Ánh đao chợt lóe, đao đã rời khỏi vỏ.
Thanh đao trong tay phải của Phương Thất như tia chớp xuất ra đón đỡ mũi kiếm đang đâm vào Du Mộng Điệp, còn vỏ đao đang cầm ở tay trái đột nhiên đánh ra phía sau.
Thanh kiếm từ phía sau cửa đâm đến Du Mộng Điệp đã bị đao của Phương Thất chém gãy.
Cây quạt sắt của Quỷ Thư Sinh khi sắp chạm được gáy của Phương Thất thì bụng của hắn đột nhiên bị vỏ đao cắm vào, xuyên thấu ra đến lưng, Quỷ Thư Sinh rú lên một tiếng thảm thiết bay ra xa. .
Phương Thất quay người lại, đao ở tay phải như tia chớp đổi thế đâm xuyên qua cánh cửa, người ở phía sau cánh cửa vừa mới ổn định tinh thần thì thân thể đã bị một đao xuyên thấu, thanh kiếm trong tay rớt xuống đất phát ra một tiếng “keng” lớn, cả thân thể bị đao đâm xuyên dính luôn vào tường.
Du Mộng Điệp sợ ngây người, trong thoáng chốc cả người liền run rẩy.
Ngoại trừ tên núp ở sau cửa và Quỷ Thư Sinh đang nằm ở trong sân rên rỉ thì không hề có một âm thanh nào khác.
Ngọn đèn trong phòng vẫn cháy sáng như cũ.
Bên ngoài màn đêm bao trùm.
Ánh trăng tàn phát ra ánh sáng lờ mờ cũng đã không thấy đâu nữa, đây đúng là thời khắc tối tăm nhất trước ánh bình minh.
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gà gáy sáng, từng tiếng nối tiếp nhau vang lên.
Du Mộng Điệp đứng ở trong căn phòng sáng sủa, xoay người lại nhìn vào tên núp ở sau cửa đang bị đao đâm xuyên dính vào tường, Phương Thất vẫn còn chưa rút đao ra.
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, thở phào một tiếng, mỉm cười nói: "Không phải lúc nào chỉ nơi tối tăm mới có nguy hiểm, có đôi khi nơi sáng sủa cũng có nữa đấy”
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu.
Phương Thất nhìn vào tên núp phía sau cửa hỏi: "Ngươi là ai?"
Hắn cười thảm đáp: "Ta là ai …… bây giờ đâu quan trọng nữa?"
Phương Thất gật đầu, thở dài nói: "Đúng là không quan trọng, vậy ngươi không có gì muốn trăn trối trước lúc chết sao?”
Tên núp sau cửa nhìn Phương Thất, máu từ khóe miệng chậm rãi tràn ra, thống khổ nói: "Các ngươi …… nhất định phải …… cẩn thận, tổ chức này …… rất …… rất ……"
Du Mộng Điệp vội la lên: "Rất cái gì?"
Đầu của tên núp sau cửa đã ngoẹo sang một bên, hắn đã tắt thở.
Du Mộng Điệp ngơ ngác nhìn vào người vừa rồi thiếu chút nữa đã giết mình, hắn thoạt nhìn chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường mà thôi, bình thường đến nỗi nếu hắn đứng ở trong đám đông thì căn bản sẽ chẳng có người nào lưu ý đến sự tồn tại của hắn cả, mặt hắn cũng không hề có hóa trang gì hết.
Phương Thất yên lặng nhìn hắn một hồi lâu không nói tiếng nào.
Du Mộng Điệp lên tiến hỏi: "Ca có biết hắn không?”
Phương Thất lắc đầu.
Du Mộng Điệp thở dài nói: "Lời của hắn phải chăng là muốn nói tổ chức kia rất đáng sợ?”
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Người sắp chết, lời sẽ thật, chim sắp chết cũng hót lên tiếng kêu thảm cuối cùng.
Huống chi lại là không oán không cừu, không hề biết nhau, thân bất do kỷ, vào một khắc trước khi hắn chết, sự buồn bã và đau thương trong lòng hắn có ai thấu hiểu đây?
Phương Thất khẽ thở dài, rút cây đao ra từ người của hắn, trên đao vẫn vương máu tươi, giọt giọt chảy xuống mặt đất, thân thể của hắn cũng từ từ rơi xuống.
