Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ồ, có gì thần bí?”
Chu Trường Phúc nhíu mày nói: "Đại gia ngài chắc cũng biết quy tắc, nếu cần đổi ngân phiếu lấy bạc thì bình thường phải đến trước quầy để đổi, tuy nhiên …… “
Phương Thất liền hỏi: "Tuy nhiên cái gì?”
Chu Trường Phúc dùng sức nuốt nước bọt một cái rồi nói: "Có một lần tiểu nhân đang ngồi làm việc trong phòng thì đột nhiên phát hiện ra một tấm ngân phiếu mười vạn lượng cùng một mảnh giấy dán trên nó, không biết ở đâu lẫn vào nữa , chuyện này đại gia nói đi, có thần bí hay không?”
Phương Thất cười cười, hỏi: "Trên mảnh giấy ghi cái gì?”
Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Tiểu nhân còn nhớ rất rõ, trên mảnh giấy chỉ có mười mấy chữ, nói là: đổi mười vạn lượng bạc trắng, đặt nó dưới bàn, nếu có thiếu sót, đầu tất rơi xuống!"
Phương Thất gật đầu, mỉm cười hỏi tiếp: "Sau đó thế nào?"
Chu Trường Phúc nói: "Tiểu nhân lúc ấy đọc xong cũng rất lấy làm lạ và cũng rất sợ hãi, suy nghĩ một chút rồi tự mình đi đến quầy lấy ra mười vạn lượng bạc trắng đem về đặt trong phòng khách, tiếp đó mười vạn lượng kia cũng đã biến mất, rồi có một lá thư đặt trên bàn, viết: bạc đã lấy, sau này vẫn cứ như thế, nếu dám thiếu sót, đầu tất rơi xuống!"
Phương Thất trầm tư không nói.
Chu Trường Phúc nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất nhíu mày, rồi đột nhiên hỏi tiếp: "Mười vạn lượng bạc trắng nặng khoảng bao nhiêu ngươi có biết không?”
Chu Trường Phúc gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói : "Tiểu nhân cũng rất lấy làm lạ, nhiều bạc như vậy thì làm thế nào mà mang đi cùng lúc được……"
Không ai so với ông chủ tiền trang biết rõ mười vạn lượng bạc nặng bao nhiêu, các ông chủ lớn mỗi khi đưa bạc tới đây nộp đều dùng xe ngựa vận chuyển tới.
Phương Thất lại hỏi: "Vậy ngươi đã đổi bạc được bao nhiêu lần rồi?”
Chu Trường Phúc nói: "Tiểu nhân ở chỗ này đã hơn ba năm, tổng cộng đã đổi hai mươi ba lần ……"
Phương Thất lại hỏi: "Cho tới giờ ngươi cũng chưa thấy qua số bạc làm thế nào bị lấy đi à?”
Chu Trường Phúc lắc đầu nói: "Cho tới giờ chưa từng thấy qua, quả thật là thần không biết quỷ không hay ……"
Phương Thất mỉm cười hỏi tiếp: "Ngươi thật sự không biết?"
Chu Trường Phúc nhìn Phương Thất, nuốt nước bọt, hạ quyết tâm nói: "Tiểu nhân cũng từng nghĩ tới, có thể là từ thông đạo trong thư phòng mang đi hay không? Tuy nhiên muốn như vậy thì với số bạc nhiều thế cũng phải có hai ba người khiêng mới nổi, cho nên …… cho nên……"
Phương Thất nói: "Cho nên ngươi đã sợ hãi và vì vậy mới không dám tiến vào thông đạo đó phải không?”
Chu Trường Phúc chậm rãi gật đầu, đáp: "Đúng là vậy"
Phương Thất mỉm cười nói: "Xem ra thông đạo của các ngươi tạo ra chỉ để dành cho người khác lợi dụng thôi, ngươi nó có đúng không?"
Chu Trường Phúc khẽ thở dài, cúi đầu không nói.
Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi có biết lối ra của thông đạo nằm ở đâu không?”
