Đại Ma Đầu

Chương 831: Giai nhân tương trợ


Lúc đó, ở bên trong cái sân nhỏ trước của phòng của Công Tôn Động cũng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu của nữ tử cực kỳ bi phẫn.

- Họ Công Tôn kia, hôm nay nếu như ngươi không nói rõ ràng rạch mạch chuyện này cho bổn tiểu thư. Bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không cho ngươi nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nói cho ta biết ngươi có quan hệ thế nào với nữ nhân kia?

Sau khi Lý Sở Sở hô lên một tiếng như vậy, cũng nhanh chóng nháy mắt một cái về phía Lôi Động, mà cùng lúc đó bàn tay của nàng vừa động, liền nắm lấy một viên Dương Sát Thiên Lôi. Có lẽ ở phụ cận Vạn Khôi Môn này, dường như tài nguyên dương sát phong phú, đám tu sĩ trúc cơ kỳ có tiền phần lớn sẽ mang theo mấy viên bên người để phòng thân.

Lôi Động cũng không có lên tiếng, hắn vốn cũng là một người có tâm tư thông tuệ, sau một hồi ngạc nhiên khi nghe Lý Sở Sở nói như vậy thì trong nháy mắt cũng đã minh bạch dụng ý của nàng. Khẽ thở dài một tiếng, bởi vì tính mạng quan trọng nên hắn cũng không thể không tiếp nhận phần hảo ý này của nàng. Lúc này liền thu Đế Ma Chủng ở trên trán xuống, bưng kín ngực, tùy ý đểcho máu tươi chảy ròng ròng ở bên khóe miệng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cười khổ nói.

- Sở Sở, ta và nàng không có vấn đề gì. Huống chi có chuyện tình gì xảy ra ở trong phòng thì sau này chúng ta hãy bàn lại có được không?

- Không được, hôm nay cho dù là trời có sập xuống thì ngươi cũng đừng hòng lừa dối được ta.

Trong lời nói của Lý Sở Sở đã tràn ngập vẻ oán giận và mùi vị bá đạo không nói lý lẽ. Trực tiếp xuất ra một thanh phi kiếm, kề tới trên cổ Lôi Động, mãnh liệt kêu lên.

- Việc này nếu hôm nay ngươi không thể cho ta một cái công đạo, bổn tiểu thư tình nguyện cùng ngươi ngọc đá cùng tan.

Mặc dù thanh âm của hai người không cố ý phóng đại nhưng mà làm sao có thể giấu diếm được cái lỗ tai của tên Triệu trưởng lão kia, hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói.

- Là hai tên tiểu bối ở chỗ nào? Dám không đặt bản tôn vào trong mắt?

Nhưng mà hắn cũng từ đối thoại lúc trước biết được nữ nhân kia chính là Lý Sở Sở. Nếu không lấy tính tình của hắn, nói không chừng đã sớm vỗ một cái đi xuống.

Lôi Động lại thừa cơ thấp giọng cầu xin nói.

- Sở Sở có trưởng lão ở đây, việc này lúc khác chúng ta sẽ thương nghị sau được không?

Nhưng Lý Sở Sở lại phảng phất như là uất ức tích tụ ở trong tim,điên cuồng không buông tha cho hắn, hét lớn lên.

- Bổn tiểu thư không quản là ai tới, họ Công Tôn kia, ngươi rốt cục là nói hay không nói? Vừa rồi một chưởng kia ngươi không cảm thấy đau sao? Nếu ngươi còn tiếp tục không nói bổn tiểu thư sẽ rút hồn lột da Côn Tôn Tình kia, để xem ngươi có cảm thấy đau lòng hay không?

Vừa rồi động tĩnh ở bên này cũng đã đánh thức toàn bộ các đệtử trung tâm ở phụ cận tỉnh dậy. Và lại ở xung quanh đây cũng có không ít các trưởng lão và chấp sự của bổn tông. Phen tranh cái ầm ĩ này có thanh âm không nhỏ. Nhưng mà đại đa số những nhân vật có chút địa vị ở trong Vạn Khôi Môn này, nhất là các tồn tại cấp nguyên anh đều cực kỳ rõ ràng Lý Sở Sở kia đến tột cùng là ai.

Vừa nghe xong liền cảm thấy không thể tin tưởng được Lý Sở Sở này sẽ cùng người ta làm ra náo loạn như vậy. Triệu trưởng lão tuy rằng kinh ngạc nhưng ngược lại liền nở một nụ cười. Hắn và trưởng bối nhà nàng có cừu oán, tất nhiên là sẽ vui sướng khi người khác gặp họa. Mà những người khác thì lông mày lại cau chặt lại, đa phần những người này đều cảm thấy Lý Sở Sở dường như có chút quá phận, không ra thể thống gì.