Du Mộng Điệp nhìn vào thanh đao trong tay Phương Thất, nhíu mày hỏi: "Đó có thật là bảo đao tổ truyền của Thần Long Sơn Trang không?”
Phương Thất cười cười.
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca cười gì thế?
Phương Thất mỉm cười nói: "Cây đao này người thợ rèn nào cũng có thể làm ra cả”
Du Mộng Điệp cười khanh khách nói: "Ca thật là giảo hoạt, muội còn tưởng đó chính thật là bảo đao tổ truyền của Phương gia nữa!"
Phương Thất đột nhiên không cười nữa, chậm rãi nói: "Phương gia của huynh chỉ có một thanh bảo đao tổ truyền thôi, nhưng thanh đao đó cũng chỉ là một thanh đao rất bình thường, chỉ là chất liệu có tốt hơn một chút thôi, đó chính là thanh đao mà tổ tiên sáng lập Phương gia năm đó đã sử dụng”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Vậy cây đao của ca thì sao?”
Lòng của Phương Thất đột nhiên lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, nói: "Cây đao này là do tứ ca của huynh kêu người làm riêng cho huynh lúc huynh được mười sáu tuổi, xem như lễ vật chúc huynh trưởng thành."
Du Mộng Điệp nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Mười sáu tuổi? Mười sáu tuổi đã trưởng thành rồi sao?”
Phương Thất gật đầu, nói: "Người trong Phương gia, khi mười sáu tuổi đều đã là người trưởng thành”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất một chút rồi khẽ thở dài, tiếp đó chậm rãi cúi đầu.
Phương Thất đột nhiên mỉm cười nói: "Bên ngoài hình như còn có một người đang chờ chúng ta đấy?"
Du Mộng Điệp miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta đây mau đến xem hắn đi, để người khác chờ lâu là một điều không được tốt đâu”
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Có đạo lý, huynh cũng nghĩ như muội vậy"
Trong sân vẫn tối đen, Quỷ Thư Sinh đang đau đớn rên rỉ nằm đó, âm thanh cũng từ từ yếu hẳn đi.
Phương Thất chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Vừa rồi có chuyện ta quên nói với ngươi"
Quỷ Thư Sinh đau đớn nói: "Cái gì …… "
Phương Thất thở dài, nói: "Ta vốn nên phải sớm nói với ngươi, đáng tiếc lúc ấy ngươi lại mời ta đi uống trà, ta nhất thời cao hứng nên cũng quên nói luôn”
Quỷ Thư Sinh nhìn chằm chằm Phương Thất, chỉ đau đớn rên rỉ, không nói gì.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi có muốn nghe hay không?"
Quỷ Thư Sinh cắn răng gật đầu.
Phương Thất khẽ thở dài, mỉm cười nói: "Nếu ngươi muốn biết như vậy thì ta bây giờ sẽ nói cho ngươi: đó là nếu có người dám ở phía sau lưng ta ra tay định giết ta lần thứ hai thì bất luận là ai, ta cũng tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi có nghe rõ không?”
Quỷ Thư Sinh nở nụ cười, nhưng cười thảm.
Phương Thất lạnh lùng thốt: "Ngươi chưa hề nghĩ qua vỏ đao cũng có thể giết người phải không?"
Quỷ Thư Sinh cắn răng, cố chịu đau đớn không trả lời.
Phương Thất thở dài nói tiếp: "Kỳ thật ngươi hẳn là đã nghĩ đến, giết người cũng không nhất định phải dùng đao, có đôi khi vỏ đao cũng có thể dùng nữa, giống như cây quạt vốn chỉ dùng để quạt cho mát vậy nhưng cây quạt của ngươi cũng có thể giết người kia mà."
Quỷ Thư Sinh cười lạnh.
Du Mộng Điệp đột nhiên giật mình, hỏi: "Thất ca, sau gáy của ca …… "
Phương Thất đưa tay sờ sờ vào gáy của mình, trong bóng tối vẫn nhìn thấy đầy máu dính trên tay.
Du Mộng Điệp đột nhiên hiểu ra, Phương Thất vừa rồi nóng lòng cứu nàng nên sau gáy đã bị Quỷ Thư Sinh đánh trúng.
