽ chết không nhắm mắt ……"
Bắc Hải Thần Quân sắc mặt hơi đổi, hỏi: "Ngươi còn biết gì nữa hả?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Ta còn biết cảm tình của hắn đối với đồ nhi của ngươi tuyệt sẽ không thua kém ngươi đâu”, ông thở dài rồi nhìn Phương Thất đang ngơ ngác ngồi trên giường, chậm rãi nói: "Nếu không phải như thế thì hắn cũng sẽ không có bộ dáng hiện tại kia”
Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Phương Thất một cái, hắn đột nhiên phát hiện ra người tuổi trẻ này bây giờ đúng thật là đã có chút mất đi hồn phách.
Hiên Viên Hoằng nhìn Bắc Hải Thần Quân, nói tiếp: "Ta còn có thể cam đoan, nếu bây giờ ngươi ra tay thì hắn tuyệt sẽ không hề tránh né, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng xuất ra một chưởng thì có thể lấy đi cái mạng của hắn”
Bắc Hải Thần Quân không thể phủ nhận, Phương Thất bây giờ đích xác cùng với người kiên định quả cảm vừa rồi hòan toàn khác xa, giống như là hai người khác nhau vậy, bất luận là ai cũng đều có thể thấy được hiện tại muốn giết hắn thì đích thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đảo mắt nhìn Phương Thất một cái rồi chậm rãi bước về hướng chiếc quan tài, hắn dùng cây đèn chiếu vào bên trong và nhìn vào thi thể của Trầm Tuyết Quân đang nằm trong đó, ánh mắt đột nhiên trở nên bi thương và buồn bã, ánh đèn chiếu rọi vào mái tóc hoa râm của hắn, giờ phút này hắn chỉ là một ông lão, một ông lão trong lòng tràn ngập bi thương.
Độc Cô Quy Hải cúi người nhìn Trầm Tuyết Quân, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngọc Mai …… Ngọc Mai ……"
Một hồi lâu sau hắn đóng nắp quan tài lại rồi chậm rãi vuốt ve chiếc quan tài, ánh mắt lại trở nên lạnh như băng, lạnh đến nỗi ngọn lửa của cây đèn cũng gần như bị đóng băng, hắn chậm rãi hỏi: "Đồ nhi của ta chết ở đâu?”
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mê mang mang theo bi thương vô hạn, hắn lại nhớ tới khung cảnh ngày đó, dưới ánh hoàng hôn, Trầm Tuyết Quân đứng đối diện với hắn, hắn rút đao, đao đâm xuyên qua cơ thể, Trầm Tuyết Quân vĩnh viễn nằm xuống, nằm xuống dưới lưỡi đao của hắn …… trong ánh mắt của hắn sự đau khổ toát ra càng dày đặc hơn, dày đặc đến nỗi như hình thành một đám sương mù.
Bắc Hải Thần Quân trợn mắt hỏi tiếp: "Ta hỏi đồ nhi của ta chết ở đâu?”
Phương Thất chậm rãi đáp: "Cách thành tây năm dặm"
Bắc Hải Thần Quân lại hỏi: "Có phải là chết dưới đao của ngươi?”
Phương Thất đáp: "Đúng vậy"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Tốt, tốt lắm", xong lại nhìn về Hiên Viên Hoằng hỏi: "Bây giờ trên người hắn đang bị thương phải không?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, mắt của ngươi vẫn còn sáng đấy”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Tối nay có phải là ngày bảy tháng bảy?”
Hiên Viên Hoằng đáp: "Trí nhớ của ngươi cũng còn tốt lắm”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Đựơc, vậy thì vào hoàng hôn ngày mười lăm tháng bảy, ta sẽ ở ngoài thành tây năm dặm chờ hắn”
Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không giết hắn không được sao?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Bất luận là ai giết đồ nhi của ta thì cũng đều phải chết”
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài và lắc đầu.
Bắc Hải Thần Quân nói: "Ta hy vọng đến lúc đó ngươi đừng xen vào việc của người khác nữa, ta cho hắn vài ngày thời gian để dưỡng thương, đến lúc đó thì xem như là cuộc quyết đấu công bằng”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta tuyệt sẽ không xen vào”
Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm vào Phương Thất, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, vào hoàng hôn ngày mừơi lăm tháng bảy, cách thành tây năm dặm, mang theo đao và đầu của ngươi đến nộp đi", lúc những lời này còn chưa nói hết thì thân hình hắn đã động, cây đèn cũng nhè nhẹ rơi xuống mặt bàn, khi nói xong chữ cuối cùng thì cả người hắn đã xuyên qua lỗ hổng trên mái nhà, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Ngọn lửa của cây đèn vẫn còn đang cháy, ngọn lửa phát ra tiếng cháy như đang cười.