Chu Trường Phúc gật đầu đáp: "Biết, ông chủ Lý trước của tiền trang lúc rời khỏi có nói, trong thành nếu có thổ phỉ hoặc binh loạn thì trong thời khắc khẩn cấp hãy trốn vào thông đạo, lối ra nằm ở khu rừng phía nam thành”
Phương Thất lại hỏi: "Thông đạo đó là ông chủ Lý trước kia tạo ra sao?”
Chu Trường Phúc nhíu mày nói: "Có thể là vậy, tiểu nhân lúc ấy cũng không có hỏi nhiều"
Phương Thất hỏi: "Ông chủ Lý bây giờ đã đi đâu?”
Chu Trường Phúc thở dài, tựa hồ cảm thán cho vận mệnh của hắn, lại dường như rất hâm mộ ông chủ Lý kia, miễn cưỡng cười nói: "Ông chủ Lý được điều đến Dương Châu quản lý một tiền trang lớn tại đó, tiểu nhân cũng đã nhiều năm không gặp mặt”
Phương Thất gật đầu mỉm cười, đột nhiên lại hỏi: "Tử Yên cô nương kia rất đẹp đúng không?”
Hai mắt của Chu Trường Phúc lập tức sáng lên, nói: "Đúng vậy, đích thật là một giai nhân hiếm thấy, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn sắc nghệ song tuyệt, nghe nói cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, đại gia chẳng lẽ …… chẳng lẽ ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Đã có mỹ nhân như thế thì nếu không đến xem chẳng phải là uổng công tới đây sao?"
Vẻ mặt của Chu Trường Phúc kích động đỏ bừng, nói: "Đúng là vậy, đúng là vậy!", đột nhiên lại gãi gãi đầu, nhìn Phương Thất cười cười nói: "Đại gia ngài …… ngài ……"
Ngươi mặc quần áo rách nát như thế thì có bạc đâu mà đi?
Phương Thất mỉm cười nói: "Không biết vị Tử Yên cô nương mỗi lần tiếp khách phải trả cô ta bao nhiêu?”
Chu Trường Phúc thở dài nói: "Tử Yên cô nương xinh đẹp như thế nên giá tiền đương nhiên cũng cao một chút, nếu muốn cho nàng tiếp khách uống trà thì là ba trăm lượng bạc, còn phải xem nàng có thích hay không nữa. Còn nếu muốn cho nàng tiếp khách ăn cơm thì là năm trăm lượng, nếu khách muốn ở lại đêm với nàng thì không có trên một ngàn lượng bạc là không thể”, Chu Trường Phúc nói xong, lắc đầu cảm thán không thôi.
Ý tứ của “ở lại đêm” thì không cần giải thích nữa, chỉ có kẻ ngu mới không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Phương Thất gật đầu nói: "Xem ra ngươi cũng tốn không ít bạc thì mới có thể ở lại đêm với cô nương ấy?”
Chu Trường Phúc xấu hổ, cười khổ nói: "Đại gia …… ngài …… ngài ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không phải là ông chủ lớn của ngươi nên sẽ không tra hỏi gì đâu”
Chu Trường Phúc cười cười, tựa hồ có chút xấu hổ và tựa hồ đối với Phương Thất tràn ngập cảm kích.
Phương Thất mỉm cười nói: "Không biết ông chủ Chu có thể phá lệ một lần giúp Phương mỗ đổi bạc hay không?"
Sắc mặt của Chu Trường Phúc đột nhiên lại thay đổi, run run nói: "Đại gia ngài chẳng lẽ …… chẳng lẽ ……"
Chu Trường Phúc vốn muốn nói, chẳng lẽ ngươi muốn cướp bạc hay sao?
Phương Thất cười khổ rồi móc từ ngực áo ra một xấp ngân phiếu dính đầy mồ hôi đưa cho Chu Trường Phúc, nói: "Ngươi xem thử đây có đúng là ngân phiếu của tiền trang hay không?”
