Khi Hàn Thạc tỉnh lại thì phát hiện đã là đêm khuya, ma nguyên trong người vẫn như cũ - lưu động không có quy luật, nhưng dường như đã có một chút thay đổi, có thể nhìn đồ vật xung quanh rõ ràng hơn rất nhiều.
Tâm niệm chợt động, Hàn Thạc một lần nữa bình tĩnh ngưng thần tiến vào minh tưởng. Hắn dựa theo “Vong Linh ma pháp cơ sở”, cảm thụ một phen kỹ lưỡng, cuối cùng xác định bởi vì lúc Linh Hồn Chi Thống phát tác, ma nguyên trùng hợp tiến vào trong đầu, trong lúc hoang mang hắn lại tu luyện ra tinh thần lực.
- Ha ha... ta đúng là thiên tài, nhanh như vậy đã minh tưởng ra tinh thần lực. Ha ha, có lẽ cũng nên thử ma pháp cấp thấp nhất của Vong Linh hệ, xem xem có thể triệu hồi ra một khô lâu chiến sĩ hay không!
Nhanh chóng cầm quyển sách “Vong Linh ma pháp cơ sở” trên giường, lật đi lật lại tìm một hồi lâu mà vẫn không thấy chú ngữ triệu hồi khô lâu chiến sĩ, lúc này Hàn Thạc mới phát hiện quyển “Vong Linh ma pháp cơ sở” ghi chép chỉ là cơ sở tri thức của Vong Linh ma pháp, không có bất cứ chú ngữ cùng ma pháp thuật gì cả.
Cau mày suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Thạc nhớ lại câu chú ngữ lúc trước Lỵ Toa sử dụng, lập tức bắt chước hai tay giơ cao, tập trung toàn bộ tinh thần lực, niệm chú ngữ triệu hồi của Vong Linh ma pháp:
- Hơi Vong Linh chiến sĩ đọa lạc, theo sự triệu hồi của Hắc Ám sứ giả, hãy triển hiện ra sự tồn tại của ngươi!
Chờ chú ngữ niệm xong, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện tinh thần lực yếu ớt trong đầu đang nhanh chóng chảy đi, phút chốc toàn bộ đã bị rút sạch, rõ ràng trước đó hắn đã cảm giác được điều gì, sau đó trong đầu đau đớn, thân thể hư thoát ngồi trên giường, há to mồm thở hổn hển.
Trong lúc Hàn Thạc xụi lơ ngồi xuống, trong cái kho tạp phẩm bé tí của hắn, một luồng sáng đen lóe lên, xuất hiện một tiểu khô lâu trắng toát, so với khô lâu lần trước Lỵ Toa, Ba Khắc triệu hồi, còn lùn hơn một nửa.
Nhìn thân khô lâu trắng toát, trong tay cầm một cây tiểu cốt đao trông giống như chủy thủ, hai hốc mắt trống rỗng nhìn về phía mình, Hàn Thạc mừng rỡ như điên. Khô lâu tuy so với người ta triệu hồi nhỏ hơn một chút, nhưng cũng là khô lâu, cái này cũng chứng minh Vong Linh ma pháp của hắn đã thành công.
Thân thể kiệt sức, trong đầu mê man, Hàn Thạc thông qua “Vong Linh ma pháp cơ sở” biết là tinh thần lực của mình quá yếu, ngay cả triệu hoán một khô lâu nho nhỏ cũng hao hết toàn bộ tinh thần lực của hắn.
Nhìn khô lâu nho nhỏ xuất hiện trước mắt mình, Hàn Thạc phát hiện mình cùng với nó có một loại liên hệ khó hiểu, chỉ là bây giờ tinh thần lực của Hàn Thạc thật sự yếu ớt đến đáng thương, ngay cả việc dùng tinh thần lực phát ra một cái mệnh lệnh cũng không làm được, càng đừng nói trả tiểu khô lâu này về dị thời không.
Một người một khô lâu, mặt đối mặt nhìn nhau một lát, Hàn Thạc thầm nghĩ dù sao cái kho tạp phẩm này cũng sẽ không có người ngoài đến, tiểu khô lâu này không có lệnh của mình, cũng sẽ không chạy loạn, để ở nơi này cũng không sao.
