Ba nghìn kim tệ ý nghĩa ra sao, trong lòng Hàn Thạc hiểu rất rõ, số lượng kim tệ này đích thực đủ mua rất nhiều nhân mạng. Cho nên dù hiểu hắn đã vô duyên vô cớ gặp phải một rắc rối lớn, nhưng với ba nghìn kim tệ - cái giá trên trời mà Phỉ Bích đưa ra, sự tức giận trong lòng Hàn Thạc phút chốc bị kim tệ làm tiêu tán hết.
- Ngươi cũng không nên vui vẻ quá sớm, không cần ta nhiều lời, đại khái ngươi cũng đoán ra kẻ thuê sát thủ của Tàn Ảnh tới giết ta chính là Cách La Phật thúc thúc hòa ái đó. Thúc thúc của ta tiền nhiều thế mạnh, bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ có thể khiến cho ngươi chết lúc nào không biết, mặt khác qua sự việc hôm nay, thúc thúc ta dám chắc sẽ nói cho Tàn Ảnh biết ba sát thủ là bị ngươi giết chết, Tàn Ảnh là tổ chức sát thủ có tiếng, tất sẽ đáp trả, từ nay về sau ngươi nhất định sẽ gặp nhiều phiền toái rồi. - Phỉ Bích thấy Hàn Thạc lộ ra nụ cười hài lòng, suy nghĩ một chút liền lên tiếng nhắc nhở Hàn Thạc.
- Hắc hắc, chuyện này với ta không quan hệ, sau khi rời khỏi thương hội Bố Tư Đặc ta sẽ cẩn thận che giấu tung tích, vô luận là Tàn Ảnh hay là người của thúc thúc cô đều sẽ không dễ dàng tìm được ta.
Từ lúc đáp ứng chuyện này Hàn Thạc sớm đã nghĩ tới sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức giấu kín tung tích, giao kim tệ cho Phạm Ny rồi xin nàng cho nghỉ ngơi một thời gian, lợi dụng Truyền Tống trận pháp giấu ở trong không gian giới chỉ đến Tử Vong Mộ Địa tu luyện, như vậy có thể thoát được chuyện phiền toái mà Phỉ Bích đem lại.
- Như vậy ngươi đã sớm có dự định, ta cũng an tâm. Ta sở dĩ đem toàn bộ chuyện này đổ lên trên người ngươi, là bởi vì cho ta chưa muốn bộc lộ thực lực quá sớm, nếu không Tàn Ảnh sẽ phái thêm cao thủ lợi hại hơn tới hành thích, khi đó chỉ sợ là với thực lực Kiếm Sư của ta cũng sẽ rất khó ứng phó.
Hàn Thạc gật đầu, cười nói: - Được rồi, Phú Tân Ân, ngươi đem mấy món đồ trong mấy chiếc túi của hắn ra kiểm tra đi.
Phú Tân Ân lúc này đã bình tĩnh trở lại, nghe Phỉ Bích nói như vậy, lập tức cúi xuống lấy các món đồ trong mười ba chiếc túi kia ra, xem xét xong quay lại cung kính nói với Phỉ Bích:
- Tiểu thư, mấy thứ này đáng giá khoảng bốn ngàn kim tệ.
- Cộng thêm vào ba nghìn kim tệ ta cảm ơn ngươi, tổng cộng là bảy ngàn kim tệ, không biết ngươi có hài lòng không? - Phỉ Bích lãnh đạm nhìn Hàn Thạc hỏi.
- Không thành vấn đề, ta nghĩ từ nay về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác, chỉ là thương hội Bố Tư Đặc này tựa hồ quá không an toàn, lần khác nếu ta muốn cùng các người giao dịch, không biết có thể đổi nơi khác không?
Phỉ Bích nghe Hàn Thạc nói vậy, cặp mày xinh đẹp hơi nhíu lại, sau đó gật đầu:
- Bên trong thương hội Bố Tư Đặc này phần lớn đều là tâm phúc của lão già kia, ta vốn vẫn không dám ở lại đây, lần này không thể ngờ lão già lại dám động thủ ngay trong thương hội. Chứng tỏ hắn đã không còn úy kỵ gì, những người khác chắc cũng đã bị hắn mua chuộc rồi. Phú Tân Ân, ngươi giúp ta tìm kiếm một chỗ để ở, hôm nay chúng ta dọn ra ngoài, bây giờ không thể ở thêm trong thương hội được nữa. Ta sẽ nhanh chóng cùng các nguyên lão trong thương hội thương nghị, chỉ cần ta chứng minh được năng lực kinh doanh của bản thân, nhận được sự ủng hộ của họ chúng ta sẽ có thể cho lão già kia hạ đài.
- Tiểu thư yên tâm, ta đã sớm nghĩ tới điều này rồi, trước khi người trở về ta đã giúp người tìm một chỗ ở mới ở phía bắc bên cạnh ma võ học viện Ba Bỉ Luân, nơi đó giờ cũng có rất nhiều nhân vật quý tộc nổi tiếng cư ngụ, ta nghĩ Tàn Ảnh muốn ngông cuồng lần nữa, trước khi hạ thủ cũng sẽ phải cân nhắc.
- Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta dọn ra ngoài luôn, đợi được đến khi hạ bệ lão già xong ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi! - Phỉ Bích hài lòng gật đầu, mỉm cười nói với Phú Tân Ân.
- Có thể vì tiểu thư phục vụ là vinh hạnh của ta! - Phú Tân Ân cảm động đến rơi nước mắt, khom người nói.
