Mấy ngày nay vào ban đêm, Hàn Thạc đều một mình hành động, nhờ vào cảm giác sắc bén nên giết được một số ma thú ở phụ cận. Một người một bộ xương phối hợp ăn ý nên mọi việc đều thuận lợi, tổng cộng thu hoạch được bốn tinh hạch ngũ cấp ma thú, kèm thêm da, lông, sừng với giá trị không nhỏ. Trong lúc bắt giết ma thú, Hàn Thạc chẳng những thử thi triển Ma công, còn nhiều lần luyện tập sử dụng khống chế Cốt Tiễn ma pháp, mỗi lần đều có thể kết hợp công kích xa gần cực kỳ hiệu quả. Các đệ tử lần đầu đối diện với ma thú đều bối rối khẩn trương, Hàn Thạc từ đầu đến cuối đều một bộ dạng tĩnh táo thậm chí là lãnh khốc. Ngay cả Hàn Thạc cũng không giải thích được tại sao lại có cảm giác thoải mái. Hắn thậm chí còn cảm thấy trong lúc săn giết ma thú, ở sâu trong lòng còn có cảm giác hưng phấn cùng chờ mong, giống như phi thường hưởng thụ.
- Ta quả nhiên không phải người tốt! - Hàn Thạc tự giễu, từ trong tay Tiểu Khô Lâu, tiếp nhận ma thú tinh hạch cùng da lông của Phong Nhận Ma Lang, vỗ vỗ cái đầu đen bóng của Tiểu Khô Lâu, mỉm cười nói:
- Đi thôi, chúng ta có thể trở về rồi.
Tiểu Khô Lâu trong tay nắm cốt đao, trong hốc mắt trống rỗng, không có một chút tình cảm ba động, đi theo sau lưng Hàn Thạc mau chóng theo đường cũ trở về. Trên đường, Hàn Thạc đọc ra một cái chú ngữ, đưa Tiểu khô Lâu về dị thời không. Mắt thấy sắp trở về khu lều vải, Hàn Thạc không khỏi đi chậm lại, thong thả ẩn vào bóng cây. Bây giờ đã là nửa đêm, người gác khu lều đã đổi thành Phạm Ny cùng Lỵ Toa, Ngải Mễ ba người. Lỵ Toa cùng Ngải Mễ bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, khẳng định là đang nhân cơ hội lười biếng, căn bản không có làm tròn trách nhiệm. May mà Phạm Ny hiểu trách nhiệm canh gác là vô cùng quan trọng, đôi mắt sáng không ngừng dò xét bốn phía, khi bước chân Hàn Thạc tới gần, đột nhiên ánh mắt nàng cảnh giác hướng đến chỗ hắn. Trong tay cầm ma pháp trượng, Phạm Ny cau mày, vẻ mặt cảnh giác, chậm rãi tiếp cận phương hướng của Hàn Thạc, nhẹ hô:
- Là ai?
- Phạm Ny sư phụ, là ta! - Từ trong bóng cây chậm rãi đi ra, Hàn Thạc hướng tới Phạm Ny nhẹ giọng nói.
- Ta biết ngay là ngươi, thấy trong lều của ngươi không có ai, vừa nãy ta còn đi tìm người, đêm khuya ngươi chạy đi đâu? - Phạm Ny hai mắt chăm chú nhìn Hàn Thạc, nghi hoặc hỏi.
- Không có gì, ta tìm một nơi yên tĩnh luyện tập ma pháp, lần trước ta hỏi người về Cốt Tiễn ma pháp, giờ tìm một chổ an tĩnh tu luyện, ta nghĩ chỉ có luyện tập nhiều, mới có thể cam đoan không có sai sót. - Hàn Thạc gãi gãi đầu, thành thật nói. - Sao? Ta đã bị bán cho Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, chẳng lẽ vì ta hiểu ma pháp, thì có thể bỏ được thân phận nô lệ cùng tạp dịch sao? - Hàn Thạc sửng sốt hỏi.
Gật đầu, Phạm Ny khẳng định:
- Chưa từng có một ma pháp sư nào là tạp dịch hay nô lệ, ma pháp sư tại cả Kỳ Áo đại lục luôn là nghề nghiệp cao quý. Cho dù vong linh hệ chúng ta đã sa sút, nhưng nếu ngươi có thể chứng minh ngươi sử dụng thông thạo vong linh ma pháp, địa vị lập tức sẽ thay đổi, sau này cũng không phải làm tạp dịch nữa.