Đã là nửa đêm canh ba rồi, Hàn Thạc khổ sở lâu như thế cũng sớm đã mệt đến không trụ được nữa, sau khi vui mừng qua đi, Hàn Thạc cảm giác có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn. Hàn Thạc đã tỉnh lại, trong đoạn thời gian này hắn đã quen việc thừa dịp người khác còn chưa tỉnh liền đem đống rác trong kho tạp phẩm xử lí sạch. Hôm nay sau khi tỉnh giấc, đang định làm như mọi khi, đột nhiên nhìn thấy tiểu khô lâu bên cạnh đống rác vứt đi.
Sau khi ngủ xong một giấc, tinh thần lực của Hàn Thạc đã khôi phục được một chút yếu ớt, đem tiểu khô lâu đưa về dị thời không, tinh thần lực khẳng định không đủ, nhưng nếu ra một mệnh lệnh cho nó thì hẳn là đủ rồi. Nghĩ đến điều này, Hàn Thạc ngưng tụ tinh thần lực, phát cho tiểu khô lâu mệnh lệnh đầu tiên - giúp hắn vứt rác.
Mệnh lệnh vừa ra, tiểu khô lâu đó nhấc chân lên, từ từ chìa ra năm đầu khớp xương, nắm lấy một đống rác bên cạnh, mở cửa đi ra ngoài.
- Ha ha, khó trách mọi người muốn học ma pháp như thế, có ma pháp thật sự là bớt phiền, sau này có tiểu khô lâu thừa lúc sáng sớm có thể giúp ta vứt rác thì quá tốt!
Hàn Thạc nhìn sắc trời hãy còn sớm, nằm thẳng cẳng xuống giường, tiếp tục vùi đầu ngủ, mấy ngày nay, Hàn Thạc lần đầu tiên ngủ nướng buổi sáng.
Ngủ thêm một lát, đợi đến khi hắn mở mắt ra, phát hiện tiểu khô lâu đã trở về, xem ra rác rưởi đã bị xử lý hết theo mệnh lệnh của mình rồi.
Từ trên giường đi xuống, lúc rửa mặt, Hàn Thạc chú ý đến hôm qua sắc mặt tím xanh, hôm nay toàn bộ đã biến mất một cách thần kỳ, kể cả một ít vết sẹo trên hai tay, đều dường như lột da trở nên nhạt dần. Trừ hôm qua tinh thần lực dùng hết, có chút váng đầu, còn về tình trạng thân thể của Hàn Thạc thì cảm giác rất tốt.
Giai đoạn “Cố thể” của ma công sẽ tiến hành cải tạo lại thân thể, đợi khi hắn vượt qua giai đoạn “Cố thể”, vết sẹo trên người khẳng định sẽ hoàn toàn biến mất, sức mạnh cùng độ mềm dẻo của cơ thể cũng sẽ tiến một bước dài, đợi đến lúc đó vô luận là Ba Khắc hay là Lỵ Toa, muốn dùng khô lâu cùng mình một chọi một, chỉ sợ đều thua chắc.
Hàn Thạc vừa nghĩ, vừa rửa mặt sạch sẽ, nhìn các đệ tử Vong Linh hệ trên đường tới Hắc Ám học viện, hắn cũng vội vã cầm dụng cụ chạy trên đường, đi lau chùi mấy cái tượng đá học sinh giỏi của Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân.
- A Tây Na, lúc trời còn chưa sáng, ta đi vệ sinh, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có một khô lâu rất nhỏ, trong tay cầm hai cái túi rác, chậm rãi đi về hướng đống rác, thật là kì quái! - Ma pháp học đồ Ngải Mễ, lúc đi về phía tòa nhà Hắc Ám hệ, nói với A Tây Na ở bên cạnh.
- Thần kinh, có đệ tử nào buồn chán như vậy, triệu hồi một tiểu khô lâu đi vứt rác, chuyện này không phải là Bố Lai Ân nửa điên nửa khùng làm chứ?