Chu Trường Phúc tiếp nhận xong nhìn một chút, tiếp vui vẻ nói: "Đây đúng là ngân phiếu của tiền trang, đại gia muốn đổi bạc à? Chỉ là bây giờ ……" Chu Trường Phúc nói xong nhíu mày.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta biết bây giờ mọi người đều đang ngủ, trời cũng sắp sáng rồi, hôm nay giữa trưa ngươi hãy cho người mang bạc đến quán trọ Duyệt Lai giúp ta”
Chu Trường Phúc vui vẻ nói: "Nhất định, nhất định"
Phương Thất chậm rãi đứng lên, cười cười nói: "Đã quấy rầy giấc ngủ của ông chủ Chu, thật sự là xin lỗi"
Trong nháy mắt Chu Trường Phúc lại có chút dở khóc dở cười, nói: "Đại gia xin đừng khách khí”
Phương Thất xoay người rời đi, Chu Trường Phúc thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó chậm rãi dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán.
Phương Thất đột nhiên xoay người lại, Chu Trường Phúc nhìn thấy cả kinh, Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ta quên nói cho ngươi phải đưa bạc đến cho ai?”
Chu Trường Phúc sửng sốt, nói: "Chẳng phải …… đại gia ngài …… đã nói là họ Phương sao?"
Phương Thất gật đầu, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ sợ ngươi đưa sai người thôi……"
Chu Trường Phúc cười cười nói: "Không đâu, xin đại gia ngài cứ yên tâm"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta rất an tâm"
Chu Trường Phúc nói: "Đại gia đi thong thả."
Phương Thất cười cười, chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Du Mộng Điệp đã hết kiên nhẫn đứng đợi.
Phương Thất chầm chậm từ trong phòng bước ra, Du Mộng Điệp liền nghiêm mặt, một lời cũng không hỏi.
Phương Thất mỉm cười nói: "Chúng ta đi."
Du Mộng Điệp nói: "Đi đâu, ca đi đường của ca đi, muội đi đường của muội”
Phương Thất liền hỏi: "Muội không muốn đi chung với huynh à?”
Du Mộng Điệp nói: "Phương đại gia muốn đi Ỷ Thúy Lâu gặp Tử Yên cô nương, Ỷ Thúy Lâu đâu có đàn ông, muội đi làm gì?”
Phương Thất thầm thở dài, muốn cho một người phụ nữ không ghen tuông thì quả thật so với việc làm cho khỉ không trèo cây còn khó hơn.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Ca sao không nói gì đi?”
Phương Thất thản nhiên nói: "Huynh không biết nói gì nữa."
Du Mộng Điệp nói: "Đương nhiên ca không còn gì để nói rồi”
Phương Thất cười khổ nói: "Cho dù huynh muốn đi Ỷ Thúy Lâu thì ít nhất cũng phải có bạc đã chứ, còn phải thay quần áo nữa.”
Du Mộng Điệp cười lạnh một tiếng, tiếp đó thân hình nhảy lên, cả người đã đứng trên mái nhà, sau đó triển khai thân hình nhanh chóng trở về quán trọ Duyệt Lai trước.
Phương Thất cười khổ một tiếng rồi cũng nhảy lên mái nhà, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài rồi lững thững bước về quán trọ Duyệt Lai.
Tại phương đông một màu trắng bệch đã hiện lên, mặt trời hồng đỏ đã sắp mọc lên.
Quán trọ Duyệt Lai vẫn chưa mở cửa.
Phương Thất tiến vào quán trọ, cúi đầu trầm tư, chậm rãi bước về phòng.
Hôm nay có thể trở về quán trọ, thật không biết lần sau ra ngoài thì còn có thể trở về nữa không?
Phương Thất thờ dài một hơi.
Hắn đột nhiên cảm giác được phía trước có một luồng ánh mắt dữ tợn và sắc bén đang nhìn chằm chằm vào hắn, Phương Thất đột nhiên ngẩng đầu nhìn thì thấy Du Mộng Điệp đang đứng ở ngoài sân, nghiến chặt hàm răng, đôi mắt xinh đẹp tựa như đang nhìn thấy kẻ thù hung hăng nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất miễn cưỡng cười nói: "Muội ……"
Rầm một tiếng, Du Mộng Điệp đột nhiên lắc mình một cái đã trở về phòng, đóng cửa mạnh lại.
Phương Thất cười khổ, lẩm bẩm nói: "Cửa có thù oán gì với muội sao?”
Không có hồi âm, tuy nhiên trong phòng lại vang lên tiếng bàn ghế bị đá ngã.