Ánh sáng của nó chiếu sáng cả phòng, chiếu vào chiếc quan tài đen nhánh, chiếu vào Phương Thất đang mất hồn ngồi tại giường và cũng chiếu vào mái đầu đầy tóc bạc của Hiên Viên Hoằng, mái tóc bạc trắng của ông so với tuyết còn muốn trắng hơn.
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, khẽ thở dài, ánh mắt nhu hòa và ấm áp, chậm rãi nói: "Bắt đầu kể từ bây giờ, con nhất định phải tâm vô tạp niệm để dưỡng thương cho tốt, hãy chuẩn bị cho trận chiến sắp tới”
Phương Thất chậm rãi lắc đầu rồi hỏi: "Chẳng lẽ chỉ còn có một cách giải quyết như thế sao?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Phương Thất yên lặng không nói gì.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Ta biết con nhất định không đành lòng làm như vậy, con cũng thấy được cảm tình của hắn đối với Sở nha đầu kia sâu nặng thế nào mà, trong hai người bất luận là ai ngã xuống thì cô ấy có chết cũng không nhắm mắt được, tuy nhiên bây giờ chuyện đã như vầy, cho nên ……", Hiên Viên Hoằng lắc lắc đầu, dường như nghẹn lời nói không đựơc nữa.
Phương Thất vẫn im lặng.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói tiếp: "Con chắc là cũng nghe nói qua con người của Bắc Hải Thần Quân, tính cách của hắn rất là cố chấp, luôn luôn độc hành độc đoán, cho dù người khác có nói gì đi nữa thì hắn cũng chẳng bỏ vào tai”
Phương Thất nói: "Con biết."
Hiên Viên Hoằng nói: "Hắn nuôi dưỡng Sở nha đầu hơn mười năm, mười năm thời gian, một tiểu nha đầu đã biến thành một đại cô nương, danh phận tuy là sư đồ, nhưng cảm tình của hắn đối với Sở nha đầu chắc con cũng đã nhìn ra ……"
Phương Thất hít một hơi, nói: "Con thấy được”
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, chậm rãi nói tiếp: "Với loại cảm tình đó cộng với tính cách của hắn thì ta đoán vào ngày đó hắn tất sẽ toàn lực ra tay giết con, cho nên ……", Hiên Viên Hoằng thở dài rồi tiếp: "Cho nên con nhất định phải toàn lực ứng phó"
Phương Thất lại im lặng.
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ phức tạp, chậm rãi nói: "Con không cần lo lắng về mặt võ công của bản thân, chỉ cần con dưỡng thương cho tốt thì con không nhất định sẽ bại đâu, hơn nữa ……"
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Hoằng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ là hỏi: "Hơn nữa ra sao hả lão tiền bối?"
Hiên Viên Hoằng trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Hơn nữa con không thể chết được, nếu con chết đi thì Phương gia sẽ tuyệt hậu đó, con không thể trở thành kẻ bất hiếu được"
Phương Thất nhìn Hiên Viên Hoằng, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, cái hiểu cái không gật đầu.
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bây giờ con đã hiểu được chưa?”
Phương Thất gật đầu.
Hiên Viên Hoằng thở dài, ánh mắt trầm tĩnh và kiên quyết, nói từng chữ một: "Nếu con vẫn còn là con cháu của Phương gia thì hãy hiên ngang lên cho ta"
Phương Thất ngẩn người, hắn giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng, những lời này làm sao lại quen thuộc như thế.
Dưới ngọn đèn leo lét hôm nào, Phương lão phu nhân trong mắt vương lệ, nói gằng từng chữ: “Nếu con còn là con cháu của Phương gia thì hãy hiên ngang lên cho ta”
Phương Thất hít một hơi thật sâu, nói: "Vâng, con biết rồi"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi bước ra ngoài.
Du Mộng Điệp cúi đầu đi đến, trên mặt không nụ cười, trong mắt toát vẻ sầu muộn lo lắng.