Cái câu không quản là ai đến đây kia cũng khiến cho một vài người âm thầm lắc đầu. Vị Triệu trưởng lão kia giống như là cóchút tức giận, quát mắng nói.


- Hai tên tiểu bối phía dưới kia, còn không mau chóng câm miệng cho bản tông. Nếu không đừng trách bổn tôn ra tay giáo huấn.

Thực hiển nhiên vị Triệu trưởng lão này dường như hết sức kiêng kị đối với trưởng bối của Lý Sở Sở. Thấy nàng gây ra cái loại tình huống như thế này cũng chỉ dám dùng lời lẽ để uy hiếp chứkhông dám trực tiếp động thủ.

- Lý Sở Sở, ngươi điên rồi, đây chính là cháu gái của ta, ta đãsớm nói với ngươi rồi, ta và nàng tuyệt đối không có cái loại quan hệ giống như ngươi tưởng tượng.

Lôi Động thật đúng là có chút kinh sợ, không nghĩ tới Lý Sở Sở nói gì không nói lại lôi luôn cả Công Tôn Tình vào. Nhưng màhắn cũng hiểu rõ dụng ý của Lý Sở Sở. Dù sao thì Lôi Động biến thành Công Tôn Động từ trước đến nay luôn ôn lương khiêm cung, hành vi nho nhã, luôn luôn xa cách với các nữ đệ tử khác, chưa từng có quan hệ mập mờ. Lý Sở Sở chính là muốn tìm cho hắn một con hồ ly tinh để mà mình hoài nghi. Nàng cũng đã suy đi tính lại nhưng mà vẫn chưa tìm được người nào phù hợp. Mặc dù là tin đồn vô căn cứ, nhưng dù sao thì cũng phải có chút nguyên nhân thì mới được.

Suy đi nghĩ lại, mò mẫm cả nửa ngày, Lý Sở Sở đành phải đổ sựtình lên trên người của Công Tôn Tình. Dù sao thì Công Tôn Tình này đối với hắn hình như cũng có chút vượt quá tình cảm giữa cháu gái và thúc thúc thông thường. Dù có mạnh mẽ nói ra, coi đây là đối tượng hoài nghi thì cũng không tính là quá mức không hợp lý.

Cô cháu gái kia vừa được thốt ra thật khiến cho đám người trốn ở một góc xem náo nhiệt thêm kinh hỉ. Thì ra là còn có cảchuyện này nữa? Ngay cả Triệu trưởng lão đang phi hành ở giữa không trung, sắc mặt xanh lét cũng là một đầu lùng bùng. Thầm mắng thanh niên hiện nay dường như thực loạn. Cái chuyện lung tung gì đó cũng đều xuất hiện cả.

Vốn dĩ hắn tới đây là bởi vì khi Công Tôn Động này đến tàng kinh các, chẳng những đã làm bị thương hậu bối mà mình đắc ýnhất mà còn đoạt một cái ngọc giản điển tịch của hắn. Vì vậy hắn muốn nhân cơ hội này đến báo tư thù một phen. Vừa cấp cho Công Tôn Động này một ít giáo huấn cũng thuận tiện quét dọn một ít chướng ngại, trải bằng một đoạn đường cho đứa chắt Triệu Võ của mình. Sự việc là như vậy chứ cũng không phải hoài nghi Công Tôn Động chính là kẻ trộm.

Nhưng ai có thể dự đoán được việc hắn lại gặp phải một vở náo kịch hoang đường này. Vì thế liền vung tay phóng ra một trảo, trảo phong lập lòe, cực kỳ hung lệ, đồng thời trong miệng cũng hô lớn lên một tiếng.

- Hai tên tiểu bối kia, đều là những chuyện tình lung tung gì vậy? Không khí của bổn môn quả nhiên là đã bị các ngươi làm cho bại hoại rồi. Ta sẽ thay mặt Lý trưởng lão dạy dỗ đám tiểu bối các ngươi.

Lôi Động và Lý Sở Sở liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như đều thở dài nhẹ nhõm một hơi ở sâu trong lòng. Nhưng mà bên trongánh mắt của Lôi Động dường như có một tia xin lỗi đối với nàng. Nhưng mà khóe miệng của Lý Sở Sở cũng lộ ra một nụ cười giảo hoạt chưa thấy qua bao giờ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đến khi cái bàn tay khổng lồ to mấy trượng kia sắp chộp tới thìmột đạo kim quang ầm ầm đánh tới, hung hăng đánh mạnh lên trên cái bàn tay kia.