Quỷ Thư Sinh Triệu Ngọc Sanh thành danh đã lâu, dương danh giang hồ với tài nghệ sử dụng phi đao và một cây quạt sắt, thường xuyên mặc quần áo của nho sinh, vẻ bề ngoài thoạt nhìn rất ôn văn nho nhã đầy khí chất của một người có học, tuy nhiên lòng dạ lại độc ác vô cùng, hành động quỷ bí khó lường cho nên mới có danh hiệu là Quỷ Thư Sinh
Phi đao của Quỷ Thư Sinh Triệu Ngọc Sanh vốn đã rất đáng sợ nhưng cây quạt trong tay hắn càng đáng sợ hơn, mọi người chỉ thấy hắn cầm quạt trong tay phe phẩy như đang đùa nhưng thường thì trong lúc mỉm cười ấy lại nhanh như chớp lấy đi tính mạng của kẻ khác.
Cây quạt sắt vừa rồi đã đánh chạm vào sau gáy của Phương Thất và gây ra một lỗ vết thương nhỏ, nếu không phải Phương Thất nhanh nhẹn trở tay dùng vỏ đao đâm vào bụng Quỷ Thư Sinh với lực đạo lớn đánh cả thân thể hắn bay đi thì lúc này người chết chính là Phương Thất rồi.
Phương Thất cười cười nói: "Đừng lo, huynh không chết được đâu”
Mồ hôi trên trán của Du Mộng Điệp nhất thời tuôn ra, nàng vội vàng lấy Kim Sang dược từ trong ngực áo ra.
Phương Thất cười lạnh nói: "Nhưng hắn thì chết chắc”
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca còn nói nữa sao? Ca không thấy đau à?”
Phương Thất thở dài, tiếp đó mỉm cười nói: "Huynh cũng vừa mới cảm giác được có chút đau đớn thôi”
Du Mộng Điệp khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng bôi Kim Sang dược vào vết thương sau gáy của Phương Thất để cầm máu, mắt thấy máu vẫn còn đang chảy ra không ngừng, Du Mộng Điệp vội vàng xé vạt áo của nàng để băng lại vết thương cho Phương Thất.
Phương Thất thản nhiên nói: "Muội không cần lo lắng, vết thương này chả nguy hiểm gì đâu”
Du Mộng Điệp đột nhiên lớn tiếng nói: "Ca đừng nói nữa"
Phương Thất khẽ thở dài, cũng không hề đáp lại.
Người sống trong giang hồ, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, trải quả bao nhiêu hung hiểm và cũng không biết đã chảy ra bao nhiêu máu nữa, vết thương như vậy đối với một người lãng tử phiêu bạt giang hồ mà nói thì đích xác chả thấm vào đâu.
Nam nhi có đôi khi cần phải kiên cường một chút, và đôi khi cũng phải cố chịu đựng một chút những đau đớn phát sinh.
Nếu ngươi không thể chịu đựng được thì còn ai có thể thế ngươi chịu đựng đây?
Đây cũng là một trong những nỗi buồn của người sống trong giang hồ.
Phương Thất nhìn Quỷ Thư Sinh nằm trên mặt đất, mỉm cười nói: "Ta vừa rồi nói cho ngươi nghe nhiều lời như vậy, ngươi có nghĩ là đáp lễ nói cho ta nghe chuyện gì không?”
Quỷ Thư Sinh chỉ đau đớn rên rỉ, một lời cũng không phát.
Du Mộng Điệp đột nhiên tung ra một cước đá vào bên hông của Quỷ Thư Sinh, hắn kêu thảm một tiếng, cả thân thể bị đá bay ra xa khoảng một trượng đập vào vách tường rồi rơi xuống đất, cả thân thể hắn nằm tại góc tường đau đớn rên rỉ không thôi.
Phương Thất ngẩng đầu nhìn Du Mộng Điệp, nhíu mày, nói: "Muội ……"
Du Mộng Điệp lạnh lùng thốt: "Người như hắn vậy thì có giết một vạn lần cũng chưa đủ”
Phương Thất cười khổ nói: "Nhưng nếu muội đem hắn giết chết thì chúng ta còn tra hỏi được gì nữa?”
Du Mộng Điệp lớn tiếng nói: "Nhưng hắn vừa rồi thiếu chút nữa đã giết chết ca đó"
Phương Thất khẽ thở dài, hắn đột nhiên hiểu được, Du Mộng Điệp chỉ là quá lo lắng cho hắn thôi.
