Hắc Kim Cương cũng lột bỏ cái mặt nạ bảo hộ xuống. Vẻ mặt không kiêng nể gì mà nở một nụ cười dâm đãng không ngừng. Mọi người bên cạnh đều phá lên cười.
- A? Hai ngươi là Liễu Tam Nương và Hắc Kim Cương?
Công Tôn Tình bị hai người này dọa cho hoảng sợ, cước bộ lại không khống chế được mà lui về phía sau hai bước. Danh khí của hai người này ở phụ cận nghìn dặm quanh đây rất lớn, cũng làtán tu không tệ, đều là tồn lại luyện khí kỳ đỉnh phong, có nhiều tới lui đối với Vạn Hoa Cốc của Công Tôn gia.
Công Tôn Tình như thế nào cũng không nghĩ ra được hai người này lại có thể xuất hiện ở chỗ này. Những người còn lại có phải cũng đều là ngươi quen của Công Tôn gia? Khó trách vì sao bọn họ đều phải che mặt.
Lôi Động là tu sĩ nguyên anh kỳ, gần như đã đạt tới trình độ vừa gặp qua đã không thể quên được. Lúc trước sử dụng thần niệm để tra xét xung quanh thì hắn đã sớm phát hiện ra đám người này đang trốn ở bên trong. Hơn nữa còn từng xuất hiện cổ động trong buổi lễ "nhận tổ quy tông" của hắn nửa năm trước. Đối với việc này hắn cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng tên tu sĩ trúc cơ kỳ kia thì Lôi Động lại thực xa lạ, nhất định là chưa từng gặp qua.
Trời râm đánh nhi đồng. Dù sao thì cũng đang trong lúc rảnh rỗi, Lôi Động có chút hăng hái nhìn đám người bọn hắn biểu diễn. Thật ra cũng đã khá lâu rồi hắn chưa từng cẩn thận tiếp xúc với đê giai tu sĩ, tâm tính cảm thấy thoải mái đến cực điểm. Nhưng mà cùng lúc đó hắn cũng có chút đồng tình đối với những việc này của đám tan tu.
Cuộc sống luôn luôn tràn đầy các loại áp bức, buồn bực. Luôn luôn phải ăn nói khép nép, tâm lý cũng bị cuộc sống này bóp méo, lúc này mới dẫn đến các loại biến thái và điên cuồng của bọn họ, muốn tìm cách để phát tiết trên người những tu sĩ cấp thấp hơn bọn họ. Kì thật lại nói tiếp, giới tán tu ở trên thế giới mới là tồn tại bị áp bức nhiều nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tiêu sái, khí thế, mấy thứ này thường xuyên không liên quan gì đến đê giai tu sĩ. Bởi vì hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc, căn bản không tới phiên bọn họ có thể phô bày lòng tiêu sái, khí thế của chính mình. Ngược lại một ít tu sĩ cao gai, cho dù là tu sĩ tà đạo giết người không ghê tay, nhưng mà một khi tiến cấp lên nguyên anh kỳ rồi thì cũng sẽ hình thành một cỗ khí thế êm dịu độc đáo.
Nhưng mà cho dù là Lôi Động có tiếp tục đồng tình với bọn họ thì cũng sẽ không tự phá vỡ nguyên tắc của mình. Thêm nữa là lại càng không có khả năng vì bọn họ mà lộ ra thân phận thật, phá hủy đại sự của mình.
- Được rồi, Liễu Tam Nương, hắc Kim Cương, có gì thì để sau hãy nói đi.
Tên tu sĩ trúc cơ kỳ kia lại lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn mà âm trầm nói.
- Tên tiểu tử đó giao cho hai người các ngươi, muốn xử trí như thế nào cũng được. Nhưng sau đó phải phế trừ đan điền rồi bảo trụ tính mạng của hắn.
Vừa nghe được lời nói của tên tu sĩ trúc cơ kỳ kia, La Hồng Khánh ở một bên âm thầm xúc động trong lòng. Đây chính là biện pháp ác độc mà hắn đã nghĩ ra, vừa có thể thuận theo nguyện vọng của mẫu thân lưu lại cho Công Tôn Động một mạng, nhưng vừa có thể biến hắn thành một tên phế nhân.
Có thể để cho hắn ném thử cái gì gọi là bị xem thường, cái gì gọi là nhục nhã, cái gì gọi là nhân tình lãnh đạm. Nghĩ đến việc nửa đời sau Công Tôn Đông đáng ghét phải sống trong cảnh vô cùng khuất nhục, La Hồng Khánh liền có một loại cảm giác vui sướng đầm đìa. Đến lúc đó chính mình vừa có thể chinh phục được biểu muội, vừa mang theo thân phận đệ tử của Vạn Khôi Môn, cũng không việc gì phải đi lăng nhục hắn nữa.
