Trong thông đạo yên tĩnh và tối đen, dường như không có điểm cuối.
Chỉ có tiếng bước chân nhanh và dồn dập của Phương Thất phát ra cùng với cây nến phát ra ánh lửa leo lét sắp tắt tới nơi.
Đột nhiên không biết ở đâu truyền tới một tiếng sáo trúc, Phương Thất đột nhiên đứng lại.
Tiếng sáo trúc qua đi, tiếp đó lại đột nhiên có một chuỗi âm thanh “sa sa sa” truyền tới, âm thanh rất dày đặc và có trước có sau, dường như đang có vật gì đang không ngừng bò tới gần.
Phương Thất lẳng lặng đứng trong thông đạo thầm nghĩ một chút, nhíu nhíu mày, cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền tới, hắn thật sự nghĩ không ra đây là âm thanh của vật gì phát ra.
Âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng dày đặc, cách Phương Thất chỉ còn khoảng một trượng.
Phương Thất nhẹ nhàng đặt cây nến ngắn ngủn xuống đất, tiếp đó cả thân thể nhanh chóng lui về phía sau một trượng.
Âm thanh đã tới trước cây nến, Phương Thất nhìn thấy kinh hãi, nguyên lai đúng là rắn.
Rắn thì cũng không có gì mà phải sợ nhưng nếu là rắn độc thì là một chuyện khác.
Một hai con rắn độc thì cũng không có gì phải sợ nhưng nếu là cả bầy vô số con thì thật là kinh khủng.
Phương Thất nhìn thấy đúng là một bầy rắn độc không thể đếm xuể đang bò về phía mình, như nước thủy triều đang dâng lên vậy, tràn đầy thông đạo. Còn màu sắc của chúng thì đỏ có, xanh có..., hầu như tất cả các màu sắc của rắn đều tập trung hết tại đây, trong đó có rắn Xích Luyện, Trúc Diệp Thanh, Hưởng Vĩ, còn có cả Hổ Mang nữa đang ngẩng cao đầu nữa.
Mồ hôi trên trán Phương Thất đã tuôn ra.
Bầy rắn độc ngẩng cao đầu bò tới từ từ, rất chỉnh tề và có trật tự, mặc dù tràn đầy thông đạo nhưng chẳng có chút nào loạn cả, trong nháy mắt đã bò thẳng qua chỗ Phương Thất đặt cây nến làm cho nó tắt đi, thông đạo lại nhất thời lâm vào một mảnh tối đen.
Mắt thấy bầy độc xà đã đến dưới chân, trong thời khắc cấp bách Phương Thất liền phóng người lên đến gần trần của thông đạo, sau đó dang hai tay hai chân ra bám vào hai bên vách thông đạo thành hình chữ Đại (大).
Thông đạo vẫn một mảnh tối đen.
Âm thanh “sa sa” đã đến ngay phía dưới Phương Thất, đột nhiên tiếng sáo trúc quái dị lại truyền tới dồn dập hơn, bầy rắn độc phía dưới hình như dừng lại nhưng ở phía sau âm thanh sa sa vẫn không ngừng tiến lên.
Phương Thất nhíu nhíu mày, lấy tay móc ra một ngọn đuốc nhỏ từ trong ngực áo ra rồi thổi làm cho cháy lên, dưới ánh sáng của ngọn đuốc thì thấy ở phía dưới đã tràn ngập rắn độc, những con rắn phía sau vẫn đang như nước thủy triều dâng lên, tầng tầng chồng lưng lên nhau cố gắng bò đến chỗ Phương Thất, trong chớp mắt cách thân thể Phương Thất chỉ còn một khoảng cách ngắn.
Mồ hôi trên trán của Phương Thất tuôn ra nhiều hơn, chảy xuống mặt rồi từ giọt từ giọt rơi xuống bầy rắn phía dưới.
