Còn lại hai tên kiếm sĩ, một cao cấp kiếm sĩ và một trung cấp kiếm sĩ. Chỉ riêng Phỉ Bích đã đủ khiến hai người bọn chúng khó tránh khỏi cái chết rồi. Hàn Thạc quay lại bất quá chỉ khiến cái chết đến với chúng nhanh hơn mà thôi. Không gian giới chỉ vừa loé lên, Hàn Thạc đã cầm cung nỏ trong tay, rút ra một mũi tên lắp vào rồi bắn mạnh về phía một trong hai tên. Vừa định co giò bỏ trốn thì mũi tên Hàn Thạc đã vun vút, nhắm ngay hậu tâm của tên cao cấp chiến sĩ kia mà lao đến.
Tên cao cấp kiếm sĩ vừa xoay đầu định bỏ trốn, bất đắc dĩ phải xoay người lại đỡ. Nhưng đến khi hắn đánh gãy mũi tên do Hàn Thạc bắn ra thì Phỉ Bích đã đứng ngay trước mặt. Còn Tiểu Khô Lâu sau khi giết chết tên Hỏa hệ ma pháp sư, tay trái cầm một cái túi lớn, từ trên nóc nhà phóng vù xuống. Đến khi bộ xương ngừng lắc lư, đã lại cầm đao đứng ngay trước mặt tên trung cấp kiếm sĩ còn lại.
Lúc Hàn Thạc cười lạnh từ bên kia bước tới, hai tên kiếm sĩ đột nhiên tự cầm trường kiếm trong tay cứa một đường ngay cổ, rồi ngã ầm xuống đất.
- Đây là đám người của Tàn Ảnh, biết không còn đường sống, bọn chúng đều chọn lựa tự kết liễu tính mạng! - Phỉ Bích lắc lắc đầu, cất thanh kiếm trong tay vào không gian giới chỉ rồi mới cau mày giải thích.
Lúc này, Tiểu Khô Lâu bước đến trước mặt hai bộ thi thể, bắt đầu tỉ mỉ tra xét đồ đạc trên thân thể hai người. Đến khi tay trái của nó mò ra được hai cái túi lớn nữa, mới vui vẻ cầm cốt đao đi về hướng Hàn Thạc, đem tổng cộng ba cái túi đưa cả cho Hàn Thạc. Hàn Thạc mỉm cười vỗ vỗ lấy cái đầu lâu của Tiểu Khô Lâu rồi cầm lấy ba cái túi, chỉ là vừa liếc mắt nhìn thì đã mở miệng chửi lớn:
- Mẹ nó, ba thằng quỷ nghèo mạt, không ngờ chỉ có được mười kim tệ!
Thấy Hàn Thạc trợn mắt tức giận vậy, Phỉ Bích cũng chẳng kiểm tra thi thể, nói luôn với Hàn Thạc:
- Chưa từng thấy ai tham lam như ngươi vậy. Không cần kiểm tra thi thể, sẽ chẳng phát hiện được gì đâu. Người của Tàn Ảnh ra ngoài làm việc, đều sẽ không mang theo thứ gì quan trọng. Cho nên ngươi mặc kệ đi, bọn họ sẽ không đem lại tài phú gì cho ngươi đâu.
Nghe Phỉ Bích nói vậy, Hàn Thạc liền chửi thêm một tiếng sau đó niệm động chú ngữ tống Tiểu Khô Lâu đi, rồi mới thở nhẹ cười một tiếng nói:
- Cô không phải cùng với An Đức Lỗ bỏ đi à, sao lại đột nhiên quay về vậy?
- Ngươi bị thương rồi? - Phỉ Bích kinh hoảng, lập tức nhanh chóng bước về hướng Hàn Thạc.
Phỉ Bích vừa thấy trên người Hàn Thạc bị chém để lại mấy vết máu, liền tỏ vẻ lo lắng. Chỉ thấy không gian giới chỉ của nàng loé sáng, trong tay liền xuất hiện một tấm gạc cùng thuốc trị thương, không kiêng kỵ gì ôn nhu nói:
- Đừng nhúc nhích!
