Ngày thứ hai.
Đoàn người có thêm Khắc Lạp Khắc gia nhập, tiếp tục đi tới phía nam của U ám sâm lâm. Bởi vì có sự gia nhập của Khắc Lạp Khắc nên việc đối phó với những con ma thú gặp phải trên đường đi đột nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.
Khắc Lạp Khắc cố gắng hết sức thể hiện mình ở trước mặt Phạm Ny, hai con Phong Nhận Ma Lang và một con Hàn Sương Phi Ưng gặp trên đường đều bị giết chết một cách dễ dàng nhờ có sự hỗ trợ mạnh mẽ của hắn,.
Mỗi khi ma thú bị giết chết, Hàn Thạc đều chạy tới rất nhanh và ngay lập tức moi tinh hạch ma thú ra, đương nhiên là giao cho Lỵ Toa bảo quản, hoàn toàn coi chiến lợi phẩm này là thuộc về nhóm của mình, ngay cả da lông của Phong Nhận Ma Lang cũng không để lại cho Khắc Lạp Khắc.
Khắc Lạp Khắc vì muốn Phạm Ny vui lòng nên mặc dù vẻ mặt đau đớn nhưng lại gượng cười chấp nhận hành động của Hàn Thạc, cũng không tranh đoạt tinh hạch ma thú.
Lúc đêm xuống, đoàn người nhóm lửa lên, Hàn Thạc bắt đầu nướng thịt. Khắc Lạp Khắc vẫn luôn ở cùng một chỗ với Phạm Ny, nói chuyện với Phạm Ny rất vui vẻ, Cát Ân bên cạnh nhìn Khắc Lạp Khắc chằm chằm, không ngừng chen ngang với những lời lẽ xem thường hắn.
Một số học viên khác thì tự tản ra nghỉ ngơi, nói cười vui vẻ hoặc là im lặng sửa sang cái gì đó, chỉ có Lỵ Toa ở bên cạnh Hàn Thạc, nhìn hắn nhàn nhã nướng thịt.
“Bố Lai Ân, ta phát hiện ngươi bây giờ càng ngày càng tệ, khác hẳn so với trước đây!”
Trong tay Lỵ Toa cầm một thanh gỗ cháy đỏ rực lơ đãng xoay xoay trong lửa, ánh mắt sáng ngời dừng ở trên người Hàn Thạc, mở miệng nói.
Liếc Lỵ Toa một cái, Hàn Thạc thờ ơ đáp:
“Vậy sao? Ta rất tốt mà, chỉ là ta nhận ra trước đây mình đã sống rất buồn tẻ nên muốn thay đổi chính mình mà thôi, điều này có gì không tốt sao?”
Lỵ Toa khẽ lắc đầu, nói:
“Không phải, dù sao ta cũng cảm thấy ngươi so với trước kia rất khác nhau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì ta cũng không nói ra được, có lẽ là bởi vì ta đã thi triển ma pháp Linh hồn chi thống đối với ngươi nên mới biến thành cái dạng như bây giờ.”
Cố nén cười, Hàn Thạc thầm nghĩ chính mình căn bản không phải là Bố Lai Ân nên căn bản chẳng có liên quan gì đến ma pháp Linh hồn chi thống của nàng. Lỵ Toa, Phạm Ny, kể cả cái đám thầy trò kia đều cho rằng là bởi vì ma pháp linh hồn chi thống mới khiến mình thay đổi, thật là có chút buồn cười.
“Ta thay đổi như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”
“Rất tốt, so với trước kia ngươi tốt hơn rất nhiều. Trước kia ta thấy ngươi nhu nhược nhát gan như thế thì rất tức giận, ta đối xử với ngươi tồi như vậy chỉ vì hy vọng ngươi có thể chấn chỉnh lại. Ngươi trước giờ đều nhẫn nhục chịu đựng, bị bắt nạt cũng đều không phản kháng. Ta lúc nào cũng thấy ngươi rất đáng thương, nghĩ rằng ngươi sống thật là thống khổ, còn không bằng chết đi. Thật ra ta dùng ma pháp Linh hồn chi thống đối phó với ngươi cũng vì không muốn thấy ngươi sống khốn khổ như vậy.” Lỵ Toa sau khi suy nghĩ một chút, nhìn Hàn Thạc nói.