Tiếng sáo trúc quái dị lại truyền tới, dường như đang thúc giục bầy rắn độc, các con rắn bò ở phía sau đột nhiên tăng tốc độ lện nhưng trong tức thời vẫn không thể bò lên đến chỗ Phương Thất ngay được.
Phương Thất liền quăng ngọn đuốc đang cháy xuống bầy rắn đang chồng lên nhau, tuy nhiên bầy rắn chẳng hề có chút nào loạn lên để tránh cả, dường như là không sợ lửa vậy, trong nháy mắt nhiều con đã bò lên lấp luôn ngọn đuốc làm cho nó tắt đi, thông đạo lại trở nên tối đen, chỉ có ở phía dưới thân thể Phương Thất không ngừng vang lên tiếng “sa sa” của bầy rắn.
Hai tay hai chân của Phương Thất vẫn bám trụ vào hai bên vách của thông đạo, quần áo trên người đã bị mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
Tiếng sáo trúc lại vang lên truyền tới, bầy rắn tựa hồ nghe được mệnh lệnh nên phát ra tiếng “sa sa” càng nhanh và lớn hơn.
Trong lòng Phương Thất đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền mở miệng hút không khí vào, tiếp đó bụng thu lại, từ miệng phát ra một tiếng thét dài.
Tiếng thét tựa như tiếng hổ rống rồng rầm, âm thanh rõ ràng và kéo dài thật lâu không dứt, cũng không biết truyền xa bao nhiêu nhưng chấn động cả thông đạo run lên, bụi đất phía trên không rừng rơi xuống.
Bầy rắn độc phía dưới đột nhiên bất động, âm thanh “sa sa” đột nhiên biến mất, trả lại cho thông đạo sự yên tĩnh vốn có, bầy rắn độc trong nháy mắt dường như đã biến thành những tảng đá.
Tổ tiên của Phương gia Phương Đình Long sở dĩ được xưng là Thiên Ngoại Thần Long, ngoại trừ đao pháp và khinh công độc bộ giang hồ ra thì cũng có sáng tạo một môn thần công gọi là Hổ Khiếu Long Ngâm rất độc đáo, so với tuyệt kỹ thần công mà võ lâm đồn đại Sư Tử Hống còn thắng một bậc.
Phương Đình Long không hổ là một đời thần nhân, vô luận là văn chương, trí tuệ hay là võ công cũng đều hơn người, Hổ Khiếu Long Ngâm chính là ông ta dựa vào Sư Tử Hống và Thiên Lý Truyền Âm hai môn thần công của võ lâm mà sáng tạo ra.
Thiên Lý Truyền Âm chỉ là một cách nói khoa trương thôi nhưng tuyệt kỹ Hổ Khiếu Long Ngâm của Phương Đình Long lại có thể truyền ra ít nhất là hơn mười dặm xa, Hổ Khiếu Long Ngâm vừa xuất có thể hủy nội tạng, chấn động tê liệt tai nghe, từ xa nghe tiếng đã bỏ của mà chạy lấy người.
Phương Thất ngay từ nhỏ đã được luyện tập môn công pháp này, người mẹ già của hắn mặc dù rất hiền và yêu thương hắn nhưng gia quy thì rất nghiêm không thể làm trái nên nếu hắn luyện công không tốt thì lúc nào cũng dùng gia pháp mà xử lý.
Một âm thanh như tiếng hổ rống rồng rầm rõ ràng phát ra và kéo dài một lúc mới tắt hẳn, cả thông đạo run lên nhưng sau một lúc mới khôi phục được vẻ yên tĩnh vốn có.
Phương Thất vừa rồi chỉ là khẽ thét một tiếng dài thôi, hắn cũng không muốn làm sập thông đạo để chôn mình cùng chung với bầy rắn.
Nếu một người sống mà chôn cùng một đám rắn độc như vậy thì hãy thử tượng tượng xem có cảm giác và mùi vị ra sao.
Bầy rắn độc phía dưới đã bất động như thể những tảng đá, lẳng lặng nằm đó không hề phát ra tiếng nào, tiếng sáo trúc kia cũng không còn vang lên nữa.
