Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 109: Thả hổ về rừng

Tên như châu chấu, kình phong nát trời, trong chớp mắt đã bắn tới, người ở dưới hiên nhà bóng người loáng lên, một người nằm ngang sát dưới mái hiên đột nhiên rơi xuống, trong mưa tên như làn khói nhỏ lướt qua khung cửa sổ, ánh đao trong tay liên tục lóe lên, thế như chẻ tre, chỉ nghe thấy tiếng ‘cheng cheng’ không ngớt bên tai, như mưa lớn rút lên mái nhà, như người đánh đàn đang điên cuồng gảy đàn cầm, mười hai mũi thần tiễn trong chớp mắt nhất tề bị chém thành hai nửa, bóng người vẫn không hề dừng lại, mũi chân chấm lên mặt đất, từ dưới mái hiên nghiêng nghiêng phóng ra, lướt tới Bạch Thắng Thiên ở nóc phòng đối diện, thân pháp nhanh hiếm có trên đời.

Bạch Thắng Thiên thấy mười hai mũi tên không ngờ trong chớp mắt bị chém gãy, tức thì trợn mắt há mồm, bỗng thấy bóng người đã lướt về phía mình, kinh hãi vô cùng, trở tay thò vào ống tên, mgười hai mũi tên nhanh sư sao băng rời cung phân tán ra, hình thành một vòng tròn, bắn về phía bóng người đã ở lưng chừng không.

Bóng người phóng lên đã tới giữa không trung, thấy tên ập thẳng tới bao trùm lấy mình, thế tới mạnh mẽ, âm thanh thê lương, không thể né tránh được. Bóng người trên không trung đột nhiên xuất đao trong chớp mắt, ánh đao lóe lên, trong tiếng ‘cheng cheng’, mười hai mũi tên lần lượt rơi xuống, người trong không trung bị tên cản trở liền rơi xuống mặt đất. Y không hề dừng lại, mũi chân lại nhún một cái, thân hình lại lần nữa vọt lên, lướt thẳng tới nóc phòng.

Trên nóc phòng đã không còn ai.

Ánh trăng nhàn nhạt rọi lên trên con đường dài trống trải mà tịch mịch, con đường giữa đêm khuya không một bóng người, một thớt bạch mã lao thẳng đi. Người áo trắng cưỡi trên bạch mã đã ở ngoài mấy chục trượng, Phương Thất đứng ở trên nóc nhà, khẽ thở dài, chầm chậm tra đao vào vỏ. Bạch mã chớp mắt đã biến mất cuối con đường dài.

Nam Cung Khiếu Không đứng ở cửa, kỳ quái nhìn Phương Thất ở trên nóc nhà, lầm bẩm: “Đao thật nhanh!”

Hiên Viên Hoằng chỉ cười khẽ không nói gì.

Nam Cung Khiếu Không khẽ than: “Thần Long đao pháp của Phương Thất quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay xem như đã được thấy rồi!”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Ngươi thấy khinh công của y thế nào?”

Nam Cung Khiếu Không nhíu mày đáp: “Chỉ sợ không chậm hơn Tiểu Thần Long.”

Hiên Viên Hoằng cười khà khà: “Ngươi nói đao pháp hay là khinh công của y?”

Nam Cung Khiếu Không đáp: “Đao Pháp và khinh công chỉ sợ đều không dưới Tiểu Thần Long…” Hắn đột nhiên cau mày lại: “Con chỉ thấy làm lạ, người như hắn vì sao lại cam tâm làm một lãng tử chỉ có thể uống loại rượu mạnh nhất ở trong quán rượu chứ?”

Hiên Viên Hoằng cười khổ, khẽ thở dài: “Tai họa thường gây ra bởi việc nhỏ, trí dũng thường chìm đắm sa đà, hai câu nói này ngươi đã nghe tới chưa?”

Nam Cung Khiếu Không nhíu mày, gật gù, đột nhiên cúi đầu không nói.

Hiên Viên Hoằng cười gọi: “Tiểu huynh đệ xuống đi thôi.”

Phương Thất gật đầu, ngẩng lên nhìn ánh trăng bên bầu trời, khe khẽ buông một tiếng thở dài, tung người nhảy xuống, chậm rãi đi tới.

Nam Cung Khiếu Không khẽ vỗ lên người của Lan Ngọc để giải huyệt đạo, đỡ nàng dậy ngồi xuống. Lan Ngọc vẫn còn chưa hết sợ hãi, Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn nàng.

Người áo tím nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.

Hiên Viên Hoằng đột nhiên thở dài, cau mày nói: “Lần này làm lão ăn mày khó giữ rồi…”

Lan Ngọc nghe ông ta nói một câu không đầu không đuôi, ngẩn ra một chút rồi chần chừ hỏi: “Lão tiền bối, sao thế… có chuyện gì ư?”


