Sắc mặt Thánh Diệu nhất thời trở nên phiền muộn. Không nghĩ tới bản thân tỏ ra hư tình giả ý, vậy mà đã bị nàng phát hiện ra từ sớm, nhưng lại lừa gạt mình mấy nă mnay. Cho tới bây giờ, nàng đã không còn muốn tiếp tục lá mặt lá trái với mình nữa sao?
Trong lòng phát hỏa thì phát hỏa, nhưng trong nhất thời Thánh Diệu thực sự cũng không còn biện pháp nào đối với nàng. Giết, không cam lòng. Không giết, vậy làm sao để cho nàng khuất phục? Trong lòng quả nhiên là cực kỳ phiền muộn. Sau khi nhìn thấy bộ dạng bị tra tấn của Tài Quyết Vương mà vẫn điềm đạm đáng yêu, liền khiến cho tronglòng Thánh Diệu Vương tà hỏa bùng phát, chẳng qua hắn vẫn còn tỉnh táo mà hiểurằng, tuyệt đối không thể động vào nàng. Bằng không, lấy sự hiểu biết của hắn về tínhcách của Tài Quyết Vương, sợ rằng nàng sẽ thực sự tự bạo tại chỗ mà chết.
Ghé mắt nhìn qua, nhìn thấy Lưu Nguyệt dung mạo bất phàm đứng ở một bên đang liếc mắt đưa tình với mình. Tâm cầm thú đột nhiên bộc phát, nhanh chóng túm lấy Vương, cuồng bạo xé rách toàn bộ quần áo trên người nàng. Ở ngay trước mặt Tài Quyết Vương, lăng không hung hăng đem nàng đặt ở dưới thân, vừa cuồng tiếu mặc sức chà đạp, vừa lộ ra nguyên hình trước mặt Tài Quyết Vương lên tiếng khiêu khích:
- Tài Quyết, Lưu Nguyệt Vương Khả là tỷ muội cùng bằng hữu tốt nhất của ngươi, chắc ngươi cũng không ngờ được rằng, nàng đã sớm là người của bản vương. Ngươi nhìn nàng đi, thỏa mãn ra sao, vui sướng ra sao? Lưu Nguyệt nô, còn không mau nói cho hảo tỷ tỷ của ngươi biết, ngươi sung sướng ra sao?
Lưu Nguyệt Vương đang lúc hoan ái, thân thể mềm mại dán sát vào người Thánh Diệu Vương, sắc mặt ửng hồng khẽ rên rỉ, bộ dáng vô cùng sung sướng thỏa mãn:
- Thánh Diệu chủ ta, Lưu Nguyệt nô thật vui vẻ, thật hạnh phúc, đời này kiếp này, vĩnh viễn...
Tài Quyết Vương đã không nghe tiếp được nữa, đôi mắt kiên định của nàng lộ ra sự bi thiết nồng đậm. Hàm răng cũng đã nghiến chặt tới mức chảy máu. Đồng thời đối với uy lực của ma công tà thuật mà Thánh Diệu Vương tu tập trong lòng cũng cảm thấy kiêng kỵ mà vô cùng kinh hãi. Vương, cũng đã từng kiêu ngạo giống như nàng, cũng là một nữ tử có sự tự tôn cường đại, nhưng giờ khắc này lại hoàn toàn mất đi phương hướng thần phục dưới tà thuật của Thánh Diệu Vương.
Nàng không hề kêu la, cũng không hề tức giận mắng chửi. Bởi vì như vậy cũng không hề mang tới chút tác dụng tích cực nào. Hơn nữa sẽ chỉ làm cho Thánh Diệu Vương càng thêm càn rỡ đắc ý.
- Tài Quyết, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến hay không? Không phải là ngươi tự xưng có được một trái tim vô cùng kiên định với tín ngưỡng Quang Minh sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng bản vương một lần, bản vương liền đồng ý bỏ qua cho hảo tỷ muội Lưu Nguyệt của ngươi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thánh Diệu Vương càn rỡ cười rộ lên.
...
Cùng thời gian đó.
Một trận chiến đấu mạnh mẽ tấn công Thiên Không thành của Lôi Động đã sắp tiến tới màn kết. Thiên Không thành bị hủy đi hộ thuẫn cùng phi chu, giờ giống như một thiếu nữ lõa thể hiện ra trước mặt đám cường đạo. Chiến đấu thảm thiết đang diễn ra kịch liệt. Giờ khắc này, một tòa Thiên Không thành chẳng biết bao nhiêu lâu chưa từng bị chiến tranh lan đến, giờ cũng đã rơi vào trong một trường hạo kiếp.
Vô số trùng, Thổ Cự Nhân, quỷ binh quỷ tướng, cuồng bạo tàn sát bừa bãi trong Thiên Không thành. Tuy nói phương tiện phòng ngự nội bộ của Thiên Không thành vẫn cường đại như trước, có thể trung hoa đi không ít tình thế bất lợi, nhưng sự chênh lệch giữa đôi bên thực sự là quá lớn, quá lớn.