Phương Thất thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được có một chút dễ chịu.
Phương Thất tiếp tục móc ra ngọn đuốc chiếu xuống phía dưới thì thấy cả bầy rắn độc tất cả đều cúi đầu nằm im re không nhúc nhích, thoạt nhìn rất hiền và đáng yêu như những con chim bồ câu.
Đáng tiếc rắn độc không phải là chim bồ câu, đặc biệt là một bầy rắn độc đầy đủ màu sắc như thế tập trung một chỗ.
Bây giờ mặc dù chúng nó thoạt nhìn hiền và đáng yêu như chim bồ câu nhưng đợi đến lúc chúng nó tỉnh lại thì sẽ không còn hiền như thế và cũng không đáng yêu nữa, chỉ cần bị một con trong bầy nhẹ nhàng cắn một cái thôi thì sẽ lấy đi tính mạng sẽ mất đi rất nhanh chóng.
Phương Thất nhíu mày, tiếp đó lại khẽ thét một tiếng nữa.
Bầy rắn độc trên mặt đất liền động đậy nhưng là không có trật tự gì cả, phân ra chạy tứ tán, chỉ trong chốt lát đã bỏ đi hết không còn một con.
Rắn dù sao cũng là rắn, tuyệt không thể so sánh với rồng. Rắn một khi nghe được tiếng rầm của rồng thì ngoại trừ việc bỏ chạy trối chết ra, thật sự không có con đường khác lựa chọn.
Phương Thất nở nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, lấy ống tay lên lau mồ hôi trên trán.
Cầm ngọn đuốc nhỏ trong tay, Phương Thất lại tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Nhớ tới Du Mộng Điệp, trong lòng Phương Thất lại lo lắng hẳn lên, nàng bây giờ rốt cuộc đang ở nơi nào? Hay là ……
Phương Thất cắn răng, hắn thật không dám nghĩ tiếp nữa.
Là hắn mang theo Du Mộng Điệp đến Đại Thông Tiền Trang, nếu Du Mộng Điệp xảy ra chuyện gì thì hắn thật sự đảm đương không nổi. Nhớ tới cô nương đáng yêu xinh đẹp và có nụ cười như chuông ngân kia, trong lòng Phương Thất đột nhiên có chút khổ sở.
Lúc Du Mộng Điệp cười, giọng cười như chim hoàng oanh rời khỏi tổ, tiếng như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, thậm chí ngay cả một người đang đau buồn tuyệt vọng mà nghe thấy tiếng cười tuyệt vời như vậy thì trong nháy mắt cũng có thể cảm giác được sự sống có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng tiếng cười tuyệt diệu chỉ có trên thượng giới kia chẳng lẽ lại mất đi trong tay mình sao?
Phương Thất đột nhiên tự đánh vào đầu một cái, hắn thật sự đang hận chính bản thân đến nỗi muốn chết.
Nhưng bây giờ hắn không thể chết được, tuyệt không thể.
Hắn còn có mối thù cần trả.
Mối thù của tứ ca hắn tuyệt không thể không trả.
Phương Thất âm thầm thở dài, hắn không phải là kẻ ngốc, mặc dù có thể nhìn ra Du Mộng Điệp thích hắn nhưng hắn không dám tiếp nhận phần tình cảm đó.
Khi không dám tiếp nhận thì không thể làm gì khác hơn là phải giả vờ không hiểu, không hiểu chính là một loại biện pháp trong khi không còn cách nào có thể tránh được.
Bởi vì hắn vẫn còn chưa quên được Trầm Tuyết Quân ……
Nhớ tới Trầm Tuyết Quân, Phương Thất đột nhiên lại cảm giác được dường như đang có một cây trùy đập vào tim hắn, từng giọt từng giọt máu đang lặng lẽ chảy ra.
Hắn mơ hồ cảm giác được tất cả mọi chuyện phát sinh tại nơi này rất có thể có mối quan hệ nào đó với Trầm Tuyết Quân.