Hàn Thạc hiếm khi thấy Phỉ Bích lộ ra thần thái thế này, trong lòng hơi có chút cảm động, đứng ngẩn người ra đó không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Phỉ Bích đang cẩn thận xoa phấn thuốc lên miệng vết thương, rồi dùng tấm gạc băng lại kỹ càng.
Làm xong hết thảy, nàng ta mới kéo kéo Hàn Thạc rồi thở phào nói:
- Ngươi thật biết chọn chỗ. Con hẻm này chung quanh là hai toà nhà lớn. Người của hai nhà đều không có ở đó. Ở bên này đánh nhau kịch liệt vậy cũng chẳng có ai đi ra. Xem ra nhà vẫn còn chưa bán được. Nhưng nơi này chẳng thể ở lâu, thủ vệ ở đây mặc dù không nghiêm mật lắm, nhưng cứ một lúc quân binh lại tuần tra đường phố một lần. Chúng ta rời đi sớm một chút thì tốt hơn.
- Đi thôi! - Hàn Thạc đồng ý, theo sau Phỉ Bích rời khỏi nơi đó, nhắm hướng thành bắc mà đi, trên đường lại hỏi - Đúng rồi, cô còn chưa cho ta biết vì sao cô lại đột nhiên quay về?
Nhìn thấy bốn chung quanh không có người, Phỉ Bích mới nhíu mày thấp giọng nói: Hàn Thạc gật đầu nói:
- Thì ra là vậy, chẳng trách tên Cách La Phật kia muốn nhanh chóng giết chúng ta. Xem ra chỉ cần cô nắm được điểm chứng cứ này, tên Cách La Phật sẽ chết chắc.
- Không sai! - Phỉ Bích cười lạnh nói.
Suy nghĩ một chút, nàng lại thở dài tiếp tục giải thích:
- Nhưng lần này Ai Lợi Tư biết được thực lực của ta, ta nghĩ Cách La Phật nhất định sẽ tìm biện pháp khác, rồi tiếp theo sẽ thi hành ám sát. Có lẽ ngay cả ta cũng sẽ rất khó đối phó được.
Hàn Thạc biết thực lực bản thân có hạn, nếu ngay cả Phỉ Bích cũng ứng phó không nổi, sợ rằng vai trò của hắn cũng chẳng lớn lắm. Duy nhất có thể giúp đỡ được Phỉ Bích, chính là cảm giác linh mẫn của hắn đối với thích khách. Hàn Thạc suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta rời khỏi đây trước một chút. Đợi thương thế của ta khá hơn, ta sẽ trở lại tìm cô. Cách La Phật hiện giờ là kẻ địch chung của chúng ta, ta biết phải làm thế nào rồi.
- Được rồi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được trở về ma vũ học viện Ba Bỉ Luân. Nếu Cách La Phật đã biết thân phận của ngươi, những ngày này mà còn ở lại ma vũ học viện Ba Bỉ Luân thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm rất lớn! - Phỉ Bích trầm ngâm một hồi rồi mới dặn dò Hàn Thạc.
Hàn Thạc gật đầu biểu lộ đã rõ, sẽ cẩn thận theo lời Phỉ Bích. Hắn một thân một mình bỏ đi, ba con Nguyên Ma từ đầu đến cuối vẫn nương theo quanh người hắn. Hàn Thạc đi một mạch tới phần mộ sau núi của ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, mà cũng không phát hiện ra động tĩnh nào khác. Sau khi quay lại Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc trước tiên tu luyện ma công. Dưới sự lưu chuyển của Ma Nguyên lực, vết thương của Hàn Thạc đã có cảm giác lành lạnh, sự đau đớn cũng giảm đi nhiều.
Sau khi ngủ một giấc, đã đến giữa trưa ngày thứ hai.
