Không biết đã qua bao lâu Hàn Thạc mới mở được cặp mắt cay xè ra, cảm giác được cả người đau muốn chết, hơn nữa trong đầu lại càng đau hơn. Dường như là một cơn nhức đầu nghiêm trọng. Trong đầu tựa hồ tràn ngập đủ thứ loạn xạ.
Nhìn khắp chung quanh chỉ thấy đều là hôn ám, từng đống xương trắng hếu dày đặc trải lộn xộn tứ tán. Ở phía xa còn có một chút thứ chất gì đó đen đen dính dính, mùi thúi bốc lên khiến người ngửi chỉ muốn buồn nôn lập tức.
- Ài, thật sự là chết rồi. Đây khẳng định là địa ngục hoàng tuyền rồi!
Tâm trạng của Hàn Thạc nguội lạnh như tro tàn, cứ nghĩ ta trẻ vậy mà đã chết, thật sự là xui xẻo, cả cuộc đời trước coi như phế bỏ, chỉ mong mau chóng đầu thai làm người mới, mạng sống sau này sẽ không theo gót kiểu này nữa.
Trong lúc Hàn Thạc còn đang suy nghĩ những thứ này thì đột nhiên đầu chợt thấy đau đớn nghiêm trọng. Sau khi ôm đầu la hét một hồi thì cảm giác mình dường như biết rất nhiều thứ.
- Bố Lai Ân… Bố Lai Ân… Bố Lai Ân là ai?
Sau nửa giờ đồng hồ…
Hàn Thạc choáng váng đầu óc, nghĩ đến mấy chuyện mượn thể hoàn hồn trên truyền hình, sao lại phát sinh trên người mình. Hơn nữa hắn không ngờ lại hoàn hồn lên thân thể một người ngoại quốc. Chủng ma thuật gì đó của cái lão bệnh thần kinh Sở Thương Lan, có phải lầm lần rồi hay không?
Ánh mắt của Hàn Thạc đã từ từ thích ứng với bóng đen hôn ám. Hắn cử động tay chân, đưa cánh tay phải lên nhìn. Cổ tay đã không còn cái mụn ruồi đen, mà lại có một vết thẹo dài dài dữ tợn đáng sợ, như một con giun đang quằn quại giãy dụa trên cánh tay của hắn khiến Hàn Thạc vừa nhìn thấy liền có cảm giác sợ điếng người.
Thân thể này không phải là của hắn, Hàn Thạc sửng sốt, sau đó mới biết hắn thật sự đã mượn thể hoàn hồn rồi…
Bố Lai Ân mặc dầu đã chết, nhưng Hàn Thạc không biết vì sao, không ngờ lại biết quá khứ của gã này. Sau này Hàn Thạc mới biết hắn không những đã mượn thể hoàn hồn mà còn không phải là hoàn hồn tới Mỹ quốc, Anh quốc hay một quốc gia Tây phương nào đó.
Một thế giới xa lạ tên là Kỳ Ảo đại lục, một quốc gia xa lạ gọi là đế quốc Lan Tư Lạc Đặc – là một đại lục kỳ lạ bị một dị tộc dùng kiếm cùng ma pháp hoành hành.
Cha mẹ Bố Lai Ân mất sớm, lúc chết thì hắn chỉ mới mười tuổi, liền bị thúc bá của hắn bán làm nô bộc cho đám buôn trẻ em. Bọn buôn trẻ em làm nô lệ này liền bán lại Bố Lai Ân cho ma vũ học viên Ba Bỉ Luân, từ đó về sau cuộc đời Bố Lai Ân trở nên đen tối. Sáu năm nay, công việc của hắn chính là giúp đỡ các học sinh của Vong Linh hệ, đem các đầu lâu, xương cốt, cương thi các thứ phế phẩm sau khi thử nghiệm thất bại, chuyển vào bên trong khu mộ phần này. Ngoại trừ công việc chủ yếu này, một mớ các việc lặt vặt linh tinh như bưng trà, đổ nước, quét đất, diệt trùng, cũng đều do hắn phụ trách.
Còn nữa, học sinh Vong Linh hệ còn bắt hắn để thử năng lực tác chiến với khô lâu hay thực thi quỷ, hay là thử nghiệm một số vong linh pháp thuật lên người hắn.
Bố Lai Ân nhu nhược nhát gan, trải qua thời gian sáu năm này, sinh hoạt sống không bằng chết, cả người đều đầy vết thương, ăn toàn thứ bánh mì khó nuốt, làm toàn những việc chẳng ra sao. Đám học sinh Vong Linh hệ tỉ thí ma pháp với các hệ khác bị thua, liền đem Bố Lai Ân ra để luyện tập.
