Trời đã tối.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm.
Du Mộng Điệp chậm rãi đốt ngọn đèn trên bàn, trong bóng đêm ngọn đèn phát ra ánh sáng leo lét từ từ rọi sáng căn phòng.
Phương Thất cắn răng, trầm giọng nói: "Ba ngày sau đó thế nào?"
La Nhất Đao chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa đầy buồn bã, nhìn Phương Thất, đáp: "Vào buổi sáng của ba ngày sau đó, tại hạ nghe đựơc bọn thuộc hạ báo tin về là nhìn thấy Phương đại hiệp trước cửa Hồng Tân Lâu ……"
Yên lặng.
Ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Du Mộng Điệp đột nhiên lạnh lùng cười nói: "La Nhất Đao, ngươi cùng tổ chức kia nội ứng ngoại hợp, trước cố ý cung cấp tin giả cho Phương tứ ca, dụ tứ ca mắc câu, sau đó mới ra tay giết hại tứ ca, có phải không?"
La Nhất Đao ngẩn ra, chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc nhìn Du Mộng Điệp, một lát sau cắn răng nói: "Tại hạ nguyện lấy cái chết chứng minh sự trong sạch"
Du Mộng Điệp lạnh lùng nhìn La Nhất Đao, thốt: "Được, làm đi"
La Nhất Đao chậm rãi xoay người, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đột nhiên phóng tới vách tường.
Du Mộng Điệp vẫn lạnh lùng nhìn La Nhất Đao phóng tới vách tường, Liễu Thanh Thanh thì sợ ngây người, Tiểu Hổ dùng ánh mắt tò mò nhìn La Nhất Đao, còn Hiên Viên Hoằng nhíu mày. Một bóng người đột nhiên lóe lên, Phương Thất đang đứng đó đột nhiên không thấy đâu nữa.
La Nhất Đao lao tới bức tường với một tốc độ cực nhanh, vì hắn muốn chứng tỏ sự trong sạch và cũng vì trong lòng rất buồn bã không ai tin hắn nên cú lao này hắn đã dùng hết toàn lực, mắt thấy đầu mình sắp đập vào tường, La Nhất Đao liền nhắm chặt đôi mắt
Trong đầu hiện ra ý nghĩ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hắn đã tuyệt vọng.
Ngay khi đầu của La Nhất Đao sắp đập vào tường thì hắn đột nhiên cảm giác được hình như đầu hắn đập vào một vật mềm mại nào đó, vật mềm mại đó đột nhiên phát ra một cỗ nhu lực khiến cho cả thân thể La Nhất Đao không tự chủ được xoay một vòng, sau đó cả người hắn đưa lưng dựa vào vách tường lúc hào không hay.
La Nhất Đao kinh ngạc mở mắt ra thì thấy Phương Thất đang mỉm cười đứng cạnh người của hắn.
Phương Thất mỉm cười nói: "Nơi này không ai không tin ngươi, ngươi cần gì phải làm thế?"
La Nhất Đao nước mắt rưng rưng nói: "Nhưng …… nhưng mà ……"
Nếu một người đã mang tất cả thật tình nói ra mà người khác vẫn không tin thì sẽ có cảm giác bị oan uổng, lúc đó sẽ có cảm giác ủy khuất và nước mắt sẽ chảy ra.
Phương Thất chậm rãi xoay người trở về bên cạnh bàn, nói: "Du muội muội cũng chỉ là thử ngươi thôi, ngươi cũng biết giang hồ hiểm ác, chuyện gì cũng đều có thể phát sinh, ngươi chắc cũng hiểu rõ điểm này chứ?”
La Nhất Đao gật đầu, khẽ thở dài, nói: "Tại hạ hiểu được."
Hiên Viên Hoằng chậm rãi uống một chén rượu, mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta đây đã nói qua, ngươi nhất định sẽ còn sống rất lâu mà, chẳng lẽ ngươi mau quên vậy sao?”
Trong mắt La Nhất Đao đột nhiên lại sáng lên, lớn tiếng nói: "Vãn bối không có quên, vãn bối hiểu được"
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Ngươi cũng là một người thông minh, nhất định sẽ hiểu được, ta nghĩ ngươi cũng đã hiểu ra dụng ý của Du nha đầu rồi"
La Nhất Đao gật đầu, nói: "Vãn bối hiểu được dụng ý của Du tiểu thư, xin lão tiền bối yên tâm và thứ lỗi, vừa rồi là do vãn bối quá xúc động"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Vậy còn chờ gì, đến đây uống một chén đi?”