- Như vậy thật tốt quá. Ta còn có rất nhiều vấn đề, hy vọng Phạm Ny lão sư giúp ta giải đáp, ta phải cố gắng mau chóng đề cao chính mình, trở thành một ma pháp sư đủ tư cách. - Hàn Thạc đột nhiên nhớ ra chính mình lúc trước xem qua một ít sách ma pháp, còn có rất nhiều vấn đề không rõ, không khỏi nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng.
- Không thành vấn đề, sau này ngươi có bất cứ vấn đề gì liên quan tới vong linh ma pháp, đều có thể hỏi ta, ta sẽ trợ giúp ngươi. Ách... mặc dù ngươi bây giờ có chút khác trước, nhưng ta khẳng định ngươi là một người có thiên phú học tập ma pháp, ta nhất định sẽ giúp ngươi thoát khỏi thân phận hiện giờ. - Phạm Ny mỉm cười nói.
Hàn Thạc ngây ngô cười, tựa hồ căn bản không có nghe ra Phạm Ny nói điều gì liên quan đến hắn, suy nghĩ một chút, bắt đầu thỉnh giáo Phạm Ny một ít kiến thức ma pháp.
Một lúc sau, Phạm Ny kinh hô một tiếng, kinh ngạc nhìn Hàn Thạc cảm khái:
- Trời ạ, Bố Lai Ân, ngươi dĩ nhiên hiểu nhiều kiến thức ma pháp như vậy, ngươi từ đâu mà biết? Vấn đề của ngươi so với một ma pháp học đồ một chút cũng không kém, thật khó tin!
- Tri thức ma pháp này đều là ta trong lúc trợ giúp Kiệt Khắc quét dọn Đồ Thư Quán đọc trong sách ma pháp, sau lần ta phát hiện mình có thể phóng ra Cốt Tiễn ma pháp liền bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân. - Hàn Thạc nói xạo mặt không đỏ tim không loạn, vẻ mặt còn tỏ ra có chút thẹn thùng nói với Phạm Ny.
- Bố Lai Ân, ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi thật là một thiên tài ma pháp!
Phạm Ny nghe Hàn Thạc giải thích một lần nữa thì kinh hô. Lúc này Hàn Thạc tai nghe tiếng bước chân "đạp đạp", Hàn Thạc sắc mặt nghiêm túc, vội vàng nói:
- Có âm thanh tới gần, nhưng âm thanh lần này không giống như là ma thú, mà là con người. - Hàn Thạc vừa nói vậy, Phạm Ny sắc mặt hơi đổi, bối rối kéo tay Hàn Thạc trực tiếp hướng lều vải chạy nhanh, vừa chạy vừa nói:
- Trong U Ám sâm lâm chủng tộc gì cũng có, không phải chủng tộc nào cũng hiền lành giống như loài người chúng ta, đôi khi vì một cái cao cấp ma thú tinh hạch mà nổi sát tâm, chúng ta tốt nhất là sớm phòng bị một chút.
Trong lúc bối rối, Phạm Ny cánh tay mềm mại nắm lấy cổ tay Hàn Thạc, Phạm Ny thật không có ý gì khác, nhưng Hàn Thạc trong lòng có quỷ, được nàng nắm tay, cảm giác năm ngón tay mượt mà, khiến cho Hàn Thạc có chút thần hồn điên đảo, đột nhiên nhớ lại cảm giác mất hồn trên chiến mã mấy hôm trước.
- Tất cả mọi người chú ý, Lỵ Toa, Ngải Mễ hai ngươi nhanh đánh thức mọi người chuẩn bị chiến đấu, có thể có nguy hiểm đến gần!
Phạm Ny vừa nói, hai người còn đang buồn ngủ liền kinh tỉnh, từ âm thanh kinh hoảng của Phạm Ny, hai người cũng nhận ra nguy hiểm đã tới, đều hướng đến lều vải hô to gọi nhỏ cảnh báo. Trong lúc nhất thời, mấy cái lều vải đều truyền tới tiếng hô to của Lỵ Toa hai người, đám học viên còn đang ngủ say, quần áo không chỉnh tề bộ dạng buồn ngủ từ trong lều vải lao ra, vội vàng chuẩn bị chiến đấu. Lúc này, Phạm Ny vô tình nhìn Hàn Thạc một cái, phát hiện Hàn Thạc đang cười tít mắt nhìn tay nàng, sắc mặt mang theo bộ dáng hưởng thụ. Trong lòng tức giận, tay bấm mạnh một cái, sau đó mới buông tay ra, tức giận nói:
- Bố Lai Ân đáng ghét, ta phát hiện ra ngươi giống Phí Kỳ rồi.