Hiện tại tất cả nguyên liệu đều đã có đủ, Hàn Thạc nóng lòng rời khỏi Tử Vong Mộ Điạ, trước tiên đi tới thôn của đám ải nhân, định nhờ thôn trưởng Tạp Nhĩ Văn của ải nhân giúp hắn luyện ra Lục Ma Phong.
Thôn của ải nhân ở trong một sơn cốc nhỏ, mặt trước của thôn đươc che chắn bởi đám cổ thụ khổng lồ. Nếu không phải Hàn Thạc đã theo đám ải nhân tới đây một lần, thật sự cũng khó mà phát hiện được nơi ở của bọn họ. Lúc này, Hàn Thạc quen đường quen lối, chỉ mất một chút là tới được thôn của ải nhân. Sau khi đi qua đám cây khổng lồ, gặp được một ải nhân canh gác phía trươc, trong tay cầm lợi phủ. Hắn vừa thấy Hàn Thạc lập tức thân thiện kêu lớn:
- Ồ, hảo bằng hữu ngươi đã về rồi à!
Hàn Thạc đi theo sau ải nhân này, xuyên qua một con đường nhỏ trong bụi rậm, cuối cùng mới đến được thôn của ải nhân. Nghe tin hắn đến, đám người Tạp Nhĩ Văn cùng Ban Nại Đặc đều cười ha hả bước ra nghênh tiếp Hàn Thạc. Chỉ trong chốc lát mỹ tửu đã được mang lên. Đám ải nhân cư trú tại những căn nhà gỗ nhỏ tự mình dựng lên, cũng có một số ở trong các động, các hốc cây rỗng. Thôn này tổng cộng có khoảng chừng một trăm ải nhân, trong đó đàn bà con nít chiếm hơn nửa. Thật sự có thể chiến đấu chỉ có đám tráng đinh. Ở chung với nhau trong thời gian này, Hàn Thạc đã đạt được tình hữu nghị chân thành từ đám ải nhân. Bọn họ đối với Hàn Thạc vô cùng khẳng khái. Mỗi lần Hàn Thạc trở về, đều bưng rượu thịt ngon ngọt tới để hoan nghênh, khiến Hàn Thạc cũng rất cảm động.
- Hàn, lần này rảnh sao mà tới đây? - Tạp Nhĩ Văn cười ha hả bắt chuyện với Hàn Thạc.
Hàn Thạc lấy từ trong không gian giới chỉ ra mớ nguyên liệu mà Phỉ Bích chuẩn bị đưa cho Tạp Nhĩ Văn rồi nói:
- Trưởng thôn, đây là nguyên liệu chuẩn bị theo yêu cầu của người. Hắc thiết khoáng thạch cũng vừa đủ. Người xem có thể giúp ta rèn ra vũ khí không?
Tạp Nhĩ Văn tiếp lấy mớ nguyên liệu Hàn Thạc đưa tới, cẩn thận phân tích một hồi, rồi vui mừng nói:
- Có thể, đương nhiên có thể. Có thể vừa đủ nguyên liệu để tạo ra một món vũ khí tốt. Chuyện này đối với bọn ta là một chuyện rất vui sướng. Ngươi yên tâm đi Hàn. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu động công, đại khái một tuần sau là có thể giúp ngươi rèn ra được vũ khí, nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.
Nghe lời bảo chứng của hắn, Hàn Thạc thật sự thấy nhẹ nhõm trong lòng, lập tức tỏ vẻ chân thành cảm kích với Tạp Nhĩ Văn. Từ xa truyền tới thanh âm nho nhỏ của vài người phụ nữ ải nhân đang than vãn. Hàn Thạc rất thính tai, không khỏi chú ý lắng nghe một chút.
- Ài, mùa đông sắp tới rồi, tuyết lớn đổ xuống thì đồ ăn của chúng ta cũng chưa chắc có đủ. Thôn trưởng vì chiêu đãi khách nhân, đã mấy lần xuất kho lương dự trữ. Cứ thế này không biết phải làm sao để sống qua mùa đông năm đây!