La Nhất Đao xấu hổ cúi đầu, ngồi xuống.
Rượu và thức ăn đã được mang đến phòng, vẫn là món thịt cừu nướng và rượu Thanh Khoa lâu năm nổi tiếng của quán.
Đã là con người thì phải ăn cơm uống nước.
Một người trong lúc quá gian khổ hoặc là quá bận rộn thì vì hoàn cảnh mà có thể ăn ít một chút, một bữa một ngày chẳng hạn, thậm chí là hai bà ngày không ăn nữa, đây cũng là điều bình thường, đặc biệt là đối với người hành tẩu giang hồ thường là như thế. Tuy nhiên trong hoàn cảnh bình thường thì luôn ăn uống đủ, nếu không ăn và uống thì trừ phi hắn là kẻ ngu hoặc là thân thể có bệnh thôi.
Người nào cũng giống nhau cả, ai cũng là người có máu có thịt, tới một thời gian nào đó thì bụng sẽ đói thôi, và phải ăn uống để được no, không thể khác hơn.
Người không cần ăn uống chỉ có một loại, đó là người chết.
Hiên Viên Hoằng cười to nhìn vào món thịt cừu nướng trên bàn đang tỏa hương thơm phức, nói: "Lão ăn mày ta đời này thật là có phúc, còn có thể ăn được món ngon như vậy, thật sự là quá thỏa mãn”
Phương Thất tâm tình nặng nề, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Du Mộng Điệp nở nụ cười, tiếng cười như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, nhìn Phương Thất, nói: "Đúng vậy, có thể ăn được món thịt nướng thơm ngon như vậy, nếu không ăn mà chỉ chăm chăm lo nghĩ chuyện khác thì lần sau lúc muốn ăn, nói không chừng không có cơ hội ăn nữa"
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nói: "Thức ăn và rượu ngon như vậy, nếu ai không muốn ăn uống thì người đó thật sự là quá ngốc”
La Nhất Đao cầm một chén rượu lên, nói: "Vãn bối kính lão tiền bối và mọi người một chén, xin uống trước tỏ lòng thành", dứt lời liền ngửa đầu uống cạn.
Hiên Viên Hoằng cười to nói: "Thế mới tốt chứ, Tiểu Hổ, Thanh Thanh, hai con không uống rượu được, cứ dùng thức ăn đi”
Tiểu Hổ đột nhiên nói lớn: "Con cũng muốn uống rượu"
Liễu Thanh Thanh liếc mắt trừng Tiểu Hổ, Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Cho nó nếm thử đi”
Tiểu Hổ cầm chén rượu lên uống một ngụm, lập tức lè lưỡi ra, mọi người nhìn thấy đều cười to.
Phương Thất và Du Mộng Điệp mỉm cười, tiếp đó cũng nâng chén lên.
Tiếng cười vui vẻ vang khắp phòng.
Cuộc sống chính là như thế.
Nếu ngươi không có ý nghĩ tức giận, nếu ngươi không có suy nghĩ đau khổ thì người nào có thể làm cho ngươi tức giận được đây? Người nào có thể gây cho ngươi đau khổ được đây?
Một người thường xuyên tức giận và cảm thấy đau khổ, kỳ thật chính là người luôn nhớ về những chuyện đã qua và dùng nó tự hành hạ và trừng phạt chính bản thân họ.
Tức giận thì làm sao? Đau khổ thì thế nào? Có thể giải quyết được chuyện gì hay không?
Phương pháp có thể giải quyết một vấn đề chỉ có một loại, đó chính là mỉm cười.
Người sống trong giang hồ, khoái ý ân cừu, đây mới chính là cuộc sống.
Nếu vẫn trầm mê trong tức giận và đau khổ thì còn đâu khí lực để báo ơn hay báo thù?
Tới hiện tại thì Phương Thất dường như mới đột nhiên hiểu ra được một chút đạo lý.
Hiên Viên Hoằng uống một chén rồi hỏi La Nhất Đao: "Ba ngày sau đó, Phương Ngọc Thành đã bị hại và đặt ở đó?”
La Nhất Đao gật đầu, nhìn Phương Thất một chút, muốn nói nhưng lại thôi, nói: "Đúng vậy lão tiền bối, hơn nữa tình huống …… không tốt lắm ……"
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Chúng ta ai cũng biết là không tốt rồi, cứ kể tiếp đi”
La Nhất Đao gật đầu nói: "Vãn bối sau khi biết được tin này cũng có chút không tin tưởng nên mới tự mình chạy đến xem, lúc ấy trong lòng vãn bối cực kỳ sợ hãi …… vãn bối vừa nhìn thì đã tin tưởng mọi chuyện nhất định là tổ chức này gây ra, cũng chỉ có bọn chúng mới có thực lực làm ra chuyện này."