- Thật đấy, ta thật sự nhìn thấy một khô lâu rất nhỏ, cầm hai cái túi rác. Mặt khác, ta phát hiện Bố Lai Ân thật đáng thương a, hắn vốn đã rất thảm rồi, hiện tại lại bị Lỵ Toa biến thành như thế, gần đây hàng ngày còn bị Ba Khắc đánh! Hai đệ tử càng đi càng xa, Hàn Thạc đã không nghe được bọn họ đang nói cái gì nữa rồi. Một lát sau, Kiệt Khắc liền tới, cùng Hàn Thạc đồng thời lau chùi tượng đá. Kiệt Khắc lau một lát, kinh ngạc nhìn Hàn Thạc nói:
- Bố Lai Ân, ta phát hiện ngươi dường như đã có da có thịt một chút, hơn nữa ngươi hôm qua không phải bị Ba Khắc đánh sao, chiều hôm qua, ta còn thấy mặt ngươi chỗ xanh chỗ tím, bây giờ sao lại nhìn không thấy?
- Ba Khắc gần đây khẳng định đã phải vận động rất nhiều, ngươi xem gần đây mắt gã không có thần quang, dáng vẻ rất hư nhược, hắn còn có khí lực gì a. Cứ thế này, phỏng chừng gã cũng sắp đánh không lại ta rồi! - Nói đến đây thì Hàn Thạc thấy trong bụng trống rỗng, lập tức nói với Kiệt Khắc:
- Gần đây sức ăn của ta lớn hơn chút, đem cái gì ngươi giấu trên người lấy ra cho ta ăn đi.
-A, ngươi làm sao biết trên người ta có bánh mì?
- Đệ tử tạp dịch cả hệ đều biết ngươi có thói quen giấu đồ ăn trên người, chỉ có ngươi cho đó là bí mật thôi. Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên đưa bánh mì cho ta, sau này ta trả ngươi là được chứ gì!
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Kiệt Khắc rất không tình nguyện lấy ra một cái bánh mì, nhìn một chút, Kiệt Khắc bẻ một miếng, rồi mới đưa cho Hàn Thạc.
Trong khi Hàn Thạc dừng công việc lại để hùng hục ăn bánh mì, Kiệt Khắc đột nhiên nói:
- Hừ... Ba Khắc lại tới rồi, hả... còn có cả Lỵ Toa!
Ba Khắc cầm trong tay hai cái hộp trắng tinh xảo đi theo sau tiểu ma nữ Lỵ Toa, vẻ mặt tươi cười, nịnh hót:
- Lỵ Toa, cái này là điểm tâm người nhà ta đặc biệt đưa cho ta, cực kì ngon lại vừa miệng, nàng khẳng định còn chưa ăn sáng, trước tiên nếm thử đi.
Hôm qua lúc Ba Khắc đánh Hàn Thạc, không cẩn thận mắt phải bị Hàn Thạc đấm một phát, đến bây giờ mắt phải vẫn còn hơi bầm, lúc cười nói, dường như bị động đến chỗ đau, cắn răng cắn miệng làm cho khuôn mặt nhăn nhó, vậy nên vẻ mặt tươi cười đó tự nhiên là khá khó coi rồi.
- Hừ, ta không đói. Ngươi bớt làm mấy trò này đi, ta ghét nhất chính là cái loại như ngươi, cái tên trước mặt lấy lòng sau lưng lại nói xấu người khác!
Lỵ Toa không thèm liếc Ba Khắc đến một cái, chỉ lo đi về phía trước, đi đến bên cạnh Bố Lai Ân cùng Kiệt Khắc, Lỵ Toa lạnh lùng nhìn Bố Lai Ân một cái, nói:
- Bố Lai Ân, đợi sau một tháng ma pháp Linh Hồn Chi Thống của ta kết thúc rồi, ta lại tìm ngươi luyện tập!
Lỵ Toa vừa nói như vậy, Hàn Thạc mới nhớ đến, từ buổi sáng hôm nay, ma pháp Linh Hồn Chi Thống này lại không phát tác, sau đó Hàn Thạc suy đoán sau hôm qua tu luyện ra tinh thần lực, ma pháp Linh Hồn Chi Thống chắc cũng bị tiêu trừ rồi, nếu không đến bây giờ sao còn chưa phát tác.