Khẽ nhướng mày, Hàn Thạc nghi hoặc nhìn Lỵ Toa, lên tiếng hỏi:
“Nói như vậy thì ngươi sử dụng ma pháp Linh hồn chi thống là có hảo tâm giúp ta?”
“Đương nhiên!”
Lỵ Toa nhướng cổ lên, giải thích:
“Ta trước kia mặc dù tìm ngươi để luyện tập ma pháp, nhưng so với những học viên khác đối với ngươi tính ra tốt hơn rất nhiều, chỉ là bản thân ngươi không chịu cầu tiến, cả ngày sống buồn chán như vậy làm ta không thể chịu được nên mới định giúp ngươi giải thoát. Ngươi xem ngươi bây giờ đã thay đổi nhiều biết bao nhiêu, ngay cả ta cũng không nhận ra được.”
Khẽ lắc đầu, Hàn Thạc không nói gì thêm nhưng trong lòng lại có chút tán đồng với cách làm của Lỵ Toa, Bố Lai Ân đáng thương kia sống đúng là vô dụng, bản thân hắn sớm đã có ý định tự sát, chỉ là không có dũng khí mà thôi. Nhưng đối với cách giúp người đi tìm chết này của Lỵ Toa, Hàn Thạc vẫn như cũ không thể tha thứ.
“Bố… Bố Lai Ân, ta nghĩ chúng ta tự mình nướng thịt, không cần phiền đến ngươi.”
Lúc này, Ba Khắc cùng mấy người Bối Lạp từ xa đi lại, có chút sợ hãi nhìn Hàn Thạc, nói.
Trong những ngày qua, phàm là thịt được nướng bởi tay Hàn Thạc cho bọn người Lỵ Toa, Phạm Ny, Ngải Mễ thì đều thơm ngon vô cùng, còn cho mấy người Ba Khắc, Bối Lạp thì lại khó ăn muốn chết. Sau khi trải qua mấy ngày bị hành hạ, Ba Khắc với mấy người Bối Lạp, bao tử không chịu được nữa, đã bị đi ngoài mấy hôm nay rồi.
Vốn mấy người vẫn còn oán hận mắng Hàn Thạc, nhưng sau khi kinh qua biểu hiện điền cuồng của Hàn Thạc ngày hôm qua, mấy người này hiện tại ngay cả oán hận và mắng chửi cũng không có, chỉ sợ Hàn Thạc đột nhiên nổi điên lên.
Cười một cách ngây ngốc, Hàn Thạc nói có chút xấu hổ: “Thích hợp, khẳng định là thích hợp! Đã ra ngoài rèn luyện, chúng ta cái gì cũng nên nếm thử một chút. Huống chi hôm qua ngươi đã cứu mạng chúng ta, chúng ta không nên để ngươi gánh vác nhiều nhiệm vụ như vậy, ngươi nói có phải không hả Ba Khắc?”
Bối Lạp gượng cười một tiếng, ngượng ngùng nói.
“Không sai, chúng ta sẽ tự mình chế biến thức ăn, không thể cái gì cũng đều phiền đến ngươi!”
Bao tử Ba Khắc đã khổ sở mấy ngày nay, biết rằng nếu lại ăn thịt do Hàn Thạc nướng, khẳng định là nửa sống nửa chín, mau chóng mỉm cười lấy lòng nói, dừng một chút lại mở miệng tiếp:
“Bố Lai Ân, trước kia là ta không đúng, ngươi ngàn vạn lần đừng oán hận ta, nếu ngươi vẫn oán hận ta, vạn nhất phát…. Ách, vạn nhất sau khi mất đi lý trí tìm ta, ta sẽ thê thảm lắm đó!"
“Cũng tốt, không ngờ các ngươi hảo tâm như vậy, ta cảm ơn. Đến đây, hy vọng các ngươi chơi đùa vui vẻ.”