- Ầm!
Một đạo quang trụ hỏa diễm đỏ rực rỡ, hung hăng đánh lên màn phòng hộ của Thần điện Thiên Không thành, bạo tạc mãnh liệt cùng với hỏa diễm bùng phát, hoàn toàn phá hủy đi hộ thuẫn cùng với kiến trúc bên trong.
Lôi Long cầm trong tay Xích Diễm Long Pháo, lăng không mà đứng, lạnh lùng nói:
- Người đầu hàng miễn chết, kẻ chống đối giết không tha.
Lôi Long chính là cường giả Hóa Thần kỳ, một thân tu vi vô cùng tinh thâm, nhất là cường độ thần niệm của hắn đã không hề kém hơn bất kỳ một cường giả Hóa Thần trung giai nào. Phối hợp với lợi khí công thành Xích Diễm Long Pháo uy lực cực kỳ cường hãn, cùng với uy áp cường thế mà bá đạo, nhất thời khiến cho đám thủ quân đang đau khổ chống đỡ, sĩ khí tựa như rơi xuống đáy vực.
Trong Thiên Không thành, bộ phận hình thành nên thủ quân được chia là nhân loại cùng Dực Nhân tộc. Nhưng mà tuy Thiên Không thành lấy danh là thuộc Dực Nhân tộc, nhưng vừa vặn ngược lại nhân loại thủ quân chiếm tuyệt đại đa số.
Cũng không kỳ quái, bởi vì nhân khẩu Dực Nhân tộc thực sự quá mức thưa thớt. Bên trong toàn bộ Quang Minh Vực, số lượng dực nhân cũng chỉ tầm trăm vạn mà thôi, phân biệt nằm ở dưới trước của các vị Vương. Trong đó Huy Diệu Song Vương là mạnh mẽ nhất, thống lĩnh tộc nhân cũng nhiều nhất. Mà Thần Hi Vương thì tương đối kém thế,số lượng Dực Nhân tộc nhân chẳng qua cũng chỉ hơn hai vạn, trong đó đại đa số lại trú đóng ở trong Thần Hi chủ thành.
Bởi vậy, ở trong Thiên Không thành này, Dực Nhân tộc do Hi Lỗ Tư dẫn đầu cũng chỉ là năm trăm người mà thôi. Đây là do hưởng được chỗ tốt vì Hi Lỗ Tư chính là đệ đệ của Thần Hi Vương. Nhưng ở trong tòa pháo đài có thể huyền phù nhưng không thể phi hành này lại có được hơn mười vạn nhân khẩu.
Tuy nói trong hơn mười vạn nhân khẩu, tuyệt đại đa số chính là nhận viên hậu cần, còn quân đội tinh nhuệ nhân loại có được thực lực không tầm thường thì số lượng vẫn chỉ đạt được hơn ba vạn.
Lấy nhân khẩu của tộc đàn thiểu số đến thống thị một tộc đàn lớn, ngoại trừ thực lực vô cùng cường hãn xuất sắc, làm sao để cam đoan được thủ hạ trung thành cùng hung hãn không sợ chết lại càng quan trọng. Mà Dực Nhân tộc, trên phương diện duy trì sự trung thành của nhân loại, lại lựa chọn phương pháp tín ngưỡng tẩy não. Có thể nói, bất kỳ một người nào có được tư cách tuyển chọn tiến vào Thiên Không thành cùng sinh sống với Dực Nhân tộc, đều có được một trái tim kiên định mà cuồng nhiệt tín ngưỡng, vì "Thần Hi thần" vĩ đại, có thể dốc hết sinh mệnh, thậm chí là linh hồn mà không hề do dự. Mà những người được tuyển chọn cũng cho rằng được tiến vào ở trong Thiên Không thành, chính là vinh quang lớn nhất suốt đời cùng với sự khẳng định về tín ngưỡng của bản thân mình.
Với Lôi Động mà nói, những người này mới chính là đáng sợ nhất. Nhất là khi đám người này tuy thực lực thấp nhưng tín niệm kiên định này ào ào hung hãn không sợ chết hô lên khẩu hiệu liều mạng cùng với "kẻ xâm lược", khiến cho kẻ quen với sinh tử như Lôi Động cũng đều có chút biến sắc.
So sánh với bọn họ, đám dực nhân cao cao tại thượng thì sợ chết hơn rất nhiều. Bọn chúng tự nhận mình là chủng tộc cao đẳng, thuần phục Thần Hi Vương cũng bởi vì phải dựa vào một cường giả. Từ trong xương cốt, cũng không cho rằng Thần Hi Vương là thần linh vĩ đại giống như đám ngu dân kia.
Bọn chúng theo đuổi cuộc sống cao cao tại thượng, không một ngày nào là không hưởng thụ sinh hoạt xa xỉ không gì sánh được. Phần dũng khí ngoan cường bên trong huyết mạch chúng đã bị mất đi, ăn mòn dần dần tinh thần hung hãn không sợ chết cùng với dũng khí của chúng.