- Đúng vậy, mấy ngày trước ta còn nghe nói, đám thực nhân ma đáng chết kia lại hiện ra rồi biến mất ở gần đây. Xem ra để qua mùa đông, đám thực nhân ma này cần phải đi cướp bóc khắp nơi. Nếu bị bọn chúng phát hiện ra thôn của chúng ta, vậy chúng ta cần phải dời chỗ, thật không biết khi ngày đó xảy ra có phải là đường cùng hay không!
-...
Cuộc nói chuyện của mấy người phụ nữ ải nhân này, một chữ cũng không lọt khỏi tai của Hàn Thạc. Trong lòng Hàn Thạc có chút cảm động, xem ra sinh hoạt của đám ải nhân này thật không được khá như hắn tưởng tượng. Cứ mỗi lần Hàn Thạc đến đây, bọn họ đều lấy ra đồ ăn ngon nhất để chiêu đãi. Chuyện này khiến Hàn Thạc rất lấy làm áy náy. Suy nghĩ một hồi rồi Hàn Thạc thở nhẹ một tiếng nói với Tạp Nhĩ Văn:
- Trưởng thôn, người có phải coi ta là bằng hữu không?
- Hàn, vì sao ngươi lại nói vậy. Chẳng lẽ chúng ta có chỗ nào đó không đúng sao? - Không đợi Tạp Nhĩ Văn mở miệng, Ban Nại Đặc vốn có rất nhiều hảo cảm với Hàn Thạc liền kinh ngạc hô lớn một tiếng, nghi hoặc nhìn Hàn Thạc hỏi lại.
Hàn Thạc lắc đầu rồi thở dài nói:
- Vì sao các người phải phiền não vì đồ ăn, lo lắng vì đám thực nhân ma, nhưng lại không cho cái tên bằng hữu ta đây biết?
- Hàn, chính là vì chúng ta là hảo bằng hữu mà bọn ta không muốn làm phiền ngươi. Hơn nữa, vì có ngươi giúp đỡ, bọn ta đã thu được rất nhiều khoáng thạch. Có mớ khoáng thạch này, chúng ta có thể rèn ra rất nhiều binh khí. Năm nay chúng ta không nhất định phải sợ đám thực nhân ma kia! - Tạp Nhĩ Văn nghe Hàn Thạc nói vậy liền thở dài rồi mỉm cười trả lời.
- Không được, nếu trưởng thôn đã vì ta mà lấy lương thực dự trữ trong làng ra để chiêu đãi, ta đây thân là bằng hữu cũng nên làm chút gì đó. Trưởng thôn yên tâm đi, ta sẽ đi tới xã hội của nhân loại, giúp các ngươi giải quyết vấn đề lương thực dự trữ để qua mùa đông. Ngoại trừ mấy cái này, các ngươi còn cần gì nữa, ta đều có thể mang tới đây giúp các ngươi!
- Như vậy sao được. Mặc dù là bằng hữu, nhưng chúng ta không thể cứ làm phiền ngươi. Chúng ta cũng muốn đến xã hội nhân loại mua một chút đồ. Nhưng từ nơi này tới xã hội của nhân loại cần phải xuyên qua một đoạn đường rất dài của U Ám sâm lâm. Trên đường đi không những có công kích của ma thú mà còn có thể đụng phải đám maọ hiểm giả chẳng tốt lành gì, cho nên mới không còn cách nào khác mà ở lại nơi này. Hàn, ta biết ngươi giúp chúng ta mua mớ đồ kia, khẳng định là cần phải phí rất nhiều kim tệ của ngươi. Chúng ta không thể cứ làm phiền ngươi như vậy, ta nghĩ bọn ta sẽ nỗ lực một chút, cố gắng chống đỡ mùa đông này. - Tạp Nhĩ Văn từ chối.
- Vậy thì quyết định như thế này. Về phần lương thực dự trữ cho mùa đông cùng với sự uy hiếp của đám thực nhân ma, ta sẽ giúp các ngươi nghĩ biện pháp. Các ngươi cứ chuyên tâm luyện ra vũ khí là được rồi. Mấy chuyện khác cứ giao cho ta!