Hàn Thạc thầm dễ chịu trong lòng, cười ngây ngô đứng lên, cầm một ít thịt đem đi, đưa cho Lỵ Toa một miếng lớn trông phát thèm, mấy miếng còn lại thì đem cho Phạm Ny ở bên kia.
Mùi thịt nướng mê người chậm rãi tỏa ra ngoài, bên kia Phạm Ny vẻ mặt mất kiên nhẫn nghe Khắc Lạp Khắc với Cát Ân bôi bác lẫn nhau, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, cái lưỡi thơm tho liếm liếm môi, khóe miệng nổi lên nụ cười mê hồn.
“Phạm Ny sư phụ, Cát Ân sư phụ, a… còn có Khắc Lạp Khắc kỵ sĩ các hạ, đây là thịt nướng của các ngươi!”
Hàn Thạc nhẹ giọng cười ngây ngô, đem thịt nướng chia cho ba người.
“Ô ô… Không…., Bố Lai Ân, miếng thịt này hôm nay sao lại không nướng kỹ, khó ăn quá!”
Phạm Ny kêu lên một tiếng kinh hãi, há miệng nhè miếng thịt vừa ăn ra.
Lúc này, ánh mắt Phạm Ny rất không tốt, bởi vì Hàn Thạc đâu chỉ đưa thịt nướng cho một mình nàng ta, lại chọn sai miếng, hơn nữa nàng ta ăn vội quá, Hàn Thạc ngay cả nhắc nhở cũng không kịp, nàng ta đã ăn phải thịt nướng mà Hàn Thạc chuẩn bị cho Cát Ân và Khắc Lạp Khắc.
“Ối… Phạm Ny sư phụ, miếng này không phải của ngươi, đây mới phải!” Hàn Thạc cười khổ không thôi, thầm nghĩ ngươi cũng có chút nóng nảy a.
Sau đó Hàn Thạc nhanh chóng đem miếng thịt đã nướng tỉ mỉ đưa cho Phạm Ny, lấy lại miếng thịt nửa sống nửa chín từ trong tay nàng, lấy ra một thanh chủy thủ cắt bỏ đi chỗ Phạm Ny đã cắn, cười tủm tỉm đưa cho Khắc Lạp Khắc, có chút xấu hổ nói:
“Các hạ Khắc Lạp Khắc tôn quý, miếng này mới là của ngươi, thủ nghệ của ta có chút không tinh tế, Phạm Ny sư phụ dù đã cắn qua một miếng, ta nghĩ ngươi sẽ không để ý chứ?”
Khắc Lạp Khắc: “Ách…, ta ăn bánh mì là được rồi.”
“Sao có thể như vậy, bánh mì không thể tăng thêm bao nhiêu thể lực, ngươi là một người kỵ sĩ vô cùng cần thể lực, nhất định phải ăn thịt nhiều một chút mới tốt, chẳng lẽ ngươi hiềm vì thủ nghệ của ta không cao, hay là vì đã bị Phạm Ny sư phụ cắn qua?”
Cát Ân sớm biết rằng những thứ do Hàn Thạc chế biến cho những người đối với hắn không tốt ăn thì tất nhiên là chẳng ra gì, trong lòng thầm cười to hả hê, nhưng trên mặt lại ra vẻ ngôn từ chính nghĩa tới khuyên bảo Khắc Lạp Khắc.
“Không, ta không có ý này, chỉ là, chỉ là…”
Khắc Lạp Khắc vẻ mặt bất đắc dĩ, xấu hổ xua tay, lắc đầu không biết phải giải thích thế nào. Hắn rõ ràng thấy Phạm Ny vừa cắn một miếng liền phun ra, tự nhiên hiểu rằng miếng thịt này tuyệt đối không thể ăn.