Có phải nàng đang lo lắng cho Phương Thất?
Tình cảm đích thật là một cái gì đó thật khó nắm bắt.
Một người khi đã yêu sâu đậm thì khi hận sẽ càng sâu.
Chuyện trên đời thường kỳ lạ như thế, đúng là chỉ vì có yêu cho nên mới có hận, tuy nhiên bất luận là có sâu đậm hay không thì một khi biết được người mình yêu đang gặp nguy hiểm thì tất cả ghét hận sẽ lập tức biến trở thành lo lắng. Hận một người có lẽ là bởi vì đã yêu quá sâu chăng?
Có đôi khi yêu lại trở thành hận, tuy nhiên việc hận này lại không phải là hận thật sự, bởi vì việc hận này là do yêu chuyển biến mà thành cho nên bản chất vốn có của loại tình cảm này chính là yêu.
Hận sẽ thay đổi nhưng yêu là vĩnh hằng.
Phương Thất đột nhiên cười cười nhìn Du Mộng Điệp.
Hắn cũng đã nhìn ra được cô nương xinh đẹp có nụ cười như chuông ngân này gần đây rất ít hay cười, trong mắt thường xuyên toát ra nỗi ưu thương, sự thay đổi của nàng tựa hồ đều có quan hệ đến hắn cả.
Trong lòng Phương Thất cảm thấy áy náy, hắn hiểu bản thân hắn nợ nàng thật sự quá nhiều.
Nhưng với Trầm Tuyết Quân thì hắn lại càng nợ nàng nhiều hơn, người vợ đã cùng chung sống với hắn năm năm, cho tới cuối cùng nàng cũng không hề ra tay giết hắn bởi vì nàng yêu hắn thật sâu đậm, yêu mái nhà ấm áp của hắn.
Có thể tưởng tượng ra nàng khi rời đi mang theo bao nhiêu bi thương và nước mắt, cuối cùng vì để kết thúc mối thù hận kia nàng đã cam nguyện chết dưới lưỡi đao của hắn, nàng đã dùng máu của bản thân để rửa sạch mối ân oán này, tuy nhiên bây giờ một đoạn ân óan mới lại ập đến nữa rồi.
Giữa hắn và Bắc Hải Thần Quân phải có một người chết.
Bắc Hải Thần Quân bề ngoài nhìn như lạnh lùng nhưng bên trong nội tâm lại không biết ẩn giấu bao nhiêu đau khổ, hắn đã chính tay nuôi dưỡng nàng lớn lên, cảm tình của hắn đối với nàng tựa hồ cũng không kém hơn so với Phương Thất.
Tuy nhiên cảm tình của Phương Thất đối với Trầm Tuyết Quân chẳng lẽ lại thua kém Bắc Hải Thần Quân sao?
Phương Thất lâm vào tình cảnh rất mâu thuẫn.
Du Mộng Điệp nhìn vào chiếc quan tài đen nhánh, âm thầm thở dài, trên mặt xẹt qua một nụ cười khổ, đối với cái chết của Trầm Tuyết Quân, trong lòng nàng có một loại cảm giác nói không nên lời, đồng tình có, thương tiếc có và còn có một tia ghen ghét nữa. Nàng biết Trầm Tuyết Quân mặc dù đã chết nhưng phân lượng của nàng ở trong lòng Phương lại quá nặng, cho nên hắn khó có thể quên được. Tuy nhiên bản thân nàng lại yêu thích Phương Thất, đây là lần đầu tiên nàng thật sự yêu một người, nàng bây giờ mới phát hiện ra yêu một người thì ra không chỉ có vui sướng mà còn có đau khổ và nước mắt nữa.
Nàng vốn nghĩ rằng sau khi Phương Thất phát hiện ra Trầm Tuyết Quân không phải như trong sự tưởng tượng của hắn thì sẽ tiếp nhận nàng, tuy có thể đoán trước như vậy nhưng nàng thật không có nghĩ đến Trầm Tuyết Quân vì Phương Thất mà dùng tính mạng hóa giải mối thù hận này. Đây rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào? Du Mộng Điệp không khỏi thầm hỏi chính bản thân, nếu thay đổi là mình thì có thể làm ra sự việc giống như Trầm Tuyết Quân hay không?