Thực lực là căn bản, Liễu Tam Nương và Hắc Kim Cương có thểdơ dáy đùa giỡn với nhau, nhưng mà đối với tu sĩ trúc cơ kỳ thì trong lòng cũng có kính sợ, nhất định cung kính, không dám cónửa điểm ngỗ ngược nào. Đây là lực lượng chấn nhiếp mà tu sĩcao giai mang đến, và quyền uy vô hình ngưng tụ ra. Chỉ sợ là trong cả đám người này, cũng không có bất kỳ kẻ nào dám có ý kiến gì với tên tu sĩ trúc cơ kỳ kia.
- Liễu Tam Nương, Hắc Kim Cương, chẳng lẽ các ngươi không sợ ông nội ta trả thù sao? Ông nội ta chính là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, có thể giết chết các ngươi giống như là bóp chết một con kiến,.
Mắt thấy đám cường nhân này chuẩn bị thương tổn tứ thúc của mình. Tuy rằng trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng mà Công Tôn Tình vẫn động thân mà ra, đứng ở trước mặt Lôi Động, sắc mặt trắng bệch, cũng có chút lạnh lùng nói.
Vẻ tươi cười trên mặt hai người nhất thời bị kiềm hãm. Chợt nhớ tới Công Tôn lão tặc đã đạt tới trúc cơ hậu kỳ, đích thật là một nhân vật phi thường lợi hại. Nếu thật sự bị hắn tiếp cận trả thù, thì cũng có chút ăn không tiêu. Lúc này không khỏi có chút do dự nói.
- Lão đại, ta thấy là đừng lưu lại tính mạng của bọn hắn, sau khi mọi việc thành công thì một kiếm giết chết cho xong chuyện. Nếu không Công Tôn lão tặc đến báo thù thì chúng ta sẽ gặp xui xẻo lớn.
- Hừ, quyết định của ta lại có thể để cho các ngươi phản bác sao? Nhưng mà các ngươi yên tâm, các ngươi đã bị bại lộ thân phận, sau khi chuyện này thành công ta sẽ an bài cho các ngươi cao chạy xa bay. Dù sao các ngươi cũng là tán tu, không hề có gì cố kỵ cả. Mà Đại Kiền Châu chúng ta lớn như vậy, làm sao không thể có chỗ dung thân?
Tên tu sĩ trúc cơ kỳ mặc hắc bào kia trầm giọng nói.
- Còn không mau mau động thủ, khôi lỗi của tên tiểu tử này ta sẽ đích thân thu thập.
- Lên.
Sau khi Liễu Tam Nương và Hắc Kim Cương liếc mắt nhìn nhau một cái, liền không hề do dự, một người lấy ra một bộ pháp khíliễu diệp phi đao, bộ người lấy ra một câu roi thép to lớn, một trước một sau đánh về phía Lôi Động.
La Hồng Khánh lại bắt đầu có chút hưng phấn, đồng tử chợt co rút lại, trong lòng thầm hô bắt đầu rồi bắt đầu rồi. Rốt cục thì bi kịch của tên dã chủng họ Công Tôn này cũng đã bắt đầu. Dựa theo kế hoạch lúc trước của hắn, sau khi bọn hắn bắt giữ biểu muội rồi chuẩn bị lăng nhục nàng thì chính mình động thân màra, thể hiện một màn anh hùng cứu mĩ nhân, sau đó tiếp tục giảvờ chống cự không nổi mà bị mỵ dược ăn mòn, bất đắc dĩ phải phát sinh quan hệ với biểu muội, sau đó ôm mỹ nhân trở về. Màcái tên gọi là tứ cữu kia, thì đã trở thành phế nhân từ đầu đến đuôi.
- Tứ thúc, để ta cầm chân bọn chúng, người hãy mau dùng pháp khí phi hành của mình trở về gọi cứu binh.
Sắc mặt của Công Tôn Tình trắng nhợt, biết rõ là chính mình quámức khờ dại, lại định lấy ông nội ra để dọa lui đối phương. Nàng vội vàng thôi động pháp quyết, chuẩn bị triệu hồi ra con khôi lỗi Phấn Hồng của mình. Nhưng mà ngay trong thời điểm nguy cấp này, nàng lại nghe được một tiếng than nhẹ vang lên, một cỗ lực lượng dịu dàng gắt gao bao lấy nàng. Bắt đầu từ lúc đó, không biết là đầu óc của nàng xảy ra chuyện gì, trở nên choáng váng, cái gì cũng không biết nữa.