“Khắc Lạp Khắc các hạ thân là một kỵ sĩ cao quí, khẳng định là không muốn ăn cái gì mà người khác đã cắn qua, ta hiểu. Hay là, Cát Ân sư phụ lấy miếng này ăn đi?” Hàn Thạc bộ dạng ra vẻ ta rất hiểu, câu trước là ám chỉ Khắc Lạp Khắc ghét bỏ Phạm Ny, sau đó lại đẩy mầm họa sang cho Cát Ân.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Cát Ân bắt đầu luống cuống, cười ngượng ngùng rồi cuống quýt lắc đầu, nói:
“Không được, tuyệt đối không được, ta sao có thể tranh đoạt đồ của Khắc Lạp Khắc các hạ chứ, huống chi miếng này mới là của ta, ta đi ăn trước.”
Vết mồ hôi lấm tấm trên trán, Cát Ân bối rối nói nhanh một câu như vậy rồi chộp lấy một miếng thịt nửa sống nửa chín tương tự còn lại từ trong tay Hàn Thạc, chạy thẳng đến chỗ hai người Ba Khắc và Bối Lạp, rõ ràng là định nướng lại một lần nữa.
“Cát Ân sư phụ thật là một người khiêm tốn a, xem ra miếng thịt này có lẽ là do ngươi giải quyết đi!” Hàn Thạc cười ngây ngô, định nhét miếng thịt nướng cho Khắc Lạp Khắc.
Khắc Lạp Khắc vẻ mặt đáng thương cười khổ, sau đó như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội mở miệng nói:
“Ta quên mất một việc, xin phép một chút.”
Vừa nói xong, Khắc Lạp Khắc với Cát Ân giống nhau, nhanh chóng bỏ đi khỏi chỗ này, trong chớp mắt biến mất không thấy tung tích.
“Bố Lai Ân, ngươi bây giờ càng ngày càng hư đốn, khó trách mấy ngày nay bọn Cát Ân Ba Khắc luôn đau bụng, đều là ngươi giở trò quỷ a?”
Phạm Ny vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Hàn Thạc quở trách.
“Phạm Ny sư phụ giờ mới biết hả, Bố Lai Ân hiện tại thật không giống với trước kia, trở nên hư đốn hơn so với các đệ tử khác”.
Lỵ Toa cười khanh khách một tiếng, sau đó quái lạ nhìn Phạm Ny nói:
“Phải rồi, Phạm Ny sư phụ ngươi rõ ràng biết Bố Lai Ân cố ý trêu hai người bọn họ, tại sao không ngăn cản hắn?”
“Đó là vì ta thấy hai người Khắc Lạp Khắc và Cát Ân phiền phức quá, xúm xít quanh ta nói không dứt, ầm ĩ mãi không thôi, lại còn muốn dắt mũi ta, thật sự là quá nhàm chán. Bất quá Khắc Lạp Khắc này giúp chúng ta không ít, thật đúng là người tốt a!”
Phạm Ny xấu xa cười một tiếng, giải thích với Lỵ Toa.
Hàn Thạc nghe Phạm Ny nói đoạn đầu thì trong lòng thầm sảng khoái, nhưng khi Phạm Ny nói Khắc Lạp Khắc là người tốt thì trong lòng lại không khỏi có chút khó chịu.
“Thì ra là như vậy, ha ha, Phạm Ny sư phụ ta biết gần đây có một thủy đàm khá lớn, nước ở đó rất trong và sạch, chúng ta mấy ngày rồi không có tắm rửa, đêm nay chúng ta cùng tới đó bơi đi?”
“Lỵ Toa, ngươi trước kia không thích bơi lội, sao mấy ngày gần đây lại đột nhiên thích đi bơi chứ?”
“À…. Bởi vì bơi lội rèn luyện thân thể a!”
Lỵ Toa nghe Phạm Ny hỏi, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng, ngoái đầu liếc Hàn Thạc, vội trả lời.
Hàn Thạc vẻ mặt cổ quái, thầm nghĩ lần trước chính mình đã nói qua cho Lỵ Toa biện pháp làm đẹp bộ ngực, xem ra Lỵ Toa bề ngoài không có để ý, không ngờ đã âm thầm hành động, trong lòng bất giác buồn cười, đối với tâm tư của nữ nhân lại hiểu biết thêm một bước.
Nghịch Thương Thiên