Một thiếu niên mười sáu tuổi bị hành hạ trong sáu năm, chuyện này đối với một đứa trẻ có phải là một đối đãi tàn khốc hay không?
Có rất nhiều lần Bố Lai Ân nghĩ tới chuyện tự sát kết liễu sinh mạng, nhưng hắn nhu nhược, ngay cả dũng khí để tự sát cũng không có, nên cứ phải ráng chống thế này, lẳng lặng chấp chận thống khổ trong suốt sáu năm trời.
Cuối cùng thì hôm trước, bị tiểu ma nữ Lỵ Toa của Vong Linh hệ, triệu hoán một linh hồn xâm nhập cấp “Oán Linh” mới chết. Lúc lâm tử, Bố Lai Ân không hề có chút thống khổ, chỉ có một tâm trạng vui sướng vì được giải thoát.
Bố Lai Ân đã phải chuyển đám thi thể cùng đầu lâu xương cốt bị bể nát hết sáu năm, đến cuối cùng lại bị một tên tạp dịch khác quẳng tới đây như đám phế phẩm tại cái nơi mộ phần mà hắn thường hay quăng phế vật này.
Hàn Thạc vốn tự cho cả cuộc đời của mình đủ đen tối, nhưng so với Bố Lai Ân thì Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy mũi hơi cay xè. Đây là lần đầu hắn mới nhận ra những năm qua đã rất là hạnh phúc.
Hiểu rõ được quá khứ của Bố Lai Ân, mũi của Hàn Thạc như cay lên, thanh âm khẽ nghẹn ngào, thấp giọng ta thán:
- Thế giới này, sao lại có người ngu ngốc như ngươi, một thiếu niên nhu nhược như vậy! Bố Lai Ân, ta chiếm hữu thân thể của ngươi, ta nên vì ngươi làm chút chuyện gì chứ hả?
Đột nhiên Hàn Thạc cảm ứng được một tia như dịch thể đang di chuyển nhè nhẹ ở trong thân thể mình. Lúc này, đầu hắn chợt đau điếng, một đoạn ký ức đột ngột xuất hiện. Tia dịch thể này từ từ vận chuyển quanh người hắn. Mà ngay lúc này, Hàn Thạc trở nên khá trì trệ, khi đầu bị đau đớn liền biết thêm được một số chuyện, mà không biết cách nào lại đến từ lão già điên Sở Thương Lan.
Tu ma có chín cảnh giới, phân biệt ra làm Cố Thể, Thác Mạch, Tố Hồn, Chân Ma, Thị Huyết, Phân Ma, Túng Dục, Cửu Biến, Thiên Ma. Ma giả giết người tùy theo sở thích bản thân, có thể muốn làm gì thì làm, không để ý tới bất kỳ đạo đức luật pháp nào, chỉ truy cầu thực lực tuyệt đối.
Một khi thành ma, có thể có được tuyệt thế thần thông di sơn đảo hải, thông thiên triệt địa.
Không biết ngồi mất bao lâu, Hàn Thạc mới biết được bao nhiêu chuyện mà từ trước tới giờ chưa hề tưởng tượng ra nổi. Hơn nữa Hàn Thạc có thể khẳng định, chủng ma thuật cuối cùng của Sở Thương Lan, khẳng định đã xảy ra vấn đề. Linh hồn của bản thân lão đã mất đi, nhưng ký ức của tất cả ma công gì đó mà lão ta tu luyện đều lưu lại toàn bộ cho mình.
Cái tia đang chuyển động trong cơ thể hắn hẳn nhiên là ma nguyên cơ sở trọng yếu nhất của tu ma giả, là căn bản của hết thảy việc tu luyện ma công. Theo ký ức có được từ Sở Thương Lan, tu ma giả muốn ngưng tụ thành ma nguyên, ít nhất cần ba, năm năm thời gian mới có thể làm được, nhưng Hàn Thạc những chuyện trước đó chẳng biết tí gì, thứ gì cũng không biết làm, nhưng trong cơ thể lại thật sự tồn tại một tia ma nguyên như vậy. Mặc dù yếu nhược đến tội nghiệp, nhưng Hàn Thạc biết đích xác thứ đó là ma nguyên.
Hàn Thạc nghĩ thầm, cái lão già bệnh thần kinh Sở Thương Lan mặc dù dự tính tìm hắn làm quỷ chết thế, nhưng không ngờ, cuối cùng lại khiến hắn bị tống đến một cái thời không xa lạ thế này. Đủ thứ công pháp tu ma lộn xộn trong đầu của hắn, khẳng định là từ Sở Thương Lan trước khi chết lưu lại.