Hiên Viên Hoằng cười khổ, ngoái đầu nhìn người áo tím che mặt trên mặt đất, rót đầy một chén rượu, đưa lên miệng, lại thở dài một tiếng, uống ừng ực rượu trong chén, khe khẽ lắc đầu thở dài.

Lan Ngọc cau mày, khó hiểu nhìn Hiên Viên Hoằng.

Nam Cung Khiếu Không cũng quay đầu lại nhìn người áo tím, rồi không ngờ cũng rót rượu uống sạch, cúi đầu không nói.

Phương Thất nhìn người áo tím, chầm chậm đi tới bên giường, nhìn Du Mộng Điệp ngủ say hồi lâu, trong ánh mắt vừa hồ thẹn, lại đau dớn, tựa hồ có chút do dự và phiền muộn, nhãn thần nhất thời cực kỳ phức tạp.

Lan Ngọc chẳng hiều gì hết nhìn Hiên Viên Hoằng, rồi nhìn Nam Cung Khiếu Không, lại nhìn Phương Thất. Nàng đột nhiên phát hiện, người trong phòng đều hiểu là chuyện gì, chỉ có mình nàng là không hiểu nguyên cớ.

Hiên Viên Hoằng đột nhiên uống cạn rượu trong chén, rồi thở dài nói: “Giải huyệt đạo của y, rồi cho y đi.”

Nam Cung Khiếu Không nhíu mày, chầm chậm ngẩng đầu lên, cắn chặt môi nhưng vẫn do dự.

Lan Ngọc giật mình: “Cho ai đi? Cho y đi ư?” Nàng đột nhiên hiểu ra, làm cho Nam Cung Khiếu Không và Hiên Viên Hoằng khó xử không ngờ lại chính là người áo tím nằm trên mặt đất, Lan Ngọc nhìn người áo tìm chằm chằm, lấy làm lạ nói: “Nhưng y… y vừa rồi thiếu chút nữa lấy mạng mọi người!”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Ừ.”

Lan Ngọc nhíu mày: “Ừ?”

Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Hiện giờ chúng ta vẫn còn sống cả mà .”

Lan Ngọc nói: “Võ công của y rất cao, thả hổ về rừng, sau này sẽ hậu quả vô cùng.”

Hiên Viên Hoằng gật đầu: “Ta biết.”

Lan Ngọc nói: “Lão tiền bối nếu đã biết mà vẫn muốn thả y đi?”

Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Không thả không được.”

Lan Ngọc lúng túng hỏi: “Vì sao?”

Hiên Viên Hoằng thở dài: “Không phải là một mình ta muốn thả y đi, Khiếu Không cũng có ý này, không tin ngươi hỏi xem.”

Lan Ngọc nhìn Nam Cung Khiếu Không cau mày ủ rũ, hỏi: “Chàng cũng muốn thả y đi ư?”

Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi lâu, rồi gật đầu.

Lan Ngọc đột nhiên bật cười nói: “Xem ra trong căn phòng này chỉ có một mình thiếp là không hiểu, mọi người muốn thả cho y đi thì cứ tự nhiên, thiếp mặc kệ.” Sự trào phúng trong lời nói của nàng đã hết sức rõ ràng.

Nam Cung Khiếu Không khẽ thờ dài một tiếng, từ tốn nói: “Thế bá nói thả y đi là đúng đấy, chúng ta cũng chỉ đành thả y đi thôi.”

Lan Ngọc lại quay đầu nhìn người áo tím che mặt một cái, đột nhiên hít một hơi khí lạnh, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ.. mọi người đã biết y là ai?” Người áo tìm mặc dù che mặt, nếu chẳng phải đã biết y là ai, thì sao có thể dễ dàng thả một kẻ thiếu chút nữa đâm một nhát chết mình như thế.

Hiên Viên Hoằng cười khổ, Nam Cung Khiếu Không cũng cười khổ không nói.

Cười khổ đôi khi chính là thừa nhận.

Lan Ngọc hỏi: “Chẳng lẽ là Sở Anh Bố?”

Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Nếu y là Sở Anh Bố, ta tuyệt đối sẽ không thả cho y đi.”

Lan Ngọc gật gù như hiểu như không.

Hiên Viên Hoằng bình thản nói: “Sở Anh Bố tự có sư phụ quản giáo, nếu y là Sở Anh Bố, chúng ta chỉ cần giao cho Bắc Hải Thần Quân là được rồi.”

Lan Ngọc đột nhiên hiểu ra vấn đề: “Chẳng lẽ là Đạm Thai Thiên Khánh?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, Nam Cung Khiếu Không cúi đầu không nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lan Ngọc khẽ thở phào, giờ cuối cùng nàng cũng hiểu ra vì sao Hiên Viên Hoằng và Nam Cung Khiếu Không lại khó xử như vậy rồi.