Cái bàn tay không lồ kia phảng phất giống như là tuyết đọng vậy, tan rã không còn thấy tăm hơi. Cùng lúc đó có một tiếng quát lớn.

- Triệu trưởng lão, cháu gái của bản tôn không cần ngươi phải dạy dỗ?

Đạo kim quang kia nhìn có chút quen mắt, cùng với thanh âm quen thuộc kia cũng khiến cho Lôi Động nở một nụ cười khổ.Đây rõ rằng là con khôi lỗi màu vàng cấp hóa thần thiếu chút nữa đã đánh chết hắn. Quả nhiên một đạo kim sắc hình người chợt lướt qua rồi xuất hiện ở bên cạnh Lý Sở Sở. Cái con khôi lỗi kia chỉ cao có hơn một trượng, tuy rằng hình thể rất nhỏ nhưng mà cũng tỏa ra cảm giác uy áp cường đại mà khủng bố. Mặc dù là tồn tại mạnh mẽ như Lôi Động cũng cảm thấy có chút ngạt thở.

Vừa rồi tuy rằng đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt ngắn ngủi. Nhưng mà dưới tình thế cấp bách Lôi Động cũng không cónhìn kỹ ngoại hình của con khôi lỗi này. Giờ phút này nó cứ như vậy buông thõng hai tay lẳng lặng trôi nổi ở bên cạnh Lý Sở Sở, nhưng như vậy thật khiến cho Lôi Động có thể thấy rõ ràng. Chỉthấy con khôi lỗi màu vàng này cao khoảng chừng hơn một trượng, trên mặt giống như là đeo một cái mặt nạ uy nghiêm màu vàng. Cả người khoác chiến giáp ánh vàng rực rõ, uy phong mà lẫm lẫm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Hừ, thì ra là Lý trưởng lão đại giá quang lâm.

Triệu trưởng lão kia ở giữa không trung dường như chỉ có tu vi nguyên anh kỳ đỉnh phong, nhưng ngữ khí cũng không chịu rơi xuống hạ phong.


- Triệu mỗ thân là một trong những thái thượng trưởng lão ở trong Vạn Khôi Môn, tự nhiên là có tư các dạy dỗ đệ tử trong môn. Hay là Lý trưởng lão ngươi làm việc luôn luôn công chính hôm nay lại muốn lấy việc công để làm việc riêng, bao che cho cháu gái ngươi?

Con khôi lỗi kia hơi ngừng lại một chút, phảng phất như là nghe người ta truyền âm với nó vậy. Chợt bên trong ánh mắt lộ ra một đạo kim quang kiến cho người ta cực kỳ sợ hãi bắn thẳng về phía Lôi Động. Dường như là tràn ngập kinh ngạc, phẫn nộ và nghi ngờ không thể tin được. Lực lượng mười phần uy áp như vậy dù là Lôi Động ở thời kỳ toàn thịnh cũng có có khả năng chống cựlại được chứ đừng nói là hiện tại đã bị thương rất nặng, hơi thởđã được thu liễm xuống trúc cơ kỳ.

Lôi Động bị đại kim quang này quét trúng, cả người đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi, tâm thần lay động gần như là đứng không vững. May mà con khôi lỗi màu vàng kia chỉ nhìn Lôi động trong nháy mắt sau đó liền dời ánh mắt về phía Triệu trưởng lão, thanh âm có chút nén giận nói.

- Bản tôn cứ tưởng là đã xảy ra chuyện gì, thì ra chỉ là một ít vướng mắc tình cảm của tiểu nữ nhi mà thôi. Triệu trưởng lão, dầu gì thì ngươi cũng đường đường là một thái thượng trưởng lão, hiện giờ ở trong môn xảy ra đại sự lớn như vậy ngươi lại không đi truy lùng bắt lấy hung thủ mà lại ở chỗ này dây dưa với hai tiểu bối đang cái nhau về chuyện tình cảm. Đây là có dụng ýgì?

- Hừ, Công Tôn Động này bộ dạng khả nghi, miệng phun máu, bộ dạng giống như là vừa mới bị người ta đả thương vậy.

Triệu trưởng lão kia vẫn không chịu buông ta nói.

- Hay là hắn chính là tên tặc tử vừa mới bị Lý trưởng lão ngài đánh bị thương rồi ngụy trang? Không bằng để cho bản tôn dùng Vấn Tâm Thuật tra khảo hắn một phen xem sao.

- Họ Triệu, ngươi, ngươi ngậm máu phun người.

Trong lòng của Lý Sở Sở quýnh lên, có chút thẹn quá hóa giận nói.