Hàn Thạc đau đớn hô một tiếng, xấu hổ cười khờ dại, trong lòng thầm đắc ý, nếu như nàng biết mình lần trước sờ mông nàng thì không biết sẽ như thế nào. Trong lúc các đệ tử đang bối rối, vài tiếng bước chân trầm trọng từ xa tới, rơi vào tai mọi người, Hàn Thạc bị Phạm Ny cấu một cái cũng tỉnh táo trở lại, vẻ háo sắc trong mắt đã mất vô ảnh vô tung, biến thành thâm thúy lạnh lùng nhìn quanh hết thẩy. Âm thanh "rập rập" trầm trọng cùng với tiếng "loạt xoạt" kì quái không ngừng đến gần, Cát Ân nhướng mày nghi hoặc nói:
- Tiếng bước chân trầm trọng như vậy, hẳn không phải là nhân loại, nhưng ma thú hai chân cũng rất ít gặp, rốt cuộc là cái gì đây?
Phạm Ny chau mày nghĩ, đôi mắt sáng ngời nói:
- Mọi người mau triệu hồi khô lâu chiến sĩ đứng phía trước, chúng ta hẳn là đụng tới Thực Nhân Ma trong U Ám sâm lâm rồi.
Thực Nhân Ma, ba chữ từ miệng Phạm Ny nói ra khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Một ít nữ đệ tử rùng mình một cái, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Cát Ân cũng hoảng sợ, vội vàng kêu gọi mọi người mau chóng tạo thành một vòng tròn phòng ngự, chính hắn cũng lấy ra một cây ma pháp trượng màu nâu, vẻ mặt thận trọng. Từng câu ma pháp chú ngữ không ngừng từ trong miệng đám đệ tử cùng sư phụ phát ra, trước mặt mọi người liền xuất hiện khô lâu chiến sĩ, thực thi quỷ, cương thi chiến sĩ, Phạm Ny cùng Cát Ân gọi ra hai Tăng ác chiến sĩ thật lớn. Tăng ác chiến sĩ trong hắc ám sinh vật đẳng cấp tương đối cao, tăng ác chiến sĩ này thể hình to lớn, cầm trong tay thiết bổng, người đầy thịt tràn đầy lực lượng, thân thể phòng ngự càng kiên cố, vong linh ma pháp sư thường dùng làm nhục thuẫn. Quả nhiên một lúc sau, theo tiếng "rập rập" trầm trọng, tám Thực Nhân Ma thân cao hai thước năm, da thịt màu xám, cầm lang nha bổng cùng trường mâu xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thực Nhân Ma đúng là loài sống thành đàn, mười mấy thực nhân ma coi như một bộ lạc, Thực Nhân Ma tính tình lười biếng, thích cướp đoạt, bọn chúng đều là cường đạo trời sanh. Bọn chúng thông thạo sử dụng lang nha bổng cùng trường mâu, cộng thêm thân thể cường tráng, cận thân công kích cường đại có lực sát thương rất lớn. Nhưng làm mọi người sợ hãi nhất không phải là sự cường tráng của Thực Nhân Ma, mà là thói quen của Thực Nhân Ma. Tên như ý nghĩa, Thực Nhân Ma sở dĩ gọi là thực nhân ma bởi vì nó ăn thịt người, trong lúc cướp đoạt với loài người, chẳng những cướp đi của cải mà còn coi họ là thực vật để ăn. Phòng ngự ở xung quanh đám người Hàn Thạc là khô lâu chiến sĩ, thực thi quỷ, cương thi chiến sĩ, tăng ác chiến sĩ tạo thành vòng tròn phòng ngự, bên trong có ma pháp sư công kích tầm xa đều ngưng trọng nhìn đám Thực Nhân Ma đang tiếp cận.
- Chuẩn bị chiến đấu! - Phạm Ny hô to một tiếng, ma pháp trượng trong tay cũng giơ lên.
Hắn đang hành động theo bản năng, hay nói đúng hơn ma công ở thời điểm này tăng trưởng không đồng đều về thể năng là tinh thần, nên "cơ thể" của Bố Lai Ân được ma công cải tạo đang điều khiển "tinh thần" của Hàn Thạc.
Ăn thịt người... "bị ăn thịt" đứng thứ tám trong bảng xếp hạng những thứ con người sợ hãi. Đứng thứ nhất là "nói chuyện trước đám đông" và thứ ba là "rắn cắn". Kể ra cũng chưa phải là đáng sợ lắm nhỉ: shiver:
Nghịch Thương Thiên