Hiên Viên Hoằng chậm rãi uống rượu, thong thả nói: “Bọn chúng để Đạm Thai Thiên Khánh tới hành thích, vốn là một cách tốt không chút kẽ hở.”

Nam Cung Khiếu Không gật đầu: “Bọn chúng nắm lấy thời cơ cổ độc phát tác, chúng ta lại không có chút sức hoàn thủ nào, Đạm Thai Thiên Khánh võ công cao cường, vốn đúng là có thể một kiếm hai mạng.”

Lan Ngọc hiểu ra, nếu như Hiên Viên Hoằng bị Đạm Thai Thiên Khánh đâm chết, thì không cần y động thủ thêm, Nam Cung Khiếu Không bị cổ độc phát tác, cơn đau như cắn gan xé phổi đó nhất định sẽ làm Nam Cung Khiếu Không tự tuyệt thân vong.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Cho dù y không thành công, chúng ta cũng chẳng làm gì được y, cuối cùng vẫn phải thả y đi.”

Lan Ngọc từ từ gật đầu, nàng biết Hiên Viên cả đời hiệp nghĩa, năm xưa giao du với Đạm Thai Quan Tùng - phụ thân của Đạm Thai Thiên Khánh, hai người quan hệ rất tốt, ông ta không thể nhẫn tâm dồn cốt nhục đời sau của cố nhân vào chỗ chết. Nam Cung Khiếu Không cũng như vậy, Tĩnh Nam trang và Thái Nhạc Sơn Trang vốn nhiều đời qua lại, trên giang hồ chú trọng một chữ ‘nghĩa’, cho dù Đạm Thai Thiên Khánh đã trở mặt với hắn, hắn cũng không thể để giao tình nhiều đời chấm dứt trong tay mình.

Hiên Viên Hoằng nhìn Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Nếu như phải thả y đi thì đi muộn chẳng bằng đi sớm.”

Nam Cung Khiếu Không gật đầu, khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho người áo tím, rồi từ từ trở về trước bàn.

Người áo tím chậm rãi đứng dậy, nhặt kiếm trường kiếm trên mặt đất lên cắm vào trong vỏ, đôi mắt lạnh lùng quét qua người trong phòng một lượt, cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên thở dài, khẽ gọi: “Đợi chút đã.”

Đạm Thai Thiên Khánh đã đi tới cửa liền đứng lại, không quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”

Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta hi vọng ngươi hiểu, sẽ không có lần sau đâu.”

Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Ngươi yên tâm, lần sau bắt được ngươi, ta cũng thả cho ngươi một đường sống.”

Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Cám ơn.”

Khóe miệng Đạm Thai Thiên Khánh thoáng qua một nụ cười lạnh: “Không cần khách khí.”

Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Ta hi vọng ngươi có thể hiểu ra, Sở Bố Anh là kẻ lòng dạ ác độc, dụng tâm rất sâu, ngươi đi theo y, nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Đạm Thai Thiên Khánh nói: “Ổ? Vậy ta phải làm như thế nào?”

Nam Cung Khiếu Không cười khổ nhìn Hiên Viên Hoằng, bất kể là ai cũng có thể nghe ra được, trong câu nói này của y đầy ý mỉa mai chế giễu.

Hiên Viên Hoằng than: “Nếu ngươi chịu nghe lời khuyên của lão ăn mày, sớm ngày trở về Thái Nhạc sơn trang, tu tâm dưỡng tĩnh, tự tìm niềm vui, làm cho tốt chức trang chủ của ngươi, không mưu đồ đại sự gì đó nữa, nếu không cơ nghiệp hơn hai trăm năm của Thái Nhạc sơn trang, sẽ hủy trong tay ngươi đó.

Đạm Thái Thiên Khánh đứng trong bóng đêm u tối bên ngoài hồi lâu nói: “Đã nói xong chưa?”

Hiên Viên Hoằng cười: “Ngươi cũng biết giao tình giữa lão ăn mày và cha ngươi, ngươi không gọi thế bá cũng được, nhưng ngàn vạn lần nghe một tiếng khó nghe của lão ăn mày, kịp thời quay đầu, nói không chừng sau này lão ăn mày tới Thái Sơn, còn có thể kiếm được chén rượu để uống.”

Lan Ngọc nhìn mái tóc bạc phơ của Hiên Viên Hoằng, trong lòng không khỏi than thầm, nàng không biết vị lão nhân được võ lâm tôn xưng là ‘Hiệp Nghĩa Cái Vương’ này khi nào hết lòng hết dạ, thậm chí có chút hạ mình nói chuyện với người khác như thế không?