Lỵ Toa nói xong liền chuẩn bị rời đi, bất quá Ba Khắc vừa nhìn thấy Bố Lai Ân, lại kinh ngạc kêu lên:
- Ô, làm sao có khả năng, ta nhớ rõ ràng hôm qua mặt ngươi bị ta đánh thành xanh tím, hôm nay sao một vết thương cũng không có?
Chết tiệt, ngươi vẫn còn nhớ rõ ràng a. Hàn Thạc thô lỗ nhìn Ba Khắc, điên điên khùng khùng cười ngơ ngẩn nói:
- A a, nhờ ta chăm sóc tốt thôi!
- Hi hi! - Tiểu ma nữ Lỵ Toa chuẩn bị rời đi, vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, không nén nổi bật cười nhẹ một tiếng, cặp mắt mĩ lệ khi cười như vầng trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn cực kì đáng yêu. Cái tên ngu ngốc Bố Lai Ân này sau khi hóa điên thì nói chuyện ngược lại rất là thú vị, không giống trước kia một câu cũng không nói, Lỵ Toa nghĩ thầm, lại không vội vã đi nữa.
Kiệt Khắc biết Hàn Thạc không ngốc, vừa nghe hắn nói như vậy thì biết hắn cố ý giễu cợt Ba Khắc, muốn nhịn cười lại không nhịn được, đợi đến khi Kiệt Khắc phát hiện không ổn, đã không kịp rồi.
Ba Khắc trong lòng tức giận, thầm nghĩ mắt phải ta còn chưa hết tím, tên ngu ngốc này đã khỏi trước rồi. Lỵ Toa cười một tiếng, Ba Khắc không dám nói gì, nhưng tiếng cười của Kiệt Khắc lập tức chọc giận Ba Khắc, chỉ thấy Ba Khắc “thịch thịch thịch” nhanh chóng nhằm hướng Kiệt Khắc xông tới, nổi giận đùng đùng mắng:
- Tên hầu hèn mọn, ngươi cũng dám giễu cợt ta, ta đánh chết ngươi!
Kiệt Khắc biết không ổn, nhìn thấy Ba Khắc xông đến, đứng tại đó lại không dám chạy, đáng thương chờ bị đánh. Hàn Thạc đột nhiên ôm đầu kêu:
- Đau quá!
Vốn đứng ở trước mặt là Kiệt Khắc. Nhưng khi Ba Khắc xông đến thì lại là Hàn Thạc, trong lòng nghĩ đánh cũng không nhầm, liền giơ nắm tay đấm về phía mặt Hàn Thạc.
“Binh” một tiếng, Hàn Thạc trúng quyền, bất quá so với hôm qua mà nói, nắm đấm của Ba Khắc đã nhẹ hơn một chút, quyền này vừa đánh xuống, hắn đứng tại chỗ thân hình không chút lay động.
Thế nhưng sau khi Hàn Thạc kêu lên một tiếng “đau quá”, đột nhiên như là phát điên, nhìn cũng không nhìn, hai tay lung tung vung về phía trước, chỉ nghe “bụp bụp bụp”, Ba Khắc liên tục trúng ba quyền, lập tức mắt trái đen xì, hai tay ôm bụng nhảy lên kêu gào:
- Tên hầu hèn mọn, ngươi lại dám đánh ta, hôm nay ta không dùng Vong Linh ma pháp giết ngươi thì không được!
- Ba Khắc, ngươi lại khi dễ Bố Lai Ân, lúc này đã là giờ học rồi, mau trở về phòng học cho ta.
Một tiếng quát ôn nhu đột nhiên từ xa truyền đến, một vóc người dong dỏng cao, mái tóc dài gợn sóng màu tím nhạt, một cô gái xinh đẹp từ xa đi tới.
Nàng thoạt nhìn tầm hai tư hai lăm tuổi, khuôn mặt hình trứng ngỗng, đôi môi hồng nhuận đầy gợi cảm, làn da màu lúa mạch thoạt nhìn phi thường khỏe mạnh, mặc bộ đồ pháp sư viền vàng bó sát người.