Nhớ tới ngày đó sau khi Phương Thất giết chết Trầm Tuyết Quân xong, hắn đã vô cùng đau khổ, hắn đau khổ đến nỗi điên cuồng, và với sự điên cuồng đó hắn chút nữa đã giết luôn nàng, nếu không có Liễu Trần đại sư kịp thời xuất hiện thì nàng đã chết? Du Mộng Điệp chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất, nàng đột nhiên cảm giác được một sự buồn bã, một loại buồn bã thấm sâu vào tận xương tủy ……
Du Mộng Điệp thầm thở dài, cười cười, hỏi: "Thất ca, bây giờ ca chuẩn bị làm sao?”
Phương Thất chậm rãi lắc đầu.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Kỳ thật ca không cần nghĩ nhiều, muội nghĩ ca chỉ cần giải thích mọi chuyện rõ ràng với hắn, nếu hắn không chịu nghe thì cũng chỉ còn cách động thủ thôi”
Phương Thất đương nhiên biết Du Mộng Điệp nói “hắn” là ai, tuy nhiên Bắc Hải Thần Quân là người cao ngạo và độc đoán, sao có thể để cho mình có cơ hội giải thích? Nếu có thể giải thích thì hắn có nghe không?
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Nếu hắn không chịu nghe thì muội tin tưởng với võ công của Thất ca sẽ không nhất định bại dưới tay hắn, nếu ca thất bại, mụôi …… muội ……"
Phương Thất giật mình ngẩng đầu lên nhìn Du Mộng Điệp, nhíu mày hỏi: "Muội làm sao vậy?”
Du Mộng Điệp cười cười, trong nụ cười mang theo vẻ buồn bã, dịu dàng nói: "Ca hẳn là hiểu đựơc, nếu ca chết thì muội nhất định sẽ liều mạng với hắn cho dù muội đánh không lại hắn đi nữa, ca chết rồi thì muội cũng không muốn sống……", nàng nói, nước mắt đột nhiên từ đôi mắt xinh đẹp chảy ra.
Phương Thất thầm thở dài, chậm rãi nói: "Muội yên tâm, huynh tuyệt sẽ không chết đâu”, hắn nhìn Du Mộng Điệp, chậm rãi nói tiếp: "Cho dù huynh có chết thì muội cũng phải sống tốt, muội nhất định phải hứa với huynh”
Du Mộng Điệp ảm đạm cười cười, chậm rãi nói: "Ca nghĩ muội sẽ hứa với ca sao?”
Phương Thất nói: "Muội phải hứa với huynh” , hai mắt của hắn vô cùng kiên định nhìn chằm chằm vào Du Mộng Điệp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Du Mộng Điệp chậm rãi gật đầu rồi nói: "Được, muội hứa với ca"
Phương Thất nói: "Huynh hy vọng muội có thể hiểu được, đoạn ân oán này bất luận thế nào cũng không có quan hệ với muội, đây là chuyện của riêng huynh. Nếu muội chết đi thì Du tiền bối làm sao đây? Cửu Công sẽ ra sao đây?”
Du Mộng Điệp khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Trong lòng ca hiện tại có muội không?”
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, cắn răng rồi chậm rãi gật đầu.
Trong viện đột nhiên náo động hẳn lên, có rất nhiều người chạy ra khỏi phòng, có người nói: "Mau nhìn kìa, lửa cháy lớn quá", lại có người nói: "Không biết nơi nào cháy nữa, nhưng hình như cách nơi này không quá xa đâu, chúng ta có nên chạy khỏi đây không?”, đột nhiên lại có người quát lớn: "Chạy cái gì mà chạy, còn không mau đi giúp cứu hỏa đi"
Trong sân nhất thời hỗn lọan, hình như có rất nhiều khách trọ đứng ở trong sân, cũng có người nhiều người la hét mang theo thùng nước chạy đi cứu hỏa.
Du Mộng Điệp vội vàng chạy khỏi phòng, đứng ở trong sân quan sát, chỉ thấy ở phía tây bắc của ngôi thành nhỏ ánh lửa bốc cao tận trời, hiển nhiên là lửa đã cháy đựơc một thời gian rất lâu rồi nên mới thế, rất nhiều người đứng ở trong sân cũng nhìn về hướng đó và bàn bạc cùng nhau là nên nhanh chân bỏ đi hay là cùng đi cứu hỏa.