Phương Thất nhìn La Nhất Đao gật đầu.
La Nhất Đao thở dài nói: "Thủ đoạn của bọn chúng thật sự là quá tàn nhẫn, giết thì giết đi sao lại cố ý làm cho Phương đại hiệp trở thành như thế chứ”
Lòng của Phương Thất lại đau đớn, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: "Tiếp đó ra sao?”
La Nhất Đao nói tiếp: "Tiếp đó có một đêm, người bịt mặt áo xanh kia đột nhiên tới Hắc Phong Trại, vừa đến đã ra tay giết liền mấy người, tại hạ hay tin liền ra ngoài xem thì thấy hắn đang đứng ở tại bục cờ."
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Hắn lại tới tìm ngươi? Chẳng lẽ hắn đã biết ……"
La Nhất Đao gật đầu nói: "Tại hạ lúc ấy cực kỳ sợ hãi nhưng cũng miễn cưỡng mỉm cười bước tới, hắn nói với tại hạ là tại hạ làm rất khá. Tại hạ lúc đó cũng không biết hắn nói cái gì? Tiếp đó hắn lại nói với tại hạ là tại hạ làm gì nghĩ hắn không biết sao? Lúc ấy trong lòng tại hạ đã có chút tuyệt vọng"
Phương Thất gật đầu, hắn đột nhiên hiểu được mọi chuyện.
Người bịt mặt áo xanh kia nhất định là đang ám chỉ việc La Nhất Đao và tứ ca có liên hệ, chỉ là giả vờ không biết mà thôi, hắn lợi dụng điều đó để thuận nước đẩy thuyền, gián tiếp lợi dụng La Nhất Đao, làm cho La Nhất Đao tung tin giả, sau đó chuẩn bị mọi thứ chờ tứ ca chui đầu vào bẫy, đây đúng là kế phản gián. Quả nhiên tứ ca sau khi nhận đựơc tin liền rơi vào bẫy, kết quả là biến thành phế nhân. Thật sự không biết bọn chúng đã bày ra kế hoạch gì và làm thế nào để hạ tứ ca?”
La Nhất Đao kể tiếp: "Tại hạ lúc ấy chỉ cúi đầu không đáp, trong lòng đã chuẩn bị liều mạng cùng hắn, tuy nhiên hắn lại bảo tại hạ không cần sợ hãi, sau này mọi chuyện cứ thành thật khai báo, nếu không hắn muốn giết tại hạ chỉ là việc trở bàn tay thôi, tiếp đó hắn bảo tại hạ cứ tiếp tục lãnh đạo Hắc Phong Trại và tiếp tục công việc cướp của người ta, và nhắc nhở mỗi tháng phải giao nộp số bạc đầy đủ không thể thiếu một lượng nào, nếu không thì……"
Phương Thất nói: "Nếu không thì hắn sẽ toàn diệt Hắc Phong Tại, cả gà chó cũng không tha, phải không?”
La Nhất Đao gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn đúng là đã nói như thế, tại hạ lúc ấy vừa hối hận lại vừa sợ hãi, trong lòng liền mắng to chính bản thân mình thật sự là quá ngu xuẩn, vốn đã tưởng rằng việc gặp Phương đại hiệp đã vô cùng bí mật, bọn chúng không hề biết, tuy nhiên nào biết đâu rằng tất cả mọi chuyện bọn chúng đều nắm trong lòng bàn tay, chính là tại hạ đã làm hại Phương đại hiệp đến nông nỗi đó, trong lòng tại hạ thật sự hối hận và muốn chết cho xong”
Phương Thất âm thầm thở dài, mỉm cười nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, dù sao ngươi cũng có ý tốt. Qua chuyện này có thể thấy rõ thế lực của tổ chức thần bí khó lường ra sao”
La Nhất Đao ngẩng đầu nhìn Phương Thất, tiếp đó thở dài một tiếng, kính nể nói: "Quả nhiên không hổ là người xuất thân từ Phương gia, La mỗ vạn phần cảm kích!"
Phương Thất thản nhiên nói: "Ngươi quá khách khí rồi, hãy kể tiếp xem sao”
La Nhất Đao gật đầu, thở dài kể tiếp: "Tại hạ thật sự là không còn cách nào khác, tại hạ chết thì cũng không quan trọng nhưng tuyệt không thể liên lụy đến người nhà của thuộc hạ được cho nên đành cúi đầu cam chịu. Người áo xanh kia lạnh lùng cười vài tiếng, khi tại hạ ngẩng đầu lên thì trước mắt đã không còn một bóng người, hắn đã bốc hơi không thấy bóng dáng."