Nhưng hắn lại cự tuyệt chính mình suy nghĩ như vậy. Lúc một người đã cố cự tuyệt việc thừa nhận một việc gì đó thì nhất định có thể tìm ra rất nhiều lý do để cự tuyệt nó.
Tình yêu của Trầm Tuyết Quân đối với hắn, sự dịu dàng và tình ý sâu đậm kia Phương Thất vĩnh viễn cũng không quên được, và tình cảm của hắn đối với Trầm Tuyết Quân không phải cũng như thế sao.
Loại tình cảm này đã ăn sâu vào cốt tủy của hắn, hòa quyện cùng với máu đang chảy trong người, cho dù có chạy đến nơi chân trời góc biển thì cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi nó.
Cho nên Phương Thất đã nghĩ, dù bất luận thế nào thì Trầm Tuyết Quân cũng vẫn không sai, nàng vẫn còn yêu mình, ít ra tới giờ phút này hắn vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Trầm Tuyết Quân đã làm ra chuyện gì có lỗi với hắn.
Hết thảy đều cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Phương Thất đột nhiên cảm giác được trong lòng hắn dễ chịu đi rất nhiều.
Còn Du Mộng Điệp thì sao? Phương Thất đột nhiên cắn răng, âm thầm thở dài, bất luận là ai tổn thương tới Du Mộng Điệp thì hắn nhất định lấy máu của kẻ đó trả cho nàng.
Tuyệt không buông tha.
Phương Thất tiếp tục hành trình, chân bước nhanh trong thông đạo tối đen tiến về phía trước.
Phía trước lại có một chỗ cong, vượt qua chỗ cong của thông đạo một đoạn không xa thì đường lại trở nên thẳng tắp.
Phía trước đột nhiên có một tiếng thổi phù vang lên, tiếp đó liền có ánh sáng.
Phương Thất nhíu mày, hắn thật không nghĩ nơi đây còn có người khác.
Ở một bên vách của thông đạo có một căn phòng vuông nhỏ nằm đó, trong căn phòng có một cái bàn và một cái giường, trên bàn có nến, có một người đang yên lặng ngồi tại bàn.
Ánh nến trên bàn cháy lên thắp sáng cả căn phòng tối tăm.
Người ngồi tại bàn có ánh mắt còn sáng hơn cả ánh nến, tinh quang bắn ra bốn phía, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất cũng tò mò đưa mắt nhìn vào người ngồi đó, người này thoạt nhìn thật sự có chút kỳ lạ.
Người ngồi trước bàn mặc một bộ đồ đạo sĩ rộng thùng thình, tuy nhiên cơ thể lại khô gầy, râu tóc xám trắng, trên đầu còn cài trâm, đôi mắt giống như hai cây kiếm sắc bén phóng ra, hình như muốn đâm xuyên người khác.
Phương Thất đột nhiên cảm giác được phía sau lưng ớn lạnh.
Người ngồi tại bàn thu ánh mắt lại, tinh quang trong hai mắt đột nhiên mất đi, tuy nhiên vẫn yên lặng ngồi ở trên ghế.
Phương Thất thở phào một hơi.
Người ngồi tại bàn đột nhiên lên tiếng hỏi: "Phương Thất phải không?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Người ngồi tại bàn lại hỏi: "Muốn đi đâu?”
Phương Thất lại đáp: "Đi đến điểm cuối cùng”
Người ngồi tại bàn lại hỏi: "Đã đi lâu rồi phải không?”
Phương Thất trả lời: "Đúng vậy."
Người ngồi tại bàn gật đầu nói: "Vậy bây giờ đã tới rồi"
Phương Thất liền hỏi: "Đã tới đâu?”
Người ngồi tại bàn nói: "Đã tới được nơi muốn tới”
Phương Thất thở dài nói: "Chỉ tiếc nơi đây lại không có người mà ta muốn tìm."