Đối với cái thế giới xa lạ này, mặc dù Hàn Thạc thông qua tên Bố Lai Ân tội nghiệp mà hiểu được một chút, nhưng Bố Lai Ân chỉ là một tên tạp dịch nhu nhược tại ma vũ học viên Ba Bỉ Luân, hiểu biết của gã cũng rất giới hạn. Vì cuộc sống sau này, Hàn Thạc bắt đầu yên lặng, miên man suy ngẫm.
Bố Lai Ân chết đi, Hàn Thạc chiếm cứ thân thể của hắn. Hiện giờ Hàn Thạc chính là Bố Lai Ân, mà Bố Lai Ân thì lại bị bán cho ma vũ học viên. Đây là một dấu ấn thân phận vĩnh viễn. Ở cái thế giới xa lạ này, trừng phạt đối với kẻ nô bộc rất tàn nhẫn và khủng bố. Bởi thế Hàn Thạc không thể bỏ chạy, cũng không nhất định sẽ thoát được. Hơn nữa Hàn Thạc không có tiền – ngay cả một cắc bạc cũng không có.
Cẩn thận cân nhắc rất lâu, cuối cùng Hàn Thạc quyết định trở về ma vũ học viên Ba Bỉ Luân, chỉ có tại nơi đó, hắn mới có thể thay đổi thân phận nô bộc của chính mình, ngoài ra cũng có thể vì tên Bố Lai Ân đáng thương đã chết kia mà làm một chút chuyện.
Cả người Hàn Thạc đau muốn chết (Bố Lai Ân khi chưa chết, trên người có rất nhiều vết thương cũ). Vừa chuẩn bị đứng lên, liền cảm giác được cả người đau điếng, nhịn không được hét lên một tiếng “ai da” thật lớn, rồi lại đặt mông ngồi xuống.
Đối với việc Sở Thương Lan cưỡng ép bắt hắn đi, Hàn Thạc không có một chút hảo cảm nào. Thế giới sinh hoạt của Sở Thương Lan, Hàn Thạc cũng rất xa lạ, chẳng biết tí gì. Nhưng bất quá từ trong ký ức lưu lại của Sở Thương Lan, Hàn Thạc biết tu luyện ma công ngay từ đầu cần có thân thể khang kiện khoẻ mạnh, luyện đến về sau thì càng có thể phi thiên độn địa, bài sơn đảo hải, không gì không làm được.
Mặc dù Hàn Thạc cảm giác được Sở Thương Lan có chút điên điên cuồng cuồng, nhưng rõ ràng là hắn có thể đem theo Hàn Thạc, trưc tiếp bay đến mặt trăng, lại khiến Hàn Thạc ngấm ngầm có chút tin tưởng về tính chân thật của những thứ được miêu tả lại trong ma công liên quan đến phi thiên độn địa.
Trong cơ thể của Hàn Thạc có một tia ma nguyên yếu nhược. Hắn liền nảy sinh ý nghĩ vì gia tăng thêm chút cơ hội sinh tồn, hãy tạm thời thử một lần. Hàn Thạc bắt đầu nhớ lại những khẩu quyết khó hiểu lắt léo trong công pháp tu ma, án chiếu theo pháp quyết của tầng thứ nhất “Cố Thể”, bắt đầu liều mạng tập trung lực lượng tinh thần hòng khống chế tia ma nguyên yếu nhược kia.
Hàn Thạc tập trung tinh thần, dựa theo “Cố Thể” pháp quyết, bắt đầu khống chế tia ma nguyên yếu nhược kia. Kết quả phát hiện nó quả nhiên như lời của Sở Thương Lan -- trong lòng nghĩ đến chỗ nào, ma nguyên liền chạy đến chỗ đó.
Trong lòng vui vẻ, Hàn Thạc thầm nghĩ: “Sở Thương Lan mặc dù xem ra có phần điên điên cuồng cuồng, nhưng không ngờ công pháp tu ma lưu lại, lại thật sự có điểm tác dụng.” Nghĩ đến đây, hắn lại bắt đầu nín thở, ngưng thần, bắt đầu vận chuyển tia ma nguyên yếu nhược kia trong cơ thể.