Phương Thất mỉm cười nói: "Kỳ thật hắn không phải không muốn giết ngươi , mất ngươi rồi hắn sẽ tìm người khác thay thế. Hắn không giết ngươi để đổi người khác thì nhất định có nguyên nhân nào đó, có thể là trong thuộc hạ của ngươi không có ai có thể phục chúng, và hắn lại không muốn phái cao thủ trong tổ chức tới tiếp quản Hắc Phong Trại vì như vậy sẽ bại lộ thân phận của người được phái đến, chỉ có ngươi là người thích hợp nhất thôi nên hắn đã tha mạng cho ngươi”
La Nhất Đao gật đầu, than thở: "Sau đó tại hạ cũng đã nghĩ tới điểm này, nhưng bản thân không phải là đối thủ của người ta, huống chi còn mất đi cánh tay nữa cho nên không thể làm gì khác hơn là …… không thể làm gì khác hơn là… phải nhẫn"
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Vì sao ngươi đột nhiên lại biến thành bộ dáng ăn mày như thế?”
La Nhất Đao cười khổ nói: "Cô nương đang hỏi tại sao tại hạ lại phải ăn xin bên cạnh đống rác đó phải không?”
Du Mộng Điệp gật đầu, nói: "Đúng vậy?"
La Nhất Đao cười khổ nói: "Bởi vì tại hạ muốn tìm ra Phương Thất huynh đây, tại hạ biết thế lực của bọn chúng rất lớn nên chỉ có cải trang như thế mới là an toàn nhất, tuy nhiên bọn chúng cũng vẫn phát hiện được ……"
Du Mộng Điệp yên lặng gật đầu.
La Nhất Đao nói tiếp: "Mấy ngày trước đây, khi ba người thuộc hạ Thiết Kim Cương, Diêu Nghiễm Tú và Đỗ lão lục tìm hiểu tin tức trở về, tại hạ đã phát hiện thần sắc bọn họ không được tốt lắm liền hỏi họ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ lúc ấy ai cũng không muốn nói, tuy nhiên sau đó Diêu Nghiễm Tú lại nói cho tại hạ biết chuyện ngày đó Thiết Kim Cương ở tửu lâu gây chuyện với người ta, lúc đó tại hạ cứ nghĩ rằng có cao thủ thần bí nào của tổ chức đó ra tay nữa chứ, tuy nhiên việc này cũng trôi qua nhanh."
Hiên Viên Hoằng có chút mỉm cười, uống thêm một hớp rượu.
Du Mộng Điệp đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, nàng nhớ tới ngày đó tại tửu lâu bộ dáng của Thiết Kim Cương thật tức cười.
Phương Thất có chút cười cười, nói: "Ngày đó đúng là Phương Thất ta ra tay giáo huấn bọn họ một chút”
La Nhất Đao thở dài, buồn bã nói: "Nếu tại hạ được biết huynh sớm một chút thì tốt rồi, Hắc Phong Trại cũng sẽ không bị toàn diệt. Trước đó một ngày đột nhiên có thuộc hạ báo tin lại nói thiết quyền của Thiết Kim Cương bị phế, hai lỗ tai của Đỗ lão lục thì bị chém mất, bọn họ không thể quay trở về và đang ở trong khu rừng phía nam ngôi thành trị liệu thương thế. Lúc ấy tại hạ nghe được tin rất kinh hãi, cho rằng đó là cao thủ và vội hỏi hỏi đối phương là ai? Thuộc hạ báo lại là người đó họ Phương, gọi là lãng tử Phương Thất, tại hạ suy nghĩ một lúc lâu thì đột nhiên nhớ ra Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành Phương đại hiệp đã từng nói qua có một người em tên là Phương Thất, tiếp đó tại hạ lập tức chạy vào trong thành, thứ nhất là muốn xem bọn thủ hạ thương thế ra sao, thứ hai là muốn lén đến gặp người tên Phương Thất báo cho anh ta biết về chuyện của Tiểu Thần Long Phương Đại Hiệp. Tại hạ đã tới khu rừng ở phía nam thành trước, khi đến đó thì trông thấy ……"
La Nhất Đao nói xong liền thở dài, tiếp đó chậm rãi cúi đầu, thần sắc rất buồn bã.