Đạm Thai Thiên Khanh khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên trời, thong thả nói: “Thế bá, chuyện của vãn bối mong thế bá không cần nhọc lòng nữa, đại trượng phu đứng ở trên đời, tự nhiên phải hoàn thành một phen sự nghiệp to lớn. Về phần cái bang xin người yên tâm, vãn bối sau này nếu gặp phải đệ tử cái bang, tuyệt đối sẽ không làm khó bọn họ. Cáo từ!” Nói xong rảo bước đi ra ngoài, phi thân lướt qua tường cao bỏ đi.

Ánh trăng nghiêng nghiêng, trong vườn tĩnh mịch, chỉ lưu lại vô số mũi tên gãy đầy mặt đất.

Trong phòng yên tĩnh.

Hiên Viên Hoằng và Nam Cung Khiếu Không lặng lẽ uống rượu, bỗng nhiên không ai nói gì cả.

Lan Ngọc nhíu mày nói: “Phương huynh đệ, vết thương của ngươi…”

Phương Thất cười: “Đã không đáng lo nữa.”

Lan Ngọc chau mày, mặt đầy lo lắng: “Tên Xà Thiên Tàn sao còn chưa tới? Liệu có thể xảy ra chuyện gì không? Hay là vãn bối đi xem sao?”

Hiên Viên Hoằng bình thản nói: “Ngươi đi đâu để xem?”


Lan Ngọc ngẩn ra.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, cổ độc của hắn sớm đã được giải rồi.”

Lan Ngọc giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng, mắt trợn trân trân nói: “Lão tiền bối, người… người nói cái gì?”

Nam Cung Khiếu Không nói: “Thế bá bảo cổ độc ta trúng sớm đã được giải rồi.”

Lan Ngọc kinh ngạc nhìn Nam Cung Khiếu Không hồi lâu, đột nhiên dịu giọng nói: “Thiếp biết mọi người đang an ủi thiếp, sợ thiếp lo lắng, nhưng đây chẳng phải là chuyện đùa. Chàng biết thiếp rất lo chàng…”

Nam Cung Khiếu Không lắc đầu nói: “Ta không nói đùa đâu, Xà Thiên Tàn lúc tối tới, đã đem giải dược cho ta rồi.”

Lan Ngọc ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật sao?”

Nam Cung Khiếu Không gật đầu.

Lan Ngọc cau mày nói: “Thiếp vẫn có chút không tin, lúc đó khi chàng bị cổ độc phát tác, tuyệt không giống giả vờ!”

Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Nhưng lại đúng là giả vờ đó, nếu chẳng phải là thế, sao có thể dụ cho Đạm Thai Thiên Khánh và Xuyên Vân Thần Tiễn Bạch Thắng Thiên ra được.”

Lan Ngọc hết nhìn Nam Cung Khiếu Không lại nhìn Phương Thất, cắn môi nói: “Ồ… thì ra mọi người đều lừa thiếp… giấu một mình thiếp? Thương thế của Phương huynh đệ cũng sớm khỏi rồi có phải không?”

Phương Thất chỉ cười khẽ không đáp.

Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Đúng là không phải với nàng, để cho màn kịch này chân thật một chút, chỉ đánh lừa nàng thôi, Thanh Thanh cũng không biết, có phải thế không?”

Liểu Thanh Thanh mỉm cười gật đầu.

Lan Ngọc sắc mặt thay đổi, đột nhiên nhoẻn miệng cười, êm ái nói: “Chỉ cần mọi người ổn cả là được, giờ thiếp yên tâm rồi.”

Nam Cung Khiếu Không nói: “Cám ơn nàng!”

Lan Ngọc đột nhiên gò má ửng hồng, hờn dỗi nói: “Đáng ghét, lão tiền bối và Thanh Thanh đều ở đây đó.”

Hiên Viên Hoằng đột nhiên cười khà khà: “Lão ăn mày này tai gần đây ngày càng điếc rồi, thường chẳng nghe thấy người khác nói gì, các ngươi nói xem có lạ không?”

Lan Ngọc má càng đỏ, đầu cúi càng thấp, Nam Cung Khiếu Không cũng cúi đầu xuống.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Tiểu huynh đệ, phía bên ngươi thế nào rồi?”

Phương Thất mỉm cười nói: “Bẩm cửu công, chết một tên, sống một tên, trên tường còn đóng một tên.”

Hiên Viên Hoằng nhíu mày, cười nói: “Ồ, đi xem xem thế nào.”

Ánh trăng xuyên qua lỗ hổng rót một luồng sáng nhàn nhạt lên trên tường, khi Phương Thất đi vào trong phòng, lập tức cảm giác được tình huống tựa hồ có chút không ổn.