Đợi đến khi bụng của Hàn Thạc kêu “ột ột” hắn mới tỉnh lại, cũng không biết là đã tu luyện bao lâu rồi. Hàn Thạc cảm giác được đau đớn trên người đã giảm đi nhiều, thân thể cũng có một chút khí lực. Vừa tu luyện một chút xíu, mà lại có hiệu quả cỡ này. Tên bệnh thần kinh Sở Thương Lan kia không biết đã tu luyện bao lâu, khó trách ngay cả mặt trăng cũng dám đi tới. Hàn Thạc có thể tưởng tượng được khi lão chưa chết thì rốt cuộc mạnh mẽ cường bạo tới cỡ nào.
Vừa ngưng tu luyện, Hàn Thạc liền nhận ra một điểm quái dị - tia ma nguyên kia, sau khi Hàn Thạc ngưng tu luyện, nó lại không vận chuyển giống theo quy luật án chiếu theo pháp quyết “Cố Thể” ghi chép lại, mà trong da thịt, xương cốt, hai chân, hai tay, xương đầu toàn thân Hàn Thạc, bất kỳ chỗ nào cũng chạy tới.
Cảnh giới tầng một “Cố Thể” đúng là một thứ phương pháp cấu tạo rèn luyện thân thể, đúng là quá trình để làm cho da thịt, xương cốt trở nên cứng cáp mạnh mẽ hơn. Cảnh giới thứ nhất “Cố Thể” này, ngoại trừ dần dần khổ công tu luyện ma nguyên, để người mới nhập môn tu ma trở nên mạnh mẽ, còn lợi dụng các phương pháp không ngừng đả kích nhục thể, khiến nhục thể không ngừng bị thương tổn. Sau khi ma nguyên được rèn luyện, nội ngoại mới có thể bắt đầu tu luyện càng nhanh hơn.
- Công pháp tu ma này, quả thật là tự ngược đãi bản thân a! Nhưng Bố Lai Ân vẫn luôn làm mấy cái chuyện này, nói không chừng khi trở về ma vũ học viên, ta có thể luyện càng nhanh hơn. Nhìn mấy cái thứ Bố Lai Ân làm, không phải cả một điểm lợi ích cũng không có a!
Hàn Thạc cảm khái, định trước tiên sẽ rời nơi này. Vừa nghĩ đến chuyện này, Hàn Thạc đột nhiên cảm giác được mình cứ ở lại trong mộ phần này thì thật là rất ngu xuẩn. Chung quanh toàn là mùi khó ngửi, khiến hắn cũng chịu không được.
Ánh sáng le lói, hôn ám chiếu trên đỉnh đầu. Căn cứ theo ký ức của Bố Lai Ân, Hàn Thạc biết được phía trên có một cái động lớn để liệng xương cốt, đầu lâu bể nát. Vừa đứng lên liền cảm thấy cả người đau nhức, vết thương trên người lớp lớp, hành hạ của sáu năm đã sớm khiến thân thể của Bố Lai Ân trở nên vô cùng hư nhược. Ăn thì toàn là thực phẩm loại tồi, đương nhiên chỉ có thể làm một túi da bọc xương, người cũng chỉ cao có một mét sáu mấy.
Hàn Thạc kéo lê cái thân thể của hắn, tiến lên đám rêu xanh, nỗ lực bò lên trên. Bò được một hồi, ngã năm sáu lần, Hàn Thạc rốt cuộc mới bò ra khỏi mộ phần. Nhìn ánh trăng trên trời rọi xuống mặt đất, ánh bạc rải khắp bãi tha ma, tự đáy lòng Hàn Thạc lại nảy sinh niềm vui của người được tái sinh.
Cảm giác được ma nguyên trong người vẫn còn đang vận hành, trong lòng Hàn Thạc tự an ủi lấy mình. Lần này hắn gặp đại nạn không chết, khẳng định sẽ có hồng phúc về sau. Lần này hắn ra được khỏi đây là nhờ vào một điểm – bí cấp tu luyện ma công do Sở Thương Lan lưu lại cho hắn, thực hiện những tham vọng mà từ trước tới giờ hắn chưa hề dám tưởng tượng tới.
Nhưng Hàn Thạc lại không biết, một tia ma nguyên do Sở Thương Lan lưu lại trong cơ thể hắn, không những trợ giúp hắn “Cố Thể” mà cũng là một mầm mống. Mầm mống này vừa cải biến thân thể của hắn, vừa thay đổi rất nhiều cách suy nghĩ của hắn. Đầu óc hắn trước đây tràn đầy tư tưởng tà ác, nhưng chưa hề dám áp dụng. Nhưng cái mầm mống tà ác này, lại khiến hắn cho dù muốn khống chế bản thân, cũng chưa chắc khống chế được.
Nghịch Thương Thiên