Người ngồi tại bàn lại hỏi: "Cho nên đây cũng không phải là nơi ngươi muốn tới?”
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Người ngồi tại bàn liền lạnh lùng nói: "Đáng tiếc đã tới nơi đây rồi thì ngươi cũng không thể đi nữa”
Phương Thất mỉm cười trả lời: "Chân là của ta, ta muốn đi đâu thì ai cũng ngăn không được."
Người ngồi tại bàn lại nói: "Nếu trói chặt hai chân ngươi thì sao?”
Phương Thất đáp: "Thì ta cũng sẽ bò đi”
Người ngồi tại bàn thở dài, nói: "Xem ra ta không thể làm gì khác hơn là phải trói chặt luôn đôi tay của ngươi”
Phương Thất cười cười, nói: "Ngươi dùng cái gì trói ta đây?"
Người ngồi tại bàn đáp: "Dùng cây roi của ta”
Phương Thất liền nói: "Sao ngươi không thử đi?"
Người ngồi tại bàn lại nói: "Thử thì thử vậy”
Vừa dứt lời, cánh tay trái của người ngồi tại bàn đột nhiên như có phép biến ra một cây roi dài, cây roi trong tay hắn tựa như một con linh xà trườn tới, đột nhiên đã quấn lấy hai chân của Phương Thất.
Phương Thất lấy làm kinh hãi liền rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao lóe lên thành hình cầu vồng, một đao xuất ra đã chặt đứt cây roi.
Tay cầm roi của người ngồi tại bàn run lên, rồi đột nhiên thu roi trở về, chỉ để lại một khúc đã bị Phương Thất chặt đứt.
Người ngồi tại bàn khẽ thở dài, nói: "Có thể chặt đứt roi của ta thì ngươi là người đầu tiên đó"
Phương Thất cũng khẽ thở dài, nói: "Có thể đem hai chân ta hai chân chế trụ thì ngươi cũng là người đầu tiên"
Người ngồi tại bàn mỉm cười.
Phương Thất cũng cười.
Người ngồi tại bàn đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"
Phương Thất đáp: "Ta chính là Phương Thất, Phương Thất chính là ta, còn ngươi là ai?"
Người ngồi tại bàn khẽ lắc đầu, nói: "Phương Thất là ai? Lão đạo là Đại Mộng."
Phương Thất quả thực có chút dở khóc dở cười, nói: "Ngươi không biết Phương Thất là ai thì vì sao phải ở đây chờ ta?"
Người ngồi tại bàn vẫn im lặng không trả lời.
Phương Thất hỏi: "Đại Mộng? Đại Mộng là ai?"
Người ngồi tại bàn lại thản nhiên nói: "Đại mộng chính là đại mộng, thế sự vốn chính là một giấc mộng lớn, cần gì phải biết là ai?"
Phương Thất gật đầu, nói: "Có đạo lý, rất có lý, nhưng đối với một người đạo sĩ thì không nên gọi la Đại Mộng, trong phật giáo hẳn là mới có pháp danh này, ngươi đến tột cùng là hòa thượng hay là đạo sĩ vậy?"
Người ngồi tại bàn nói: "Phật cũng là đạo, đạo cũng là phật, trong thiên địa vạn sự vạn vật đều có đạo, cần gì phải phân chia?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Thế sự vốn chính là một giấc mộng, ngươi cần gì phải ở đây chờ ta?"
Đại Mộng khẽ thở dài, nói: "Không phải ta muốn ở đây chờ ngươi mà là ta không thể đi được”
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Không có đường trốn đi à?”
Đại Mộng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Nếu ngươi không có đôi chân thì ngươi còn có thể chạy đâu?”
Phương Thất đột nhiên lặng người, người ngồi trước bàn vẫn ngồi ở ghế không hề động đậy, Phương Thất lúc này mới chú ý tới, dưới ánh nến chập chờn như bóng ma trên bàn chiếu rọi thì phía dưới ghế không hề có gì cả, hai chân của Đại Mộng đã bị chặt mất.