Sau đó lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Hàn Thạc, dặn dò:
- Đây là địa chỉ nơi ở mới của chúng ta, nếu sau này ngươi có chuyện gì cần giao dịch có thể tới tìm ta, ngươi đã hai lần cứu mạng ta, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái giá công bằng. Ài, đưa tinh tạp cho ta, ta sẽ chuyển bảy ngàn kim tệ vào tài khoản của ngươi.
Chờ cho Phú Tân Ân chuyển bảy ngàn kim tệ vào tinh tạp, Hàn Thạc xem xét kỹ hài lòng gật đầu nói:
- Đã như vậy ta đi đây, từ nay về sau nếu còn có vụ giao dịch nào ta nhất định sẽ đi tìm ngươi rồi, hai vị, gặp lại sau!
- Trên đường cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị người ta theo dõi! - Phỉ Bích vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không hiểu sao trước lúc Hàn Thạc đi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở một câu.
Đợi Hàn Thạc rời khỏi phòng, Phỉ Bích thấp giọng phẫn nộ nói:
- Đồ tiểu nhân hám tiền, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Hắn kéo ta lại còn ôm ta trong tay mà chỉ nhớ đến kim tệ của hắn, một lời xin lỗi cũng không thèm nói, đồ quỷ tha ma bắt đáng chết!
- Ách.. Tiểu thư, người không nhắc tới chuyện này, ta còn nghĩ người căn bản không thèm để ý đến! - Phú Tân Ân thấy Hàn Thạc vừa rời đi, sắc mặt Phỉ Bích lập tức biến đổi, không khỏi tức cười nói.
- Hừ! Ta tiếp thu giáo dục lễ nghi như một nữ tử quý tộc, điều đề cập đầu tiên chính là chuyện đó, xem người này trong mắt chỉ có tiền, chẳng những không có một điểm áy náy, tựa hồ vẫn còn nghĩ ta thiếu nợ hắn, thật sự là đáng ghét tới cực điểm. - Phỉ Bích oán hận nói một tràng, sau đó mới hít một hơi, cắn răng hỏi Phú Tân Ân - Được rồi, người này cổ quái phi thường, rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Phú Tân Ân lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, trả lời:
- Ta cũng không rõ, chỉ là ngẫu nhiên gặp trong Hắc Ám sâm lâm, ta đưa cho hắn hai trăm kim tệ, hắn cứu ta thoát khỏi cự ma, sau khi thoát ra ngoài ta đưa hắn địa chỉ của thương hội, còn về phần lai lịch hắn, ta thật sự không biết gì cả.
- Như vậy, ài, từ nay về sau nếu hắn tìm ngươi có việc giao dịch, ngươi báo cho ta biết, ta sẽ tự mình giao dịch với hắn. - Phỉ Bích cau mày suy nghĩ một chút, khẽ cắn răng căn dặn Phú Tân Ân.
- Ta biết rồi, tiểu thư! - Phú Tân Ân đáp ứng ngay.
Từ chỗ Phỉ Bích đi ra, Hàn Thạc đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tùy thời tính cách ứng phó với chuyện Cách La Phật có khả năng báo thù. Bất quá có lẽ là bởi vì ba sát thủ của Tàn Ảnh chết quá đột ngột, Cách La Phật cũng không kịp bố trí thêm gì khác, dọc theo đường quay ra chẳng những không gặp phải mai phục gì mà ngay cả những thủ vệ lúc trước đều đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Bất quá đến khi hắn đi ra tới cánh cổng lớn của thương hội Bố Tư Đặc hai vệ sỹ lúc trước bị hắn mắng chửi đang chờ sẵn, có vẻ đang chờ Hàn Thạc, Hàn Thạc vừa xuất hiện, hai tên nhìn thấy lập tức chặn cửa, một trong hai tên nộ khí đằng đằng nhìn Hàn Thạc nói:
- Vừa nãy lúc ngươi đi vào đã nói cái gì?
- Ta nói hai người các ngươi mở to cặp mắt chó ra, rồi sao? - Đã biết hai kẻ này là thủ hạ của Cách La Phật, nếu có đánh cũng sẽ không có tổn hại tới quan hệ của hắn với Phú Tân Ân và Phỉ Bích, Hàn Thạc tự nhiên là không chút khách khí, tiếp tục mắng.
- Muốn chết! - Hai tên gầm lên một tiếng, huơ tay đấm Hàn Thạc.
Cười lạnh một tiếng, thân thể Hàn Thạc đột nhiên tiến nhanh tới, lúc hai quyền đánh vào không khí, hai kẻ kia đang còn ngơ ngác đã thấy Hàn Thạc hai tay đặt lên trước ngực chúng, thi triển Huyền Băng Ma Diễm Quyết, hai luồng ma khí một tím một đỏ đã chui vào ngực bọn chúng. Hàn Thạc cười dài, không chờ bọn chúng phản ứng đã bước ra cửa, nhanh chóng rời khỏi Bố Tư Đặc thương hội. Hai luồng ma khí tiến nhập thân thể chúng mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ để cho chúng đau đớn một trận thừa sống thiếu chết.
Sau khi rời đi khỏi thương hội Bố Tư Đặc, linh giác siêu phàm của Hàn Thạc cảm ứng được giống như có người theo dõi, cảnh giác đặt ở mức cao nhất, hắn xuyên rất nhanh qua các ngõ nhỏ đường lớn, không ngừng biến đổi phương hướng, cứ nhằm những chỗ đông người mà đi. Lòng vòng một hồi cho đến khi không cảm giác bị theo dõi nữa, hắn tạt bừa vào một cửa hiệu bán y phục mua một bộ khoác lên người, sau đó thuê một cỗ xe ngựa trở về học viện Ba Bỉ Luân.
Nghịch Thương Thiên