Phương Thất cười khổ, chậm rãi đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa lại thì Phương Thất không khỏi thở dài, hắn đột nhiên lại nhớ đến Trầm Tuyết Quân.
Trong đêm đó, hắn cũng mệt mỏi không chịu nổi trở lại phòng, trong bóng tối Trầm Tuyết Quân đang lẳng lặng ngồi trên giường, giống như là một người vợ trong đêm tân hôn chờ chồng bước vào phòng vậy.
Phương Thất liền nhìn về phía giường một chút, căn phòng trống rỗng, bên giường không có một bóng người ……
Phương Thất cảm thấy chán nản thất vọng.
Đôi tay mềm mại và ấm áp đêm đó đã nhẹ nhàng lau rửa đi vết bẩn trên ngừơi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của hắn……
Eo của nàng như cành dương liễu đung đưa trong gió xuân, mảnh khảnh và mềm mại, đôi mắt sáng ngời như trăng sáng trong đêm của nàng như soi rọi tất cả nhưng cũng dường như tràn ngập sự ai oán và ưu thương vô tận ……
Sự triền miên đêm hôm đó giờ đâu, tình yêu nồng nàn đêm hôm đó đã hòa quyện vào máu trong người của Phương Thất.
Phương Thất lúc này rất hy vọng có thể gặp được Trầm Tuyết Quân giống như đêm hôm đó, nàng đang lẳng lặng ngồi trên giường chờ hắn.
Tim của hắn đột nhiên như bị vật gì sắc bén cắt vào, từng trận từng trận đau đớn nổi lên.
Phương Thất yên lặng đi tới bên giường, mặc cho quần áo trên người vẫn dơ bẩn và rách rưới, nhẹ nhàng nằm xuống.
Hắn thật mệt mỏi không chịu nổi.
Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, cửa đã bị đá văng ra hai bên.
Phương Thất khẽ thở dài một tiếng.
Vẻ mặt Du Mộng Điệp đầy lạnh lùng bứơc vào.
Phương Thất lẩm bẩm nói: "Ngừơi bây giờ tại sao cứ không gõ cửa mà vẫn xông vào thế?”
Du Mộng Điệp cười lạnh, lớn tiếng nói: "Ca đứng lên, muội có chuyện muốn hỏi ca"
Phương Thất lại nói: "Nghe tiếng thì chỉ dùng lỗ tai thôi, đứng hay không thì cũng nghe thấy mà”
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Ca chẳng lẽ là heo sao? Cứ nằm trên giường hoài thế?”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh cho dù là heo đi nữa thì muội sao lại xông vào chuồng heo nói chuyện với heo vậy?”
Du Mộng Điệp vừa vội vừa tức, cắn răng nói: "Ca thật là một con heo mà, ca nói đi, có phải ca thật sự muốn tới Ỷ Thúy Lâu hay không?”
Phương Thất liền hỏi: "Ỷ Thúy Lâu là nơi nào?”
Ỷ Thúy Lâu là kỹ viện, ai ai cũng biết.
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Ca không biết Ỷ Thúy Lâu là nơi nào sao?”
Phương Thất thản nhiên nói: "Huynh đương nhiên biết."
Nếu là kỹ viện thì đó chính là nơi dành cho đàn ông đến, huynh nếu là đàn ông thì tại sao không thể đến?
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Biết sao ca còn muốn đi?"
Phương Thất thở dài, hỏi: "Muội thấy huynh không giống đàn ông à?”
Du Mộng Điệp nói: "Muội chỉ thấy ca giống con heo thôi”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh cho dù là heo thì cũng là heo nam, chỉ cần có bạc thì cho dù là heo đi nữa huynh nghĩ Ỷ Thúy Lâu cũng hết sức hoan nghênh”
Du Mộng Điệp vừa vội vừa tức, trong nháy mắt chả biết nói gì nữa.
Trên thế gian ngừơi đáng sợ nhất là người vừa vô sỉ vừa vô lại, trong mắt của Du Mộng Điệp hiện tại Phương Thất chính là người như thế.
Gặp người như thế thì ngươi còn có thể nói cái gì đây?