Lôi Động có chút thương hại đưa mắt nhìn Liễu Tam Nương vàHắc Kim Cương, thở dài một tiếng, chậm rãi lắc lắc đầu.
- Đáng thương, ác ngươi tận lực tu luyện mấy chục năm cuối cùng lại chỉ là công dã tràng. Nhưng mà các ngươi cũng không cần cảm thấy bi ai, đây cũng là vận mệnh của đại đa số tu tiên giả đã bước chân lên trên con đường tu luyện. Kim đan cũng tốt, nguyên anh cũng thế, cho dù là hóa thần kỳ thì cũng khó có thểtránh khỏi số mệnh.
- Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu.
Liễu Tam Nương kinh hãi, hỏi ngược lại một câu.
- Quản hắn nói cái gì, ra vẻ cao thâm mà thôi.
Hắc Kim Cương giận dữ mắng mỏ một tiếng, sau đó liền giơ cái roi lớn lên, hung hăng đánh tới trên đầu Lôi Động, cũng hơi cóchút khí thế cao thủ.
- Ngu xuẩn.
Lôi Động một tay vẫn chắp sau lưng, tùy tùy tiện tiện điểm một chỉ về phía trước.
Cái roi lớn nặng ngàn cân có gắn đầy những cái gai nhỏ như răng sói, hùng hổ đánh tới. Nhưng tới khi chạm tới đầu ngón tay của Lôi Động thì hết thảy đều dừng lại. Chớ có xem thường một kích này của Hắc Kim Cương, cái roi lớn này nặng ngàn cân, lại thêm cự lực của hắn nữa, lực phá hoại sau khi đánh ra sợ là không về dưới ngàn cân. Cho dù là tu sĩ trúc cơ kỳ nếu không kịp phản ứng mà đi chọi cứng một chiêu này thì kết quả cũng chỉ có thể là bị đánh thành thịt vụn.
Nhưng mà tên họ Công Tôn này cũng chỉ dựa vào một đầu ngón tay liền có thể thoải mái ngăn chặn một kích ngàn cân này. Đây là tình huống gì? Ngoại trừ Công Tôn Tình đã bị ngất đi ra thìmọi người ở đây trong nháy mắt đều trợn tròn mắt. Một kích đánh xuống của Hắc Kim Cương kia, ngay cả cự thạch cũng có thể bị đánh cho dập nát. Vậy mà chỉ cần một đầu ngón tay? Dường như là không có chút chân khí nào được khởi động? Đây là loại tình huống gì?
Cùng lúc đó, bảy tám thanh liễu diệp phi đao của Liễu Tam Nương cũng theo quán tính gào thét lao tới, đánh lên người Lôi động từ những phương hướng bất đồng. Tư thế của Lôi Động vẫn không thay đổi, chỉ há mồm khẽ thổi một cái. Một cỗ cuồng phong lấy hắn làm trung tâm liền quét qua bốn phương tám hướng. Liễu diệp phi đao quả nhiên đã trở thành lá liễu, bị cuồng phong thổi bay ngược trở lại. Từng cái một đều bị đánh bay vào bên trong vách đá xung quanh, ngay cả chuôi đao cũng không còn thấy đâu cả.
Hắc Kim Cương vẫn đang duy trì động tác hạ cái roi lớn xuống, phi hành ở giữa không trung lúc này đã trở nên ngốc trệ, sắc mặt hung tàn trở nên cứng ngắc, từng giọt mồ hôi ở trên trán thuận thế mà chảy xuống khuôn mặt của hắn.
- Ôi!
Lôi Động lại nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu nói.
- Đây cũng là tội do mình mà ra?
Cái ngón tay kia hơi cong lên rồi bắn ra, cái roi sắt nạng ngàn cân kia nhất thời bị vỡ ra từng khúc, những mảnh nhỏ liền bắn về phía sau. Hắc Kim Cương nhất thời bị mảnh nhỏ pháp khí của hắn đánh thành thịt nát, máu tươi và thịt nát bắn đầy người Liễu Tam Nương ở phía sau. Hắc Kim Cương đáng thương, đừng nói là phản kháng mà ngay cả thời gian kêu thảm một tiếng cũng chưa kịp đã trực tiếp thần hồn câu diệt.
Liễu Tam Nương lăn lộn bên ngoài đã khá lâu, cũng là một nhân vật kiến thức rộng rãi, có màn khủng bố và huyết tinh nào mànàng chưa từng gặp qua? Có dạng nguy hiểm nào mà nàng chưa bao giờ gặp? Ngay cả cường giả kim đan kỳ nàng cũng từng được gặp qua, may mắn là vẫn có thể tránh khỏi một kiếp. Nhưng mà trong nháy mắt, nàng liền bị cứng ngắc ở giữa không trung, sắc mặt không còn một chút máu đôi môi bị máu bắn lên đỏ thẫm, giờ phút này trông nàng cực kỳ xinh đẹp.
