Đại Ma Đầu

Chương 897: Trùng Vương Não Hạch


An Đức Lỗ một thân áo giáp trắng muốt con mắt sáng ngời, nhưng lại do dự truyền âm nói:

- Sao lại thế được? Đây là do ngươi vất vả mạo hiểm buôn bán mới có được mà.

- An Đức Lỗ, nói gì vậy? Tuy rằng chúng ta chỉ mới quen biết vài năm, nhưng chúng ta rất hợp duyên, giống như là bằng hữu hơn ngàn năm vậy.

Dực Không có chút bất mãn truyền âm nói:

- Ngươi yên tâm, những thứ này chẳng qua chỉ là lễ vật ta tặng bằng hữu, cũng không phải hối lộ, Dực Không ta chưa bao giờ nhờ ngươi làm việc gì, ngươi còn nói như vậy, về sau chúng ta không còn là bằng hữu nữa.

- Tốt tốt, xem như ta sai rồi.

An Đức Lỗ truyền âm nói xin lỗi, đừng đứng trong phạm vi họng pháo nữa, nhanh đến cứ điểm đi. Nói xong, lại liếc qua mấy nhân loại mặc phục sức của Đấu Sư hoặc pháp sư cách sau lưng Dực Không, hơi kỳ quái truyền âm hỏi:

- Dực Không, trước kia ta nhớ ngươi không mang theo tôi tớ mà? Mấy tên nhân loại này, khí cơ tựa hồ cũng không tệ lắm, bộ dáng cũng có chút thực lực.

- Không có cách nào, lần này đến một chỗ quá mức nguy hiểm.

Dực Không suất lĩnh một tiểu đội đằng sau, không nhanh không chậm đi đến cứ điểm, vừa đi vừa truyền âm nói:

- Đành phải chiêu một một đám tôi tớ ở thế giới loài người làm bia đỡ đạn, hơn ba mươi người giờ chỉ còn lại mấy người như vậy thôi, thật là đáng tiếc.


Bọn chúng vẫn không thể bay được. Mặc dù trận pháp cấm không cũng không mở ra, nhưng dựa theo quy củ, cho dù không mở trận pháp thì cũng không thể phi hành được.

An Đức Lỗ cười cười, lơ đễnh truyền âm nói:

- Chỉ là nhân loại pháo hôi đẳng cấp thấp thôi, chết một ít thì có gì đáng tiếc chứ? Dù sao thì sức sinh sản của nhân loại cũng nhanh như côn trùng vậy, cho dù chết sạch một nửa, cũng có thể rất nhanh phủ đầy cả đại lục như cũ.

Dực Không cảm thấy thở dài, tên này chỉ là một Dực Thần tộc nhân bình thường, nhưng lại có tư thái miệt thị, coi thường nhân loại, cho rằng mình là Thần Tộc cao cao tại thường, mà nhân loại chẳng qua chỉ là chủng tộc cấp thấp thôi. Thật tình không biết, thế giới nhân loại ở các châu giờ đã cường đại đến mức nào rồi. Cả thế giới nhân loại ở các châu nêu liên hợp lại, thực lực tổng hợp đã hơn xa Tứ đại cường tộc thành danh lâu năm rồi.

Đáng thương Dực Thần Tộc này vẫn còn đắm chìm trong vinh quang quá khứ, tự cho mình là chủng tộc cao đẳng, đối với tất cả biến hóa mãnh liệt bên ngoài đều coi như không thấy. Bất quá, cái này cũng do các loại sách lược chính trị của Dực Thần Tộc, bế quan toả cảng, giáo dục ngu dân. Coi như người cấp bậc như An Đức Lỗ thì cũng rất ít nhận được tin tức từ ngoại giới.

Quyền lực, Dực Thần Vương khống chế tuyệt đối tám khối toái phiến đại lục.

Tỷ như Thần Hi Vương, trên Thần Hi Đại Lục này, hắn chính là tồn tại như thần vậy. Ý chỉ của hắn chỉ là thần chỉ, bất luận kẻ nào không được cải lời.

Dực Không bên ngoài kiến thức rộng rãi, trải qua rất nhiều trắc trở và thống khổ, lại được Lôi Động hun đúc biết rất rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Dực Thần Tộc cũng sẽ đi về hướng diệt vong. Lúc này một phần tín ngưỡng ở sâu trong nội tâm Dực Không trở nên đặc biệt rõ ràng, kiên định, ánh mắt nhìn như nhu hòa lại cất chứa hào quang sắc bén

- Liền để cho Dực Không ta đảm đương vai trò tội nhân đi, triệt để, nguyên vẹn tàn phá thế giới này thành từng mãnh nhỏ. Lôi Động nói rất đúng, phá rồi lại lập, mới thật sự là còn đường cứu vớt Dực Thần Tộc.