Trong lòng Hàn Thạc tính toán một chút, cả cái thôn ải nhân này, nhân khẩu chừng một trăm. Nếu dựa theo không gian giới chỉ để chứa đồ ăn, đại khái hắn có thể mang theo đồ quay đi quay lại vài lần, là mang được tất cả đồ cần thiết tới Tử Vong Mộ Địa. Còn nếu nói tới chỗ của Phỉ Bích để mua thì phỏng chừng không tốn bao nhiêu kim tệ, cũng chỉ như nhấc tay mà có được ân tình thôi, Hàn Thạc đương nhiên nguyện ý vì mấy người ải nhân mà đi làm.
- Đa tạ ngài. Ta thay mặt con ta và các người mẹ trong làng cảm tạ ngài! - Một người phụ nữ ải nhân đang mang trái cây tới, đột nhiên nghe được lời cam kết của Hàn Thạc, lập tức kích động dùng đại lễ của ải nhân để biểu đạt cảm kích tới Hàn Thạc.
- Mau lui xuống đi. - Tạp Nhĩ Văn gạt đi, rồi sau đó cũng cảm kích nói - Hàn, chúng ta chỉ có thể cất rượu cùng với rèn vũ khí. Vì rất ít tiếp xúc với nhân loại nên chẳng có kim tệ gì. Chúng ta nguyện ý vì ngươi mà cất rượu và rèn luyện ra một số vũ khí để trao đổi, bằng không ta không thể tiếp nhận hảo ý của ngươi!
Mặc dù Hàn Thạc chẳng mơ tưởng gì tới mỹ tửu cùng vũ khí của bọn họ, nhưng hắn biết rõ tính cố chấp của ải nhân, biết được bọn họ sẽ không tiếp nhận hảo ý vô cớ nên đành suy nghĩ một chút rồi cuối cùng mới đáp ứng. Có bảo đảm của Hàn Thạc về lương thực vào đông, tất cả người ải nhân đều sôi trào hưng phấn, ngay cả Tạp Nhĩ Văn cũng hiếm khi được cùng Hàn Thạc uống thả dàn như vậy. Không thể không nói, mỹ tửu do ải nhân cất ra đích xác là vô cùng ngon ngọt, nồng đậm mùi hương, ngay cả mỹ tửu Hàn Thạc uống tối qua ở thương hội Bố Tư Đặc cũng không cách nào so được với thứ rượu này.
Vì đã có hy vọng luyện chế được Lục Ma Phong, tâm tình Hàn Thạc cũng vui vẻ thư giãn, cùng đám người ải nhân uống một trận thống khoái. Nhưng vì tu luyện ma công, dưới tác dụng của Ma Nguyên lực, khi Hàn Thạc rời khỏi thôn của ải nhân, đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cảnh giác suốt đoạn đường trở về Tử Vong Mộ Địa.
Trước khi tiếp tục minh tưởng, Hàn Thạc suy nghĩ một hồi, định thử thám sát lần nữa kết giới ngăn cản khiến Hàn Thạc không thể xuống đến tầng sâu hơn của Tử Vong Mộ Địa, muốn xem xem bằng vào tinh thần lực hiện tại của hắn, có thể vượt qua được kết giới kia không. Sau khi dùng viên cầu màu xanh để mở thông đạo, Hàn Thạc tập trung tinh thần lực, đột nhiên đi xuyên tới trước. Trong thoáng chốc, đầu óc hắn đã tràn đầy cảm giác đau đớn thấu xương. Nhưng vì đã quen với cơn đau do viên cầu màu xanh mang tới khi tu luyện, Hàn Thạc cố gồng sức chịu đựng, vận Ma Nguyên lực tới mức tối cao rồi xông thẳng vào trong. Tiếng “rắc… rắc” vang lên, thân thể Hàn Thạc xiên vẹo, trùng phá kết giới vô hình, thân người rơi thẳng xuống đáy thông đạo.
Nghịch Thương Thiên