Sợ hãi, chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi như thế này, toàn thân đã tràn ngập cảm giác sợ hãi, có bảo nàng tung thêm nửa chiêu nữa nàng cũng đều không dám. Quả thực nàng không dám tưởng tượng, Hắc Kim Cương cứ như thế mà chết đi. Người kia chỉ tùy tiện búng tay một cái đã giết chết hắn. Người kia đến tột cùng là dạng tồn tại gì? Giết chết một tên tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong cùng giai với nàng thật giống như tùy tay phủi đi tro bụi trên áo.
Không chỉ một mình Liễu Tam Nương mà những người còn lại cũng đều ngây người, trong đầu vốn có rất nhiều ý nghĩ tương phản, nhưng lập tức đều không hẹn mà cùng bị ý nghĩ kinh sợ chiếm giữ. Cảm giác sợ hãi khiến cho mồ hôi của bọn họ không kiềm nén được mà tự động chảy xuống. Yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào vang lên.
Sau khi Lôi Động thoải mái giết chết một người xong, hai tay vẫn chắp sau lưng như cũ, ánh mắt có chút thương hại quét qua đám tán tu ở tầng chót này một lần. Vì lợi ích mà đi cướp của người khác vốn không phải là sai lầm gì lớn. Sau lầm của bọn hắn chính là đã chọn nhầm đối tượng rồi, vận khí của bọn họ kém đến cực điểm.
Tên tu sĩ trúc cơ kỳ mặt hắc bào kia, chung quy so với mọi người thì cũng mạnh hơn không ít, nội tâm cũng hơi có chút cường đại. Lúc này liền nổi lên dũng khí, hạ xuống dưới đất, oành một tiếng liền quỳ xuống đất, thanh âm run rẩy không thôi nói.
- Tiền bối, vãn bối có mắt như mù, vô ý mạo phạm đến tiền bối, xin tiền bối đại nhân rộng lượng, tha cho vãn bối một lần này. Vãn bối sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức của tiền bối.
Lôi Động thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, thuận miệng nói một câu.
- Tự sát, ta sẽ để cho ngươi toàn thây.
Tên tu sĩ hắc bào kia nhất thời như bị rơi vào hầm băng, hàn khílan khắp cả người. Muốn phản kháng, rồi lại không dám, đành phải tiếp tục quỳ xuống cầu xin tha thứ nói.
- Tiền bối tu vi cuồn cuộn nhưu biển, vãn bối ở trong mắt của ngài chẳng qua chỉ là một loại tồn tại giống như con kiến hôi. Van cầu tiền bối rộng lượng khai ân, tha cho vãn bối một lần này. Vãn bối nguyện ý kể lại toàn bộ ngóc ngách của sự tình, kẻ muốn làm hại tiền bối nhất nhất nói ra.
Những người còn lại đến lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng sôi nổi hạ xuống, quỳ lạy, tận lực cầu khẩn. Chỉ có Liễu Tam Nương kia dường như còn có chút kiên cường, sắc mặt trắng bệch màcắn răng nói.
- Chư vị, rất rõ ràng là chúng ta đã phá vỡ mưu đồ của lão quái này. Muốn giữ lại mạng sống thì cầu xin có tác dụng gì? Mọi người hoặc là liều mạng, hoặc là phân tán chạy trốn, thoát được người nào thì hay người đấy. Bằng không dù mọi người có tiếp tục lạy lục hắn thì kết quả vẫn là đi đời nhà ma.
Bất kể biểu hiện của bọn hắn như thế nào, Lôi Động đều thơ ơ như cũ, chỉ lạnh lùng nói.
- Cho các ngươi thời gian ba tức, tự sát cho xong chuyện. Nếu không, đều là thần hồn câu diệt.
- Mọi người chạy mau.
Tên nam tu sĩ trúc cơ mặc hắc bào kia quát to một tiếng.
Đám người kia giống như ở trong mộng tỉnh lại, hóa thành từng đạo độn quang, không hẹn mà cùng hướng về phương hướng bất đồng mà bỏ chạy. Còn tên tu sĩ trúc cơ kỳ mặc hắc bào kia thì khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một cỗ huyết vụ bay cực nhanh ra phía xa xa. Hắn nhắc nhở người khác chạy trốn tuyệt đối không phải vì hảo tâm gì cả.