Đối với một người quan tâm đến mình như thế thì Phương Thất còn có thể nói gì đây?
Phương Thất bước nhanh đi tới bên cạnh vách tường, nhìn vào Quỷ Thư Sinh nằm trên đất, hỏi: "Tổ chức của các ngươi có tên gọi là gì?”
Quỷ Thư Sinh cười thảm, nói: "Ta chỉ có thể …… nói cho ngươi biết, các ngươi …… sẽ được chết …… thảm hại hơn ta nhiều"
Phương Thất nhíu mày, hỏi: "Ngươi thật sự không muốn nói?"
Quỷ Thư Sinh cười lạnh.
Phương Thất mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy vỏ đao đang cắm trong bụng Quỷ Thư Sinh, nói: "Ta khuyên ngươi hãy nói ra đi”
Trên mặt Quỷ Thư sinh đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn nói thì ta đây không thể làm gì khác hơn là rút vỏ đao ra vậy ……"
Quỷ Thư Sinh vội la lên: "Đừng …… đừng ……"
Phương Thất nở nụ cười.
Xem ra càng là người có lòng dạ độc ác, giết người như ma thì bản thân ngược lại càng sợ chết.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi thật sự là một người thông minh, mau nói đi, tổ chức của các ngươi có tên là gì, ai là thủ lĩnh?"
Quỷ Thư Sinh cố đáp: "Ta …… ta …… không biết."
Phương Thất nhíu mày rồi khẽ động đậy vỏ đao lên một chút, Quỷ Thư Sinh lập tức đau đớn kêu lên thảm thiết.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi lập lại lần nữa đi, ta vừa rồi không nghe rõ lắm."
Quỷ Thư Sinh kêu thảm: "Ta …… ta ……"
Phương thất thở dài rồi từ từ rút vỏ đao lên, nói : "Vỏ đao của ta nên ta phải lấy lại"
Quỷ Thư Sinh kêu lên: "Đừng …… đừng …… ta nói ……"
Phương Thất đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi mau nói đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi”
Quỷ Thư Sinh cố nói: "Tổ chức …… của …… chúng ta …… gọi …… gọi là ……"
Quỷ Thư Sinh còn chưa nói hết, thì bỗng nhiên Phương Thất cảm giác được có một luồng kình phong rất nhỏ phá không bay đến từ một bụi hoa lớn ở bên phải, dưới bầu trời tối đen thật nhìn không rõ là vật gì, Phương Thất hoảng hốt vội lui về phía sau. Đột nhiên có một cái bóng đen từ trong bụi hoa bay ra, thân hình nhanh như điện phóng qua bức tường.
Du Mộng Điệp nhìn thấy liền dùng mủi chân điểm nhẹ vào mặt đất, thân hình chớp động phóng theo.
Phương Thất nhìn thân ảnh của Du Mộng Điệp phóng đi, nhíu mày, sau đó cũng bước nhanh trở lại bên cạnh Quỷ Thư Sinh, hắn vẫn bất động nằm đó.
Phương Thất nhìn thoáng qua thân thể Quỷ Thư Sinh Triệu Ngọc Sinh đang nằm trong bóng đêm rồi thở dài một tiếng, tiếp đó vươn tay ra lấy một cái gì đó cùng với vỏ đao trên người Quỷ Thư Sinh rồi bước trở vào phòng, đem vật đó để dưới ánh đèn xem xét.
Chỉ trong chốc lát, Phương Thất khẽ thở dài rồi chậm rãi tra đao vào vỏ.
Du Mộng Điệp đang lặng yên bước vào phòng, vẻ mặt đau khổ nhìn Phương Thất.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Không đuổi theo kịp hở?"
Du Mộng Điệp khẽ lắc đầu, nhìn xác của Quỷ Thư Sinh đang nằm trên đất một chút rồi nhíu mày hỏi: "Hắn đã chết rồi à?"
Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: "Hắn đã thật sự trở “quỷ thư sinh” rồi.", Phương Thất dừng một chút, chậm rãi giơ tay phải lên, nói: "Muội xem đây là gì?"
Du Mộng Điệp ngẩng đầu lên thì thấy trong tay Phương Thất đang cầm một cây ngân châm nhỏ như tơ, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng trong phát ra áng sáng xanh mờ mờ.
Du Mộng Điệp giật mình thốt: "Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm?"