Bộ áo pháp sư ôm lấy bộ ngực cao vút ngạo nhân của nàng, đôi chân thon dài thẳng tắp càng thêm hoàn mĩ. Tay trái cầm một quyển sách ma pháp, tay phải cầm một cái pháp trượng có hình dạng đẹp đẽ, trên có khảm một viên ngọc lục bảo, nói hướng về Bố Lai Ân.
- Ách..., sư phụ Phạm Ny, người hôm nay không mang kính cận sao, người người chỉ là Bố Lai Ân a! - Lỵ Toa chu cái miệng nhỏ, hơi bất lực mở miệng nhắc nhở.
- Kính cận là một loại hủy hoại trí mệnh đối với dung mạo mĩ nữ, ta không muốn ngày ngày mang theo thứ đó. - Phạm Ny mỉm cười nói, sau đó lại gần Ba Khắc, dùng ma pháp trượng trong tay phải gõ đầu hắn một cái, hung hăng nói:
- Lập tức trở về đi học, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả đó!
Phạm Ny mắng Ba Khắc như tát nước xong, một lần nữa lộ ra nụ cười nhu hòa, nói với Lỵ Toa:
- Lỵ Toa, ngươi cũng mau đi học đi, thường xuyên đi muộn thì không phải là một đệ tử tốt đâu, ta còn phải chuẩn bị một chút bài giảng hôm nay, ta đi trước đây!
Phạm Ny nói xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ba Khắc một cái, đôi chân thon dài khỏe đẹp bước đi, dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ đi về phía trước, hai bên kiều đồn tròn lẳn trong khi di chuyển, cứ lúc lắc rung động lòng người.
- Ách..., sư phụ Phạm Ny, bên đó không phải là phòng học, người đi nhầm hướng rồi. Trời đất, người nên đeo kính cận vào đi!
Tiểu ma nữ Lỵ Toa khẽ kêu một tiếng, đang định rời đi, sau đó nghĩ đến cái gì, dừng lại một chút, lạnh lùng liếc Ba Khắc một cái, khinh thường nói:
- Đồ vô dụng, đến một tên tạp dịch cũng đánh không lại!
Sau đó Lỵ Toa lại nhìn Hàn Thạc một cái rồi nhanh chóng đi về phía Phạm Ny.
Ba Khắc nổi giận đùng đùng, hung hăng chỉ vào Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc nói:
- Hai tên hầu hèn mọn các ngươi đợi đấy, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.
Sau đó vội vàng chạy lên lớp, xem ra uy hiếp của Phạm Ny vẫn rất có hiệu quả.
Vẻ mặt Hàn Thạc say mê nhìn về phía Phạm Ny cho đến khi nàng rời đi, đối với sự uy hiếp của Ba Khắc không thèm để trong lòng, đợi đến khi Phạm Ny hoàn tàn biến mất, mới lẩm bẩm nói:
- Sư phụ Phạm Ny này thật thú vị, khó trách cái tên ngốc Bố Lai Ân này lại thầm mến nàng, không nghĩ đến ánh mắt Bố Lai Ân - nhưng thật ra với ta không khác mấy!
- Bố Lai Ân, đừng nhìn nữa, ta biết ngươi thích sư phụ Phạm Ny rất lâu rồi, sư phụ Phạm Ny cũng khiến một ít đệ tử không khi dễ ngươi. Nhưng ngươi chỉ là tạp dịch, nàng lại là cao cấp ma pháp sư của ma vũ học viện, cao cấp ma pháp sư ngươi có hiểu lợi hại như thế nào không, cường đại bao nhiêu không. Mặc dù sư phụ hơi bị cận thị, nhưng những người thầm mến nàng trong học viện cũng quá nhiều rồi, ngươi nên thừa lúc còn sớm tỉnh tỉnh đi!
Đôi tay béo ú của Kiệt Khắc quơ quơ trước mặt Hàn Thạc, lên tiếng nhắc nhở hắn đối mặt hiện thật, nên sớm tỉnh lại.
- Ta đã say rồi, không tỉnh lại rồi! - Hàn Thạc biến sắc nói, dừng một chút, bổ sung:
- Sớm muộn gì ta cũng phải chinh phục được nàng!
Nghịch Thương Thiên