Không được một lát, Dực Không liền suất lĩnh "Tiểu đội" đi đến cứ điểm. Hắn liền hành một lễ tiết phi thường tiêu chuẩn của Dược Thần Tộc với An Đức Lỗ, nhiệt tình ôm hắn một cái:

- Bằng hữu của ta, ngươi không biết ta lần này đã trải qua bao nhiêu chuyện nguy hiểm thú vị, mang về bao nhiêu đồ vật thú vị đâu.


- Bất quá, tất cả đều đáng giá, không phải sao?

An Đức Lỗ cũng vội hồi âm, ha ha cười:

- Nhanh nói với ta đoạn đường này ngươi đã xảy ra chuyện gì đi?

An Đức Lỗ thân thiết nói, hắn cũng rất thích Dực Không, hắn kiến thức rộng rãi, một đôi cánh cơ hồ bay khắp toàn bộ vực châu, có thể nói ra rất nhiều chuyện lý thú mà mọi người chưa từng nghe qua lần nào. Hơn nữa, mỗi lần hắn trở về, đều sẽ mang theo một đống lễ vật lớn, là một tên rất được mọi người hoan nghênh, mặc dù mới nhận thức trong mấy năm ngắn ngủi nhưng An Đức Lỗ lại cảm thấy như đã quen hắn cả nửa đời vậy.

- Chuyện thú vị là được.

Dực Không cười cười vô hại, nhìn lướt qua Quang Minh pháo trên tường thành, thần thần bí bí thấp giọng nói:

- Ta muốn... lật đổ sự thống trị của Thần Hi Vương, thật có lỗi, An Đức Lỗ, thật có lỗi, bằng hữu của ta.

- Cái gì?

An Đức Lỗ nhất thời căn bản phản ứng không kịp, chỉ là trên mặt lô ra biểu lộ vô cùng chân động, không đợi hắn có phản ứng tiếp theo thì một thành chủy thủ u ám đã cắm vào trong ngực hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Âm Sát Lực cuồng bạo lập tức lan khắp toàn thân hắn, khi hắn vô thức vận khởi Quang Minh chi lực thì chuôi chủy này lại ầm ầm nổ tung. An Đức Lỗ có tu vị Nguyên Anh sơ giai lập tức nổ tung từ lồng ngực, thân thể bắt đầu bị nổ tung từ trong ra ngoài, bị Âm Sát Lực nổ thành từng mảnh nhỏ.

Máu tươi văng đầy đôi cánh trắng tinh của Dực Không, nhưng sắc mặt hắn lại trở nên đặc biệt kiên định.

Toàn bộ cứ điểm chỉ có x tên Dực thần nhân Nguyên Anh kỳ, x tên Kim Đan kỳ. Mà phiên trực này ngoại trừ An Đức Lỗ ra còn có hơn mười tên Kim Đan kỳ. Nhưng những người này cũng không đáng sợ, tương đối khó giải quyết chỉ là đại đội kỵ sĩ kia thôi.

Nhưng tiểu đội mà Dực Không mang đến cũng không phải ăn chay, nhân số tuy ít, nhưng lại dị thường cường đại. Chỉ có mấy người, nhưng lại bao gôm Lôi Động đã đạt đến Nguyên Anh cao giai, Đông Phương Phức Nguyên Anh cao giai đỉnh phong, Ách Nữ Mạc Sầu Nguyên Anh x giai, Bạch Cốt lão ma Nguyên Anh x giai, Âm Dương lão quái Nguyên Anh x giai, Mị Cơ Nguyên Anh x giai. Từng người đều có thực lực phi thường cường đại, đương nhiên, lần này đến đây, cũng không phải chỉ có thể. Trong mười năm này, Lôi Động ngoại trừ mở Động thiên phúc địa ra một lần, còn làm thêm rất nhiều chuyện.

Chuyện đầu tiên chính là dựa theo ước định, thả Bạch Cốt lão ma ra, lại giúp hắn tìm một người trẻ tuổi tư chất xuất chúng để đoạt xá. Đối với Bạch Cốt lão ma này, thực tế Lôi Động cũng rất thưởng thức. Nguyên Anh của Bạch Cốt lão ma vừa ra, rõ ràng phát hiện còn chưa tới năm mà Lôi Động đã là tồn tại Nguyên Anh cao giai, vậy nên lão ma lập tức mắt choáng váng. Vốn cho là Lôi Động có thể tu thành Nguyên Anh trong những năm phong ấn hắn đã là cực kỳ ngưu bức, đủ để hắn đánh cược một lần rồi. Nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới, tiềm lực của Lôi Động lại hơn xa tưởng tượng của hắn. Sau khi Lôi Động tùy tùy tiện tiện bày ra Huyền Xà và khôi lỗi Hóa Thần cấp, lại thêm cam đoan hắn có thể đột phá Nguyên Anh kỳ trong một thời gian ngắn thì Bạch Cốt lão ma liền không chút do dự đáp ứng thuần phục Lôi Động.