- Động lang nhà ta sao có thể là tặc tử được? Ngươi muốn dùng Vấn Tâm Thuật rõ ràng là muốn quan báo tư thù, muốn báo thùcho Triệu Võ nhà ngươi. Gia gia, ngài phải làm chủ cho Sở Sở!

- Câm mồm.

Thanh âm giận dữ của con khôi lỗi màu vàng kia vang lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lý Sở Sở.

- Chuyện tình Triệu Võ là sao?

Lời nói của con khôi lỗi màu vàng kia vừa phát ra, cái bộ dáng hung thần ác sát cũng khiến cho nội tâm của Lý Sở Sở được buông lỏng. Cái này biểu lộ cho việc gia gia nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này. Nàng liền bày ra một bộ dạng đáng thương, trên mặt có nước mắt ròng ròng nhỏ giọng thêm mắm thêm muối nói ra chuyện xung đột với Triệu Võ.

Mà cũng lúc đó thì Lôi Động vừ sợ hãi vừa thán phục con khôi lỗi màu vàng này. Tới hiện giờ hắn cũng dần dần phát hiện ra những chỗ bất đồng của con khôi lỗi màu vàng này so với những con khôi lỗi tầm thường khác. Căn bản là không có người thao tác ở sau lưng, đồng dạng thực sự cũng không phải là dựa vào khí linh thao tác. Điều khiến cho người khác kinh ngạc không thôi chính là con khôi lỗi màu vàng này lại là Lý trưởng lão, Lý trưởng lão lại là con khôi lỗi màu vàng này.

Thủ đoạn như thế, quả nhiên là khiến cho người ta xem mà chỉcó thể than thở không thôi. Gần như là con khôi lỗi được Minh Vương luyện chế, tuy rằng cũng dùng quỷ tộc để làm linh trí. Nhưng mà quỷ tộc có các loại ưu thế trời sinh, con người không thể so sánh. Huống hồ, Minh Vương sử dụng đều là quỷ tộc cấp hóa thần.

Mà Lý trưởng lão này, rõ ràng thực lực của bản thân chỉ lànguyên anh kỳ đỉnh phong. Nhưng mà sau khi dung hợp với con khôi lỗi thì liền có được thực lực cấp hóa thần chân chính. Nguyên lý này khiến cho Lôi Động có nghĩ nát óc mà cũng vẫn không rõ. Không nghĩ ra cũng là cực kỳ bình thường. Vạn Khôi Môn người ta tiêu phí nhiều tâm huyết và thời gian nhiều như vậy mới nghiên cứu ra loại kỹ thuật này. Làm sao lại có thể đểcho người ta tùy tiện suy ngẫm là có thể nghĩ ra được?

Nhưng mà Lôi Động cũng có một chút phỏng đoán, loại kỹ thuật này dường như vẫn còn chưa được hoàn thiện. Nếu không Vạn Khôi Môn có hai con khôi lỗi cấp hóa thần. Cái tên Triệu trưởng lão kia rõ ràng cũng là tồn tại cấp nguyên anh kỳ đỉnh phong, vì sao lại không dung hợp với khôi lỗi? Để có được chiến lực cấp hóa thần. Chỉ sợ là không phải là hắn không muốn mà là không thể. Bởi vì dựa theo ngữ khí và phương thức biểu lộ hành vi của hắn thì hắn rất là hâm mộ và ghen tị đối với Lý trưởng lão.

Sau khi con khôi lỗi màu vàng kia nghe Lý Sở Sở nói xong, cũng xoay người lại liên tục cười lạnh.

- Triệu trưởng lão, ngươi đúng thật là có tiền đồ. Đều là người có tuổi mà lại có thể bá đạo không nói lý lẽ như vậy, đem tức giận phát tiết lên trên người tiểu bối. Hừ rõ ràng là Triệu Võ nhàngươi gây chuyện sinh sự trước, sợ là sau này nắm quyền thừa kế thì cũng sẽ dọn sạch cả lão tổ tông nhà ngươi. Tuyển chọn hạng người có lòng dạ hẹp hòi như vậy để thừa kế, sợ là không thành được đại sự.

Bên trong lời nói này của hắn dường như hơi có chút hương vịchỉ gà mắng chó.

- Ngươi…

Triệu trưởng lão hoàn toàn không dự đoán được mình còn chưa kịp giáo huấn tên tiểu tử kia, mà ngược lại trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhưng mà hắn chạy đến giáo huấn Lôi Động thay cho đứa cháu của mình vốn cũng là tiện tay mà thôi. Trong lần tranh đoạt quyền lãnh đạo của Vạn Khôi Môn này, bởi vì Lý trưởng lão dung hợp được với khôi lỗi cấp hóa thần mà hắn thất bại.